Hoành Hành Yêu Thần Ký

Chương 140: Bạn thân…thân ai nấy lo…




Đường Kính Chi được quân sĩ hộ tống về khách sạn an toàn, y gọi Hồ An và Lý Cường vào tiểu viện nói chuyện.

- Vốn các ngươi trước đó chiến đấu với thích khách, vừa bị thương, vừa mệt mỏi, ta phải để các ngươi về nghỉ sớm mới phải. Nhưng trong lòng ta có nghi vấn, không nói ra không được.

Hồ An khom lưng cung kính nói:

- Bá gia có vấn đề gì cứ hỏi, chút thương tích của hạ quan đâu là gì.

Đường Kính Chi giữ lại đêm khuya thế này, chứng tỏ đã tin tưởng và coi trọng hắn, Hồ An thậm chí hận vết thương không nặng thêm vài phần lại càng tỏ lòng trung thành mẫn cán.

- Ta muốn hỏi chút chuyện liên quan tới Thuận vương và Trình Uy.

Đường Kính Chi chỉ ghế cho cả hai ngồi xuống nói chuyện:

- Các ngươi là tâm phúc của hoàng thái hậu và hoàng thượng, ta cũng không dấu, ta nghi ngờ chuyện này do Thuận vương làm.

Hồ An mặt trầm xuống, cúi đầu suy nghĩ, Lý Cường lên tiếng:

- Bẩm bá gia, nội xưởng điều tra được Thuận vương ngầm lôi kéo rất nhiều tướng lĩnh cấm quân kinh thành, mà đám người khi nãy dùng cung nỏ trong quân, nên suy đoán của đại nhân rất có khả năng.

- Chức trách của hạ quan là giám sát quan viên Tịnh Châu, biết Thuận vương từng cho người lôi kéo Trình Uy nhưng không thành, người này cực trung thành với hoàng thượng.

Hồ An nhớ ra một chuyện bẩm báo:

- Ngoài ra Trình Uy từng chiến đấu dưới trướng lão tướng quân Vương Xương Long hơn mười năm ở bắc cương, cho nên có uy vọng lớn tại đại doanh kinh thành và phương bắc.

Hồ An nói thế làm Đường Kính Chi hiểu rồi, giả sử đúng là thích khách do Thuận vương phái tới, như thế Trình Uy chết đi, Thuận vương muốn lôi kéo cấm quân sẽ dễ dàng hơn nhiều.

May mà mình mang trên người dược hoàn do Úc Hương luyện chế, nếu không có lẽ lúc này Trình Uy đã tàn đời rồi.

Cho hai người Hồ An và Lý Cường về nghỉ, trong phòng chỉ còn lại hai người, Ngọc Nhi mới hỏi:

- Tướng công, thực sự có là do Thuận vương phái người hành thích chàng sao?

Thuận vương có thế lực cực lớn, nếu kẻ này muốn lấy mạng tướng công thư sinh thì rắc rối to rồi.

Đường Kính Chi sao không đoán ra Ngọc Nhi đang lo lắng điều gì, nắm tay nàng nói:

- Cho dù không phải Thuận vương thì cũng liên quan tới các thế lực kinh thành. Có điều nàng đừng lo, thiên hạ này vẫn là của hoàng thượng, bọn họ không dám làm bừa bất chấp hậu quả đâu. Như Lục hoàng tử cũng mưu phản chiếm ngôi, giờ đang bị giam trong lãnh cung đấy thôi.

Ngọc Nhi thẳng tính, không thích âm mưu quỷ kế đau đầu, lúc này chỉ muốn tướng công thư sinh vứt bỏ tất cả, yên ổn về Lạc thành là tốt rồi.

Bá tước quý tộc gì cũng không quan trọng bằng cái mạng.

Song đã bị cuốn vào trong vòng soáy phức tạp đó đâu dễ gì thoát thân? Cho nên nàng không nói ra.

Nói xong thấy Ngọc Nhi vẫn không vui lên được, Đường Kính Chi ôm nàng vào lòng, an ủi trong im lặng.

Sáng hôm sau thức dậy, Đường Kính Chi cho người tới mời gia chủ Phương gia và Dư gia tới Tụ Hương các bàn bạc chuyện hợp tác kinh doanh.

Do ngày hôm qua gặp phải thích khách, ra tới đường Ngọc Nhi tập trung toàn bộ tinh thần quan sát xung quanh, phàm là người từ phía trước đi tới hay từ phía sau vượt lên, bất luận nam nữ trẻ già, nàng đều cẩn thận đề phòng, lệnh người nội xưởng không cho phép bất kỳ ai tiếp cận trong vòng mười bước.

Đám xưởng vệ được lệnh nàng chẳng phải kìm nén như thường ngày, được thể hùng hổ quát tháo người dân tránh đường, trông rất có uy thế của một vị bá tước xuất hành.

Đường Kính Chi thấy Ngọc Nhi phản ứng thái quá rồi, nhưng khuyên mấy câu nàng không nghe, nên để tùy ý nàng.

May Tụ Hương các cách khách sạn cũng gần, bọn họ vừa tới phòng bao ăn sáng xong thì Dư Tắc Thành và Phương Vô Phong cũng vội vàng tới nơi, vừa bước qua ngưỡng cửa, mặt hoảng hốt thỉnh an nói:

- Nghe nói hôm qua Trung Nghĩa bá bị người hành thích, thảo dân cả đêm ngủ không ngon.

- Đám thích khách thật cả gan, không coi vương pháp ra gì nữa rồi, bá gia không sao chứ ạ?

Đường Kính Chi mời hai bọn họ ngồi xuống:

- Nếu làm thích khách, tất nhiên to gan rồi. Có điều may mà ta phúc lớn mạng lớn, đa tạ hai vị quan tâm.

Dư Tắc Thành tạ ơn, ngồi nửa mông xuống ghế, hỏi:

- Thảo dân nghe đâu Trình đại nhân cũng gặp thích khách, còn hôn mê bất tỉnh.

- Trình đại nhân bị thương không nặng, chẳng qua thích khách bôi kịch độc lên mũi tên, cho nên mới bất tỉnh.

Đường Kính Chi cân nhắc nói:

- Song các vị đừng lo, hôm qua mấy vị danh y đã giúp Trình đại nhân giải độc rồi. Đoán chừng sẽ tỉnh lại sớm thôi.

Mọi người qua loa vài câu liên quan tới đề tài thích khách, Đường Kính Chi quay về chuyện chính:

- Sao rồi, hai vị suy nghĩ cả đêm đã có giá thích hợp chưa? Hôm qua còn điều chưa nói rõ với các vị, mẫu thêu trong tay ta có rất nhiều chứ không chỉ một mẫu này. Nếu hai vị ra giá hợp lý, chúng ta có thể làm ăn lâu dài.

Nói rồi lấy ra một tờ khế ước.

Tờ khế ước đó là hợp đồng ký cùng với tơ lụa Tần Thị, ghi rõ ràng Tần Hạo mua quyền kinh doanh đồ thêu ở Hải Châu và Dư Châu với giá mười vạn lượng.

Dư Tắc Thành và Phương Vô Phong cùng ghé đầu vào xem, con số ghi trên đó làm bọn họ hít một hơi khí lạnh.

Sớm biết cái giá Đường Kính Chi đưa ra sẽ không hề rẻ, nhưng mười vạn lượng thì không ngờ.

Hôm qua hai người bọn họ còn tụ tập thương lượng với nhau, cảm thấy ra giá năm ngàn lượng đã là cao rồi, kết quả giờ giá Tần Hạo đưa ra còn nhiều gấp mười lần.

Tần gia Liễu châu là đại thương hộ dệt vải ở phương nam, hai người bọn họ cũng nghe tới đại danh vị thiếu đông gia trẻ tuổi tinh minh của Tần gia rồi, cho nên không hoài nghi Đường Kính Chi cố ý lấy khế ước giả ra lừa bọn họ.

Đường Kính Chi đưa khế ước ra cho bọn họ xem rồi nhàn nhã uống trà, mắt nhìn ngắm quang cảnh bên ngoài, tựa hồ không bận tâm tới phản ứng hai người kia, một lúc sau mới hỏi:

- Hai vị thấy giá cả thế nào?

- Điều này ...

Dư Tắc Thành lộ vẻ khó xử:

- Cái giá Tần gia đưa ra đúng là nằm ngoài dựa liệu bọn thảo dân, nhưng hẳn bá giá cũng biết Hải Châu và Liễu Châu sản vật phong phú, người dân giàu có, nên mới đưa ra được cái giá đó, còn bọn thảo dân không thể nào.

- Chuyện đó thì ta tất nhiên là hiểu, thế này đi, hai vị ra giá trước, ta sẽ biết các vị có thật lòng muốn hợp tác không. Hôm qua ta nói rồi, ta cần tiền gấp, không có thời gian trì hoãn.

Đường Kính Chi đặt chén trà xuống, thẳng thắn nói:

- Hai vị cũng biết, ta còn lựa chọn khác tốt hơn.

Đây là điểm yếu trí mạng của Dư Tắc Thành và Phương Vô Phong, mấy năm qua bọn họ vì giúp đỡ đối tác làm ăn lâu năm, cho nên bị Trịnh gia và Đặng gia thừa cơ vươn lên đè đầu cưỡi cổ, nếu như vụ làm ăn này cũng bị hai nhà đó cướp mất thì sau này không ngoi lên được nữa rồi.

Đồ thêu và vải vóc có thể đặt cạnh nhau cùng bán, cho nên nhận vụ làm ăn này có thể thúc đẩy lượng tiêu thụ của vải vóc.

Phương Vô Phong kết thông gia với hào môn Hà Châu, hơn nữa chuyện kinh doanh ở nơi đó không tệ, nên không quá sợ hai nhà Trịnh Đặng được thế. Nhưng quá nửa sản nghiệp của Dư gia nằm ở Tịnh Châu, nên áp lực của Dư Tắc Thành lớn hơn nhiều:

- Trung Nghĩa bá tìm tới hai nhà chúng tôi trước, tức là nể mặt hai nhà chúng tôi rồi. Thế này vậy thảo dân bỏ ba vạn năm ngàn lượng mua quyền kinh doanh ở Tịnh Châu, không biết bá gia nghĩ sao?

Đường Kính Chi không đáp, tay gõ nhịp trên bàn, lúc lâu sau mới hỏi:

- Không biết Phương lão tiên sinh thế nào?

- Bẩm Trung Nghĩa bá, luận về giàu có, Hà châu thua Tịnh Châu một chút, có điều nếu Dư gia đã ra giá như vậy, lão hủ không ép giá nữa, cũng bỏ ra ba vạn năm ngàn lượng mua quyền kinh doanh ở Hà Châu.

Phương Vô Phong vuốt râu suy nghĩ rồi mới nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.