Học Trưởng, Anh Thật Phiền

Chương 10




"Bác sĩ An, Chủ nhiệm gọi chị qua bên kia một chút." Một y tá gõ nhẹ cửa phòng, nói.

"Ừ, biết rồi." An Hòa khẽ gật đầu, đứng lến hoạt động lắc lắc cái gáy cổ một cái, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Lúc đi qua khu phòng bệnh nội trú, người từ trước đến giờ luôn mạnh mẽ chẳng khác gì 'gió giật sấm rền' như An Hòa lại có lúc bước chân cảm thấy trì trệ.

Cô nhìn biển số phòng bệnh đã thuộc lòng kia, giống như vô số lần trước cô tưởng tượng không biết giờ phút này đằng sau cánh cửa phòng bệnh đó, cái người trên giường bệnh gần cửa sổ kia sẽ có vẻ mặt gì.

Là đôi môi mỏng khẽ giương lên nụ cười yếu ớt? Là khuôn mặt anh tuấn nhưng lúc nào cợt nhả? Hay là yên lặng dựa vào đầu giường, tầm mắt lơ đãng xuyên thấu qua cửa sổ lẳng lặng nhìn xung quanh.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị người bên trong mở ra, nhìn lướt qua khuôn mặt xa lạ nằm trên giường bệnh, trái tim An Hòa như bị nhéo một cái, lập tức liền cười cười tự giễu.

Lại nói, Hứa Úy xuất viện.......cũng đã được một thời gian.

Ngày anh xuất viện, thân là bác sĩ chủ trị An Hòa so với ai khác đều biết rõ ràng, chẳng qua là, đang lúc cô vô cùng rối rắm cái vấn đề 'Có nên tới nói lời tạm biệt hay không?", thì khu nội trú bên kia lại truyền đến tin tức Hứa Úy đã sớm xuất viện nhận nhiệm vụ rồi.

Cảm xúc rối rắm mới vừa rồi lập tức tiêu tán hết, nhưng trong lòng An Hòa lại không vì thế mà cảm thấy thoải mái hơn.

Thật là...'Gạt tay áo ra đi, không mang theo một áng mây'

Mày ở đây rối rắm nửa ngày, người ta thì sao? Ngay cả chào hỏi cũng không thèm đếm xỉa tới.

Quả nhiên là phong cách hành xử của bộ đội đặc chủng Lục quân Trung Quốc -- gọn gàng linh hoạt.

Nhớ đến đây, An Hòa thầm hít vào một hơi thật sâu, dung mạo thanh tú như băng tuyết nhất thời tăng lên vài phần.

"Cốc cốc cốc..."

"Mời vào."

"Chủ nhiệm." An Hòa đi vào phòng: "Anh tìm tôi?"

"À, bác sĩ An tới đây!" Thục Trân --- Chủ nhiệm khoa Tổng y viện quâ khu X , từ trên bàn làm việc ngẩng đầu lên nói: "Ngồi đi."

An Hòa theo đó ngồi xuống.

"Trước đó vài ngày, tôi cùng lãnh đạo bệnh viện đã thảo luận qua một chút, kế hoạch ngày mai Viện sẽ cử một bộ phận bác sĩ và y tá của chúng ta đến đại đội đặc chủng quân khu tham gia trao đổi giao lưu, tiện thể học hỏi ký thuật bắn súng." Vương Thục Trân mỉm cười, ngẩng đầu nhìn An Hòa.

"Đại đội đặc chủng?" An Hòa kinh ngạc: "Chủ nhiệm, chuyện này...."

"Yên tâm." Vương Thục Trân trấn an, liếc mắt nhìn An Hòa một cái: "Viện trưởng của chúng ta và đại đội trưởng bọn họ có giao tình bằng hữa, hoạt động lần này đã đánh tiếng trước rồi."

"Nhưng mà, ở cái chỗ 'thâm sơn cùng cốc' ấy thì có cái gì hay để mà tham quan học hỏi chứ...." An Hòa nhíu mày.

Cái gọi là lấy hoàn cảnh để nói đó cũng chỉ là lấy cớ thôi. Trên thực tế, nghĩ đến việc tới đó có khả năng sẽ gặp được Hứa Úy, trong lòng cô liền phức tạp không nói nên lời.

"Hoàn cảnh mà......Chỉ hơi kém một chút." Vương Thục Trân cười ha ha, nói: "Chỉ có điều, các y bác sĩ ở bênh viện chúng ta đã sớm không kiềm nén được rồi. Cũng nghe uy doanh của đại đội đặc chủng lâu rồi, nhóm người đó ước gì sớm ngày được tới đó để nhìn tận mắt đấy...Nói thật tôi cũng thấy khó hiểu, cô nói xem một đống đàn ông, cả ngày ru rú trong rừng núi gió thổi nắng chiếu, giống như một đám khoai tây vùi trong đất, có gì hay mà nhìn?!"

An Hòa bị lời nói đùa của Chủ nhiệm làm bật cười, buồn bực trong lòng bỗng chốc tan biến đi không ít.

"Nhưng mà tôi lại có chủ ý này...." Vương Thục Trân lân la xoay chuyển: "Cô nói xem các y bác sĩ ở tổng y viện chúng ta, người nào cũng trắng mềm như nước lại cứ đâm đầu đến đại đội đặc chủng như vậy, không biết cái đám khỉ đen đó còn vui vẻ thành bộ dáng gì nữa, dù sao 'dăm bữa nửa tháng' cấp cho bọn họ chút 'phúc lợi' cũng không phải là không được, cho nên nghĩ đi nghĩ lại, muốn đi thì đi đi, cũng xem như 'Nước phù xa không chảy ruộng ngoài."

"A, nghe anh nói như vậy, thật đúng là chuyện tốt thành đôi." An Hòa cười nhạt nói tiếp: "Chỉ là con người tôi hơi lười biếng một chút, chủ nhiệm, hoạt động tham quan bắn bia lần này tôi sẽ không tham gia. Tôi ở lại đây giám sát, đỡ cho đến lúc khẩn cấp lại không tìm được người."

Để tránh cho bản thân lại rối rắm, phương pháp tốt nhất là né tránh thật xa. Không gặp mặt nhau thì sẽ không phải suy nghĩ nhiều. Trong lòng An Hòa nghĩ thế liền làm theo.

"Người trẻ tuổi mà, thời điểm nên hoạt động thì hoạt động một chút. Bệnh viện bên này đã có tôi, cô cứ yên tâm mà đi." Vương Thục Trân cầm ly trà trên bàn lên uống một ngụm, nói tiếp: "Lại nói Quân y La bên đại đội đặc chủng trước đó có nói muốn 'trao đổi học thuật' với cô, cô mà không đi, lại khiến người ta mất hứng sao. Huống hồ, phía bên ta còn báo cáo với cấp trên là để cô và Vu Xuyến dẫn đoàn tới đó đấy!"

Lời vừa nói ra, trong nháy mắt An Hòa an tĩnh lại.

Vu Xuyến -- bác sĩ chủ trị khoa giải phẫu thần kinh, chị em tốt của An Hòa, nữ quân y trẻ tuổi vừa kết hôn không lâu.

Quan trọng hơn là, vị hôn phu của cô ấy Lý Phong lại là đồng nghiệp của Hứa Úy --Trung đội trưởng trung đội I đại đội đặc chủng quân khu X.

Vốn là vợ chồng tân hôn nên 'tình nồng ý mật', ai ngờ ngay cả tuần trăng mật cũng không có liền mỗi người một nơi trở về đơn vị công tác, lần này tổng y viện tổ chức tham quan đại đội đặc chủng, đối với An Hòa mà nói có lẽ là tránh không kịp, nhưng đối với hai người này lại thực cầu còn không được!

Nghĩ đến đây, An Hòa chậm rãi nâng mắt nhìn về phía Vương Thục Trân: "Tôi biết rồi. Cám ơn chủ nhiệm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.