Học Trưởng Là Côn Đồ (Bản Mới)

Chương 42: (end): em sẽ gọi “chú” bằng “anh”




Edit: Yun Haku aka Dương Tử Nguyệt

Cuộc buôn bán lời nhỏ ngoài ý muốn này khiến cô rất vui vẻ, cô lập tức quyết định đi mùa đồ an ủi đem tới Seigaku cho Ryoma. Nghe nói đó cũng là trường học trước kia của Nanjirou Echizen, cha con cùng học một trường, đó là kế thừa hả?

Hannah nói an ủi vậy thôi, chứ bản chất là mua bánh ngọt. Lúc trước định mua cái khác nhưng thấy có tiệm bánh ngọt, vừa lúc có tiền chùa, dĩ nhiên mua thứ mình thích rồi đem tới câu lạc bộ tennis, ai không thích thì chịu.

Dùng năm vạn mua một đống bánh ngọt vui vẻ đi tới Seigaku.

Lúc này cô tới cũng vừa đẹp, sau khi rời công ty vào lúc sáng, cô đi dạo phố mua không ít áo quần mới, sau đó mua đồ cho Rinko và Nanako, chỉ cần thấy hợp với họ thì cô mua, dù sao số đo cũng không chênh lệch mấy, ba người cũng dễ trao đổi đồ với nhau. Đợi khi cô mua đủ thì cũng đã hơn hai giờ chiều, chưa kịp ăn trưa. Tuy rằng ba ngày không ăn cơm cũng không sao. Thời gian tan học của Nhật Bản rất sớm, sau khi tan học là thời gian câu lạc bộ. Bây giờ cũng là lúc tan học của Seigaku, tới đó cũng vừa đẹp.

Hỏi địa chỉ trường Seigaku từ hai người qua đường, theo lời chỉ thị đi một đoạn thì tới Seigaku. Đăng ký ở bảo vệ rồi đi đỗ xe, Hannah cầm đống bánh ngọt đi tới sân tennis mà bảo vệ vừa chỉ lúc nãy.

Xuyên qua con đường xanh mát, Hannah dễ dàng đi tới câu lạc bộ tennis. Bên ngoài sân tennis đầy các cô cậu học trò, trong đó 90% là nữ.

Hannah tùy ý kéo tay một cô bé buộc tóc đuôi ngựa hỏi “Cô bé, sao nhiều người ở đây vậy?”

Cô gái có chút kích động quay đầu lại – Trận đấu của Ryoma sama nhà cô sắp bắt đầu, lát nữa cô phải hét to mà cổ vũ, nhìn thấy cô gái xinh đẹp gọi mình thì đề phòng theo phản xạ, sau khi thấy đối phương lớn tuổi hơn cô thì thả lỏng một chút, nhưng vẫn đề phòng hỏi “Là do cuộc tuyển chọn của câu lạc bộ tennis, hôm nay là ngày đầu tiên. Chị là gián điệp à?”

Hannah cảm thấy cô bé hỏi hơi ngốc, lắc đầu nói “Không, chị có việc”

“Cũng là phóng viên giống chị kia ạ?” Cô bé chỉ vào cô gái đang không ngừng quay chụp ở không xa,

Lắc đầu nói “Không phải” Cô cảm thấy cô bé này rất có ý. Không biết cô bé đề phòng cái gì?

Cứ nghĩ cô bé này không hỏi gì nữa, không nghĩ tới vừa thấy mấy hộp bánh trên tay cô thì nâng giọng, thậm chí còn chỉ vào mấy hộp bánh trong tay cô nói “Chị đem bánh ngọt để làm gì? Nghĩ tặng cho người ở câu lạc bộ tennis sao? Em nói cho chị biết, nếu như muốn đưa cho Ryoma sama thì phải trải qua sự đồng ý của em, em là Trưởng nhóm hâm mộ Ryoma sama! Mặt khác, chỉ có em và người trong nhóm mới có thể tặng quà cho Ryoma sama!”

Hannah nở nụ cười mê người, nụ cười này khiến cô bé đứng đối diện rợn người [Lời tác giả: Con nhỏ này đang nghĩ “Đã lâu rồi mới có người dám nói như vậy với mình! Nhưng mà cái từ sama kia cũng có ý đấy chứ! Có lẽ về sau mình nên bắt người khác thêm chữ ‘queen’ ở đằng sau đi!” đấy!] Cũng không nói gì với cô bé, chỉ tao nhã đi lướt qua, vui vẻ đi về phía trưởng câu lạc bộ tennis. Không ít người mong chờ cảnh cô bị trưởng câu lạc bộ mắng, phải biết rằng, trưởng câu lạc bộ tennis của Seigaku rất nghiêm khắc!

Không nghĩ tới, Tezuka khi thấy cô gái tới gần, không những không mắng đuổi cô gái đi mà mặt còn có biểu tình dịu dàng nói“Sao chị lại tới đây?”

Những cô gái ở đằng xa không thể nghe được lời của Tezuka nhưng mà nhóm cầu thủ ở gần đó thì có thể, tất cả đều lộ ra vẻ không thể tin được. Thật sự đáng sợ! Đội trưởng dùng kính ngữ để gọi! Đồng thời trên đầu họ xuất hiện dấu chấm hỏi to tướng: Không lẽ là người thân của đội trưởng? Đâu có giống.

Hannah giơ đống bánh ngọt lên rồi chỉ về phía bàn ghi điểm vòng đầu nói “Hôm nay không có việc, tới đây xem chút, không nghĩ tới có trò hay”

“Gần đây mọi người tiến bộ rất nhiều, lần tuyển chọn này cũng coi như sự kiểm tra cho bọn họ” Nghĩ đến hơn nửa tháng huấn luyện, thành viên đều tiến bộ, Tezuka vui mừng.

Hannah gật đầu tỏ vẻ hiểu, kỳ thật trong lòng cô, chút tiến bộ đó chẳng là gì, nhưng mà đám nhóc này thật sự tiến bộ cũng không ít. Thể lực, lực cánh tay, tộc độ cũng nâng cao rất nhiều.

Không quan tâm tới vấn đề rối rắm nữa, mở hộp bánh ra, cầm lấy một cái rồi nói “Muốn ăn thì tự lấy nhé!” Sau đó quên mất mục đích tới đây nói “Chà ~ Tiệm bánh này làm ngon thật!” Nhanh chóng xử xong một miếng, nhanh chóng lấy miếng thứ hai.

“Ôi chao ~ ôi chao ~ tôi ngửi được mùi bánh ngọt ~” Vừa đấu xong một trận, đi ra khỏi sân đánh đã ngửi thấy mùi bánh ngọt, Kikumaru Eiji đi theo mùi bánh, đi một đường lại tới chỗ ghi điểm. Thấy Hannah đáng sợ ở đằng sau Tezuka, bước chân chậm lại một chút, vài giây trôi qua – bánh ngọt vẫn thắng!

“Sao chị lại ở đây?” Nói với Hannah nhưng mà mắt lại dán trên mấy cái bánh ngọt.

“Tự lấy đi!” Nhìn thấy ý đồ của hắn, Hannah cũng chả thèm trả lời câu hỏi kia, trực tiếp cho phép ăn.

“Hắc hắc ~” Kikumaru cũng không khách khí, lấy miếng bánh mình thích mà ăn.

“Kikumaru, điểm?” Tezuka lạnh lùng nói.

“6 – 0” Rùng mình một cái, Kikumaru trả lời.

Sau khi có đáp án, thu lại khí lạnh, quay người xem trận đấu.

“Eiji, Eiji, cậu còn ở đây mà ăn bánh à?” Oishi Syuichirou thấy Kikumaru ăn bánh thì lo lắng hỏi.

“Không sao đâu, không ảnh hưởng tới trận đấu!” Kikumaru là kẻ cuồng bánh ngọt, dĩ nhiên không để ý tới cái lí luận ăn xong vận động là không tốt kia.

“Eiji…” Vừa định phát huy tính chất bảo mẫu của mình thì Oishi thấy Hannah cũng đang ăn bánh ngọt, lập tức đổi đối tượng “Chị Echizen sao lại ở đây? Tới tìm Echizen sao? Thằng nhóc đang ở sân thứ tư, sắp xong rồi. Cần em gọi nó không?”

“Không cần” Cho dù nói chuyện, tốc độ ăn bánh của Hannah cũng không giảm.

Lúc này Momoshiro cũng chạy tới, mũi của cậu cũng thính như của Kikumaru, đã ngửi được mùi bánh ngọt từ nãy, nhưng vì trận đấu chưa chấm dứt nên chưa thể tới, bây giờ đã xong thì tới theo tiếng gọi của bánh. Tập trung nhìn vào, thấy Kikumaru ăn một mình thì nói, không hề để ý Hannah ở cạnh “Eiji sempai xấu quá, ăn trước một mình”

“Ai bảo tới chậm” Kikumaru ném bánh ngọt lên nói.

Momoshiro không nhiều lời, chụp lấy bạnh ngọt, vừa bỏ vào miệng thì thấy Hannah, suýt nữa làm rơi bánh “Chị Echizen, chị tới rồi à? ~ Tới tìm Echizen nhỉ?~ Cái tên nhóc kia đánh sân cạnh em, lúc em dứt trận thì nó cũng gần dứt rồi. Sắp ra thôi”

Hannah gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Lúc cô lấy miếng bánh thứ mười thì nói “Chờ ăn xong, chúng ta đánh một trận đi”

Hai người đang ăn bánh cứng người lại.

Hannah không thèm quan tâm, đi tới bên cạnh Tezuka nói “Cậu đánh với tôi trước đi”

“Được” Tezuka không chần chờ cầm lấy vợt đi vào sân không có trận đấu.

“Sai rồi. Cổ tay của chúng ta ~ Tùy vào thời gian mà phán đoán bắp thịt của cậu” Đem hộp bánh để lên ghế không, đi tới nói với học sinh năm nhất “Cậu đem một cái ghế dựa tới”

Cậu bé bị Hannah ra lệnh, theo phản xạ đi làm. Sau đó Hannah lại nói “’Đi tới bàn đăng ký đem ghế tới đây.”

Cậu bé đáng thương ngoan ngoãn làm theo lời Hannah, sau khi cậu ngồi xuống thì một đám thiếu nữ vây quanh hỏi cô gái kia là ai.

Bên kia, Hannah và Tezuka ngồi đối mặt nhau, cả hai đều dùng tay trái “Tôi sẽ không nương tay, cậu phải dùng hết lực, biết chưa?”

“Rõ” Hai tay cầm vợt, Tezuka dùng hết sức, đối thủ trước mặt cậu không phải kẻ thường.

Sau một hồi giằng co, Hannah chỉ dùng chút lực đã có thể khiến Tezuka ngã xuống “Không sai, trong vòng một tháng nữa có thể ngừng huấn luyện”

“Cảm ơn đã chỉ đạo” Tezuka gật đầu.

Hannah gật đầu chuẩn bị tiếp “Tiếp theo, Kikumaru”

“Vâng” Thấy Tezuka đơn giản như thế, Kikumaru không sợ cái gì.

Lúc cậu vừa ngồi xuống thì Echizen cũng trở lại sau khi trận đấu chấm dứt. Thấy Hannah, cậu có chút kinh ngạc “Chị, sao chị lại ở đây?”

“Ừ, tới xem, tối về với chị” Dùng ngón tay chỉ vào bánh ngọt “Muốn ăn thì tự lấy nhé!”

Ryoma nhìn đống bánh ngọt cao ngất ngưỡng kia không nói gì, gật đầu.

Hannah cũng không để ý đến cậu, nói với Kikumaru đã chuẩn bị tốt “Bắt đầu”

Sau một phút giằng co, Kikumaru cũng thua dưới tay Hannah, cô nói “Có nhược điểm nhiều hơn Tezuka, nhưng cũng tạm thời cho qua”

Cứ như vậy, tất cả mọi người đều bị kiểm tra như thế.

Hiểu hết trình độ mọi người, Hannah tổng kết “Trình độ tốt hơn một chút, Momoshiro và hà thôn có vẻ mạnh hơn một chút, những người khác đều có tiến bộ hơn. Tiếp tục một tháng, về sau tự mình tập luyện. Không có chị tập thì tự bầu người ra lãnh đạo cũng được”

Kỳ thực, Hannah không phải là người thích quản nhiều chuyện, lần trước đồng ý với Nanjirou giúp hắn luyện cho Ryoma, tuy rằng bên trong cũng vì ân cứu mạng, nhưng cô đồng ý huấn luyện cho nhóm này là do trong tiềm thức cô đã tự xem mình là người của nhà Echizen, nên đối với các đàn anh của Ryoma cũng không sao.

Lúc trở về, Ryoma nhịn không được hỏi “Chị, em có tiến bộ thật sao?” Không thể trách cậu có nghi vấn này, người nhận huấn luyện cùng nhau tiến bộ, dĩ nhiên tất cả đều thấy mình bằng nhau.

“Em có thể dùng phương pháp lần trước để thử lại” Kiểu sức mạnh này chỉ có thể tự mình kiểm chứng thôi.

Sau khi về nhà, Ryoma chạy về phía chùa, sau đó trầm mặc trở về.

Nhưng sau đó lại nghe nói, lá cây trong một đêm đều rời xuống hết. Với việc này, Hannah chỉ nghe chứ không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.