Học Trưởng, Anh Thật Phiền

Chương 7




"Con bé này....." Lâm Tu vừa chống đỡ công kích của An Hòa vừa mở miệng:

"Thấy anh đến đây cũng không cần phải hưng phấn như vậy chứ!"

An Hòa hừ một tiếng không đáp lại, từ chối không để ý đến bộ dạng chặt chém của anh, tiếp tục đánh, hoàn toàn không cho Lâm Tu thời gian để hòa hoãn.

"Không tệ....Xem ra, thời gian này đã luyện tập không ít, lần trước dạy em mấy chiêu bay giờ đã vân dụng rất thuần thục rồi..." Lâm Tu nhàn rỗi hóa giải một quyền đang hạ xuống của An Hòa.

"Ít nói nhảm thôi!" An Hòa nhấc chân chân phải "Vèo ---"một cái liền đá qua, trong nháy mắt đầu gối thẳng tắp, cô nhanh chóng quỳ gối thu chân lùi lại, chân bên phải rút về sau một bước hình thành tư thế đánh nhau kịch liệt, với lực đạo này tư thế này tuyệt đối không phải là khoa tay múa chân cho có.

"Nguyên tắc đánh nhanh rút nhanh còn nhớ được, không tệ...." Lâm Tu khẽ cười, vẫn thừa sức đáp lại công kích của An Hòa.

"Không có ý tứ!" An Hòa nhíu mày thu tay, đặt mông ngồi xuống ghế dựa, tập bệnh án trên bàn nhất thời bị ném mạnh kêu vang: "Đánh với anh không sảng khoái tý nào! Lần nào cũng không nghiêm túc!"

"Bà cô của tôi, tôi nào dám làm em bị thương, nếu không ông ngoại và cậu không đem tôi lột da chắc!" Lâm Tu cười ha ha, xoa xoa mài tóc đen của An Hòa: " Nhìn cái tính khí nóng nảy của em kìa! Làm sao, là ai chọc đến đại tiểu thư An nhà ta rồi hả? Vừa rồi ra mấy chiêu hình như hơi vội vàng."

An Hòa nhìn người anh họ từ nhỏ đến lớn luôn yêu thương cô, bĩu môi, không nhịn được có chút cay mũi.

"Không có chuyện gì." Cô hít hít mũi, kìm nén hốc mắt hơi ửng hồng.

"Em gái ngốc." Nhìn thấy bộ dạng trẻ con này của An Hòa, trong lòng Lâm Tu như bị nhéo đau , nhìn thấy An Hòa gầy đi không ít, anh dứt khoát ôm cô vào trong ngực.

"Trời sập xuống thì có anh chống đỡ!" Lâm Tu buộc chặt cánh tay ôm An Hòa, dịu dàng an ủi: "An An, không có chuyện gì, anh ở đây rồi."

An Hòa không nhịn được, cái mũi chua xót, một chuỗi nước mắt như ngọc lăn dài trên má cô.

"Anh....." Giọng An Hòa buồn buồn: "Anh ấy...."

Lâm Tu chợt hiểu ra, cũng không hỏi nhiều, chỉ khẽ vỗ về từng chút từng chút một, vuốt nhẹ lên mái tóc ngắn của cô.

Một bên là người anh em cùng lớn lên từ nhỏ, một bên là em gái.

Đã rất nhiều lần Lâm Tu nghĩ, lúc đó, đến tột cùng là Hứa Úy và An Hòa đã lấy loại quan hệ gì để kết thúc.

--- ------ --------Tôi là đường phân cách anh họ Lâm Tu---- --------

Ngược dòng thời gian trở lại thời điểm năm năm trước.

"Ngọn gió nào 'thổi' cậu tới đây vậy hả?" Đã lâu rồi không gặp tên tiểu tử kia, Hứa Úy nhướng mày làm như vô cùng ngạc nhiên. Ngay sau đó, mặt anh vẫn duy trì không cảm xúc nhưng chân liền đá một cái lên không bên sườn.

"Tiểu tử thối...." Lâm Tu không dám khinh thường, vội vàng đáp trả.

Thân thủ của Hứa Úy anh đã từng lãnh giáo qua, lần này nếu trúng đòn thật, nói không chừng anh đã trực tiếp ôm đất không đứng dậy nổi rồi.

Lại nói, anh đường đường là doanh trưởng quân khu Z, chỉ mới một chiêu đã nằm ở cửa đại đội quân khu đặc chủng cũng quá là mất mặt rồi, đến khi trở về không bị lão đoàn trưởng của anh đạp chết mới là lạ!

Suy nghĩ một chút, toàn thân Lâm Tu từ trên xuống dưới gân cốt cũng bắt đầu hoạt động, ngay cả máu nóng cũng sôi trào hừng hực.

Vì thế lúc này các binh sĩ đi ngang qua nơi này đều may mắn được chứng kiến một cuộc 'chiến' kịch liệt vô cùng đặc sắc.

Ra đòn rất nhanh và quyết đoán, hai người đánh đến bất phân thắng bại, cho dù Hứa Úy giỏi đánh đấm hơn nhưng ở trước mặt Lâm Tu cũng không thể chiếm được ưu thế quá lớn.

Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo vang lên.

"Cho tôi đánh với!"

Giọng nói giòn tan trong sáng mang theo sự uyển chuyển đặc hiệu của con gái, còn có khiến cho lòng người thư thái, nhưng lời nói ra lại không dễ nghe chút nào.

Hứa Úy và Lâm Tu ăn ý dừng tay, đồng loạt quay đầu nhìn cái miệng vừa mới nói muốn gia nhập đội hình 'đánh nhau' kia.

"An An, không được quấy rối." Lâm Tu đi tới gõ xuông đầu An Hòa một cái. "Đội mũ cho nghiêm chỉnh! Chú ý tác phong!"

An Hòa nghe vậy thì bĩu môi, nhưng vẫn nghe lời vuốt sửa lại tóc, đem mũ đội lại trên đầu.

"Đồng chí Thượng úy!" An Hòa hướng Hứa Úy chào một cái quân lễ tiêu chuẩn, giờ phút này trên mặt cô tràn đầy hưng phấn, con ngươi xinh đẹp càng lóe lên sáng ngời: "Anh có thể luyện với tôi một chút được không?"

Nhìn đôi mắt đang tỏa sáng tràn đầy mong đợi kia, Hứa Úy không tự chủ giương môi cười.

"Cô biết tôi là ai không?" Giọng nói mang theo ý cười.

Ánh mắt An Hòa rơi xuống trước ngực Hứa Úy, hơi ngửa cổ, rất là hả hê vênh váo nói: "Tôi biết anh là lính đặc chủng, nếu không, tôi cũng không thèm đánh cùng anh!"

Lâm Tu có chút đau đầu nhìn đứa em gái mê muội võ thuật của mình, quay đầu nhìn Hứa Úy cười khổ: "Đây là em họ của tôi - An Hòa, từ nhỏ đã theo đuôi ông ngoại đi học võ, thích nhất chính là cùng người ta đánh đấm, nếu không, lớn lên cũng không luyện thành cái 'đức hạnh' này rồi." Nói xong, Lâm Tu quay đầu chỉ trong nháy mắt đánh cho An Hòa gào khóc.

"Anh làm gì vậy!" An Hòa ôm ót nhíu mày trừng mắt nhìn Lâm Tu.

"Con gái trong nhà cả ngày động một tý là 'đánh đánh giết giết' còn ra cái dạng gì nữa!" Lâm Tu thở dài bất đắc dĩ, nói tiếp: "Còn như vậy nữa cẩn thận sau này không ai thèm lấy!"

"Hừ! Cùng lắm thì đến lúc đó 'bản cô nương' đây sẽ 'luận võ chọn rể'!" An Hòa tung một quả bom, rất không sợ chết nói.

"Ô, bà chị, hãy tự cầu nguyện cho mình đi!" Một âm thanh quen thuộc từ sau lưng truyền đến, ba người đều quay đầu lại, An Vũ bước một bước lớn nhào tới trên người An Hòa. "Trường học của chị không đủ nam sinh cho chị gây họa hay sao, lại chạy tới đại đội đặc chủng gieo họa tới anh Úy rồi hả?!"

"Thằng nhóc con đè chết chị rồi, nặng chết mất! Mau xuống dưới cho chị!" An Hòa vừa kêu gào vừa kéo An Vũ đang treo trên người mình xuống, nhìn nhìn một chút đem người ném qua vai quật ngã xuống đất.

An Vũ nhanh tay lẹ mắt, thân thể linh hoạt, lật chuyển một chút đứng vững trên đất.

"Này, Chị! định đánh thật à!" An Vũ xoa xoa cái mũ, không vừa ý rồi.

"Nói thừa, nếu không thì còn ai có thể cùng làm xiếc ảo thuật với em nữa!" An Hòa vặn eo ưỡn ngực, bộ dáng yêu kiều như hoa mẫu đơn đang diễu võ dương oai.

"Nhưng em là em trai chị!" An Vũ xù lông.

"Em trai mới đem rèn luyện!" An Hòa trợn mắt, không hài lòng nói: "Thế nào, ở đại đội đặc chủng rất thoải mái sao! Cũng không biết đường về thăm nhà một chút! Chị vừa trở về mẹ liền nói dông nói dài, lỗ tai cũng chai ra rồi! Uống nước cũng không quên kẻ đào giếng, cái đồ nhẫn tâm này, dùng xong chị mình liền vứt bỏ, so ra vẫn còn kém hơn mấy con chó đực trong viện của ông nội! Mỗi lần nhìn thấy chị nói còn biết vẫy đuôi đấy!"

"Chị còn không biết xấu hổ mà nói!" An Vũ không phục nói: "Xung quanh phạm vi nhà chúng ta mấy ngàn mét, có loại sinh vật giống đực nào không bị chị chỉnh qua hả? Lúc trước em gặp Phó Tư Lệnh Lục, Đại Kim Mao (chẳng biết nói người hay chó, chắc chỉ con chó ^_^) nhà người ta bị chị đuổi chạy khắp đường, đến bây giờ người ta vẫn còn nhớ đấy! Họ bảo làm sao lại có chị gái bạo lực như vậy?!"

"Em..."

"Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau nữa, hai đứa con nít!" Lâm Tu giống như vô số lần gặp nhau trước kia, kịp thời ra mặt ngăn chặn cuộc chiến võ miệng của hai chị em: "Thật vất vả mới gặp nhau được một lúc lại lãng phí thời gian ở đó mà 'phun' nước miếng, hai đứa có chút quan niệm về thời gian được không? Còn không phải khiến cho Hứa Úy chê cười sao!"

Hai chị em nhà họ An giờ mới nhớ đến sự tồn tại của Hứa Úy, nhớ tới em trai vừa nhắc tới 'sự kiện Kim Mao' nhà Phó Tư Lệnh Lục, An Hòa cảm thấy da mặt mình bị thiêu cháy rồi.

"Anh Úy, đây là người em đã từng nói với anh, biệt hiệu là người con gái chanh chua nhất trong nhà, An Hòa.....Ai! Ôi! Chị....cái đồ lưu manh này dám bấm mông người ta!"

"Không lúc nào yên tĩnh được cả....." Lâm Tu xoa xoa thái dương, bất đắc dĩ nhìn người anh em đang đứng bên cạnh mình lúc này.

"Không tệ." Đôi con ngươi đen nhánh của Hứa Úy khẽ ánh lên, môi mỏng như mang theo ý cười. "Có ý tứ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.