Học Viện Danh Giá

Chương 22: Muốn chết thì đừng uống




Dương Hàn có chút sững sờ, bất quá anh cũng biết lúc này cho dù kinh ngạc thế nào cũng không thể nói lời này ra khỏi miệng, vì thế đầu tiên vươn tay tới sờ sờ cái đầu nhỏ xíu của sư tử—— anh cho tới bây giờ vẫn chưa tiếp xúc gần gũi với sư tử con như vậy—— sau đó yên lặng đứng bên tường, tản mát ra hơi thở buồn bực.

Anh vẫn có điểm không nghĩ ra a…

Dương Hàn không thích hợp, trừ bỏ A Nhĩ Sâm những người khác đang chìm trong niềm vui sướng vì tân sinh chào đời không hề phát giác. Lúc Dương Hàn đang rối rắm thì cảm giác bên cạnh có thêm một bóng người, vừa ngẩng đầu thì thấy, quả nhiên là A Nhĩ Sâm.

Di, vì cái gì anh lại nói là ‘quả nhiên’ a?

A Nhĩ Sâm kì thật rất lo lắng cho Dương Hàn.

Tuy hắn cũng cảm thấy cao hứng vì bộ lạc xuất hiện tân ấu tể—— hơn nữa Thản Đồ cùng Tô Sách quan hệ với hắn không tồi, nhưng kì thật phần lớn lực chú ý đều tập trung trên người Dương Hàn.

Hắn phát hiện Dương Hàn giống như… đang suy nghĩ cái gì đó rất kì quái. Không thể không nói, quen biết Dương Hàn lâu như vậy, đối với một ít cảm xúc biến hóa của Dương Hàn đã hiểu biết rất rõ.

Bất quá, chuyện đang nghĩ lúc này hơn phân nửa là có quan hệ tới đệ đệ đi…

A Nhĩ Sâm nghĩ nghĩ, mở miệng an ủi: “Ba tiểu ấu tể đều thực khỏe mạnh.” Ngươi không cần lo lắng. “A Sách cũng rất khỏe.” Hắn đã hỏi qua Tạp Mạch Nhĩ, cơ thể Tô Sách cũng không có bất cứ vấn đề gì, hơn nữa thời gian mang thai được Thản Đồ chăm sóc rất tốt.

Dương Hàn đối với A Nhĩ Sâm có lẽ so với mình tưởng lại càng hiểu biết hơn… Cho dù A Nhĩ Sâm chỉ nói hai câu nhưng cư nhiên anh có thể hiểu được hàm nghĩa ẩn trong đó.

Nói thật, A Nhĩ Sâm làm anh rất cảm động, cũng lập tức kéo anh ra khỏi khiếp sợ.

Cũng đúng, anh đã có thể tiếp nhận người biến thành sư tử, biến thành xà, A Sách sinh mấy tiểu sư tử thì có gì kì quái? Chỉ vì tiết kiệm không gian mà thôi… Ân, tiết kiệm không gian.

Dù sao mặc kệ thế nào cũng đều là đứa nhỏ của học đệ mình, như vậy cũng chính là… cháu trai mình a?

Được rồi, cùng tưởng tượng của mình ở địa cầu trước kia có chút chênh lệch, nhưng thế giới này vốn đã cổ quái, tiếng Trung Quốc đổi thành ngôn ngữ thú nhân cũng không có vấn đề gì đi?

Hơn nữa, nhìn bộ dáng học đệ quý trọng mấy đứa nhỏ như vậy… Đương sự không để ý tự mình ‘sinh’ ra, anh là học trưởng càng phải vì học đệ cao hứng mới phải.

Đổi một góc độ khác suy nghĩ, hoàn cảnh học đệ này của anh vốn rất nhấp nhô, trên địa cầu cũng không còn thân nhân nào khác, mà thế giới này lại có gia đình cùng đứa nhỏ của riêng mình, cho dù quỷ dị một chút nhưng rốt cuộc vẫn là hạnh phúc không phải sao?

Nhìn biểu tình học đệ sẽ biết…

Lúc này Tô Sách chính là giống như suy nghĩ trong lòng Dương Hàn, cảm giác phi thường hạnh phúc.

Tuy cậu không có chuẩn bị tâm lý sinh ra sư tử, nhưng cảm giác nhìn thấy ấu tể huyết mạch tương liên sau khi chào đời vô luận thế nào cũng không thể bỏ qua.

Cơ thể non nớt, ánh mắt vẫn chưa mở ra được, lông tơ mềm mại đã hơi khô lại… Cứ việc là hình thái thú nhưng cũng là cậu mang thai hơn tám tháng, từ huyết nhục cậu mà phát triển thành người… là thân nhân của cậu.

Đến bây giờ cậu cùng Thản Đồ mới chính thức không thể chia cắt.

Trừ bỏ tình ý ngày càng nồng đậm hơn giữa bọn họ, còn có ‘kết tinh’ kết nối bọn họ lại một chỗ. Cho dù hai người ở cùng nhau thật lâu, cảm giác mới mẻ tan biến thì cũng đủ tình nghĩa để ràng buộc, để bọn họ hóa tình ý thành thân tình, máu huyết sẽ tiếp tục kéo dài… sinh sôi không ngừng.

Tô Sách cảm thấy trong lòng thực ấm áp.

Cậu đưa tay đập tay Thản Đồ lần đầu tiên làm ba ba có chút ngốc, để y không cần ‘gây sức ép’ cho bọn nhỏ của bọn họ nữa, sau đó tự mình đưa tay chậm rãi đặt lên đầu nhóm tiểu sư tử, ôn nhu vỗ về.

Tiểu sư tử tỉnh, tuy ánh mắt vẫn nhắm nhưng đại khái vì nhận ra hơi thở của ‘mẹ’ nên dùng cái đầu nhỏ cọ cọ tay Tô Sách vô cùng thân thiết.

Ngón tay Tô Sách run lên.

Máu mủ tình thâm… tình cảm ấm áp mà lại dồi dào như vậy từ ngón tay lan tràn tới toàn thân, làm khóe mắt cậu có chút đỏ ửng lên.

Bọn nhỏ của cậu a…

Tạp Mạch Nhĩ im lặng đứng bên cạnh, Thụy Ân Tư dùng cánh tay ôm Tạp Mạch Nhĩ vào lòng, hai người đồng dạng dùng ánh mắt ôn hòa nhìn một nhà năm người bên kia.

Một vu y, một là giống cái cực mạnh lại yêu thương vu y, hai người bọn họ đều từ bỏ quyền lợi sinh dục. Chính là, cũng vì thế bọn họ càng có nhiều cơ hội chào đón những ấu tể tân sinh tiến vào thế giới này. Mỗi lần đều làm bọn họ cảm nhận được thứ tình tự gọi là hạnh phúc… bị cảm động lây, đại khái chính là vậy.

Thản Đồ có chút sợ hãi.

Lúc y thấy bầu bạn an toàn liền đem lo lắng tràn đầy chuyển thành chờ mong cùng vui sướng, bọn nhỏ chào đời làm y cao hứng đến mức không làm thế nào cho phải.

Lại chọt chọt mũi bọn nhỏ sao?

Này đã bị A Sách của y cấm.

Như vậy y có thể làm gì a?

Y tay chân thô kệch, khí lực lại lớn, nếu làm tổn thương đứa nhỏ thì nên làm gì bây giờ…

Tô Sách có lẽ phát hiện tâm tình kinh hoảng cùng bất an của Thản Đồ, cậu cười cười, nắm lấy một bàn tay Thản Đồ, dẫn dắt y bao trùm lên đỉnh đầu tiểu sư tử.

Lòng bản tay Thản Đồ cảm nhận được độ ấm từ người ấu tể, trong lòng có cảm giác như được sưởi ấm trong những ngày giá rét.

Y chậm rãi mở to mắt, dùng tay kia ôm Tô Sách vào lòng.

Tình cảnh này thực ấm áp, bất quá đợi một chốc thì Tạp Mạch Nhĩ vẫn đi tới đánh gãy.

“A Sách, Thản Đồ.” Tạp Mạch Nhĩ nói: “Việc cần làm ta đã làm xong rồi, những việc sau này cần chú ý, các ngươi hảo hảo lắng nghe một chút.”

Tô Sách lập tức nghiêm túc, cậu cũng biết đứa nhỏ sau khi chào đời khẳng định có những hạng mục cần chú ý.

Thản Đồ bật người chuyển ánh mắt về phía Tạp Mạch Nhĩ—— hiện giờ đối với y mà nói, không có gì quan trọng hơn sức khỏe của Tô Sách cùng bọn nhỏ.

Tô Sách gật gật đầu: “Tạp Mạch Nhĩ, ngươi nói đi.”

Tạp Mạch Nhĩ nói: “Ấu tể mới sinh ra phải chăm sóc phi thường cẩn thận, không thể chịu gió, mười ngày sau khi mở mắt cũng không thể ăn thức ăn bình thường, chỉ có thể uống sữa thú. Hơn nữa nhu cầu uống sữa khá lớn, mỗi khi ấu tể bắt đầu nức nở phải uy sữa.”

Tô Sách dụng tâm ghi nhớ, mà Tạp Mạch Nhĩ vẫn còn nói tiếp.

“Trước khi ấu tể mở to mắt không thể tắm rửa, sau khi mở mắt vì để phòng ngừa một ít gió độc có thể vô hại với chúng ta nhưng lại rất độc hại với ấu tể, mỗi ngày phải cho ấu tể tắm hai lần.”

Tô Sách gật đầu đáp lại.

Loại gió độc này hẳn chính là các vi khuẩn gây bệnh trong không khí đi… Thú nhân trưởng thành sức đề kháng mạnh nên không sao, nhưng đối với ấu tể thì sức đề kháng rất yếu. Một khi ấu tể bị nhiễm sẽ sinh bệnh.

Tạp Mạch Nhĩ thấy Tô Sách rất nghiêm túc ghi nhớ, trong lòng cũng cảm thấy thực an ủi.

Thực may mắn, A Sách là một giống cái rất cẩn thận… Từ lúc bọn họ kết giao có thể nhận ra. A Sách nhớ kĩ toàn bộ như vậy, ấu tể nhà bọn họ ít nhất sẽ sống được hai đứa.

Nói không chừng, thậm chí có thể sống sót toàn bộ.

Như vậy tốt lắm.

Nhưng vẫn nên báo một việc: “A Sách, ấu tể một khi sinh bệnh thì khả năng chết non rất lớn… ngươi nhất định phải cẩn thận.”

Tô Sách hơi chấn động, cụp mi mắt, lại gật gật đầu.

Tạp Mạch Nhĩ thầm thở dài.

Kì thật nếu không phải ngàn vạn năm qua tỉ lệ ấu tể chết non không thấp, Tạp Mạch Nhĩ cũng không nguyện ý nói những lời sát phong cảnh như thế.

Nhưng nếu lúc đầu không làm đủ chuẩn bị, lúc ấu tể chết non, giống cái có thể sẽ vì thống khổ mà u buồn chết đi…

Tiền lệ này cũng không phải không có.

Tạp Mạch Nhĩ đã tận mắt thấy, vì thể cũng càng hiểu rõ.

Trong thế giới thú nhân, các thú nhân vì có thể sống tới tám trăm năm mà thai kì chỉ có vài tháng, kì thật vì khả năng mang thai rất thấp. Một gia đình thú nhân, giống cái mười mấy năm mang thai một lần đã là không dễ dàng, thậm chí cả trăm năm cũng không thể thụ thai, thậm chí cả đời chỉ có cơ hội hai lần mang thai… Hơn nữa ấu tể chết non làm… tình tự giống cái vì thế mà trở nên dị thường mẫn cảm. Đối với giống cái mà nói, mỗi ấu tể đều trân quý vô cùng, so với nhóm giống đực lại càng mãnh liệt hơn.

Mà giống như Tô Sách vừa kết hôn đã có thể mang thai trong lịch sử thú nhân cũng là cực kì quý hiếm.

Thản Đồ cùng Tô Sách thực may mắn, bọn họ vừa mới kết thành bầu bạn, cảm tình gắn bó như keo sơn, ngay lúc này lại có đứa nhỏ của mình, đối với bọn họ mà nói chính là càng khắc sâu tình cảm hơn, lại làm bọn họ có niềm hạnh phúc lạ thường… Nhưng đồng thời cũng vì mang thai quá sớm, chưa đủ thời gian chuẩn bị tâm lí, lúc chiếu cố đứa nhỏ sẽ càng vụng về hơn, đây chính là một trong những nguyên nhân rất dễ làm ấu tể chết non.

Như vậy chỉ sợ một khi mất đi đứa nhỏ, thống khổ lại càng nồng đậm hơn.

Phải biết, giống cái có thể hạ sinh ấu tể, có được ấu tể của riêng mình là kiên cường không gì sánh được, nhưng đồng thời cũng yếu ớt vô cùng a… Mà giống đực mất đi giống cái lại giống như một con thú khốn cùng.

Tạp Mạch Nhĩ lại nhìn ba tiểu sư tử.

Ấu tể hiện tại thoạt nhìn thực khỏe mạnh đáng yêu, hắn hi vọng bọn nó có thể sống sót toàn bộ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.