Hoàng Tỷ Thành Thê Ký

Chương 4: Nỗi đau bắt đẩu




Cầm chiếc bọc nhỏ đựng số tiền lẻ phải dùng đến hôm nay, Ngô Ngọc Phương từ từ tiến đến chợ quần áo, khi nàng đang chuẩn bị đi qua cổng chợ, phía sau lại đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc:

- Mẹ nuôi, mẹ dậy sớm vậy sao.

- Ồ?

Nghe được thanh âm này, Ngô Ngọc Phương không khỏi ngây ra một lúc, tiếp theo xoay người lại, mỉm cười nhìn Vương Tuệ Tuệ đứng sau lưng nàng, thoáng kinh ngạc hỏi:

- Tuệ Tuệ, mới sáng sớm con không ở trong nhà ngủ an thai, chạy ra đường lớn làm gì?

- Hì hì, cục cưng đã sáu tháng rồi, con phải đến bệnh viện kiểm tra.

Nghe thấy Ngô Ngọc Phương hỏi thăm, Vương Tuệ Tuệ cười hì hì, vuốt ve cái bụng đã lùm lùm của mình trả lời, sau đó nàng liền cười nói:

- Mẹ nuôi, lão ca cũng đã nói rồi, chuyện ở cừa hàng thuê mấy người lo liệu là được rồi, cha mẹ cứ yên tâm ở nhà nghỉ ngơi.

- Đứa nhỏ này, chuyện này còn cần con quản à?

Vừa nhìn thấy bộ dạng trêu chọc của Vương Tuệ, sau đó nghe nàng nói, Ngô Ngọc Phương chính là một trận dở khóc dở cười, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nàng hỏi Vương Tuệ Tuệ:

- Không có ai đi cùng con đến bệnh viện kiểm tra sao?

- Có, nhưng con không kêu mẹ con đi cùng.

Vương Tuệ Tuệ cười đáp:

- Dù sao bệnh viện cũng không xa, cũng đã có hẹn trước rồi, buổi sáng qua đó là có thể được kiểm tra ngay rất nhanh.

- Đứa nhỏ này, đứa bé cũng sáu tháng rồi, con không thể để tâm một chút sao?

Ngô Ngọc Phương lập tức thay đổi chủ ý, nói với Vương Tuệ Tuệ:

- Đi thôi, mẹ nuôi đi cùng con.

- Con biết mẹ nuôi là tốt nhất.

Vương Tuệ Tuệ nghe vậy, lập tức tiến lên hai bước khoác tay Ngô Ngọc Phương, nói mấy câu nịnh bợ, làm Ngô Ngọc Phương bật cười.

Giơ tay lên gõ vào trán Vương Tuệ Tuệ một cái, Ngô Ngọc Phương nói:

- Nha đầu này, hôm nay con cố ý tới đây để ta không thể mở cửa đúng không?

- Hì hì...

Vương Tuệ Tuệ cười đùa, nhưng không đáp lời, kéo cánh tay Ngô Ngọc Phương nói:

- Đi thôi đi thôi, con hẹn lúc chín giờ, nếu tới chậm hôm nay sẽ không tới phiên đâu.

Ngô Ngọc Phương không biết nên khóc hay cười, chỉ có thể bị Vương Tuệ Tuệ kéo đi. Hai mẹ con cùng tản bộ đến bệnh viện nhân dân Bảo Kinh trấn, dọc đường vui vẻ nói cười, không khí hết sức hòa hợp.

Khi hai người đang sóng vai đi trên đường, cũng không biết ở vị trí cách chỗ các nàng không tới ba mươi thước, có một chiếc xe điện màu đen đang đi chậm chạp, người lái xe là một nữ nhân đội nón bảo hiểm, vì vậy không cách nào thấy rõ dung mạo của nàng.

Còn hai bên người Ngô Ngọc Phương và Vương Tuệ Tuệ, cũng chính là vị trí bên cạnh đường cái, đang có hai con chó nông thôn Trung Hoa hình thể không khác biệt bao nhiêu, nhìn qua vô cùng bẩn, chậm chạp đi theo, hai cặp mắt đen nhánh giống như đang tùy ý quét mắt theo dõi mọi động tĩnh trên đường cái...

Hơn tám giờ sáng, Diệp Dương Thành rốt cục trở lại Bảo Kinh trấn, dừng xe trước cửa nhà trên đường Khê Tân, không đợi hắn mở cửa xuống xe, đã nhìn thấy cổng nhà mình khóa chặt, rõ ràng không có ai ở nhà...

Nghĩ đến cha mẹ lại dậy sớm đến cửa hàng, Diệp Dương Thành khó tránh khỏi có chút thở dài bất đắc dĩ, cởi dây an toàn rồi xuống xe, cũng không vào nhà, dắt Nhung Cầu, trực tiếp đi tới một hẻm nhỏ đối diện nhà mình, Diệp Dương Thành biết, muốn tìm cha mẹ, trực tiếp đi đến cửa hàng là được rồi.

Mặc dù Diệp Dương Thành đã nhiều lần yêu cầu cha mẹ tuyển mấy người bán hàng cho cửa hàng, ngày thường không có chuyện gì thì ở nhà nghỉ ngơi, chơi mạt chược, đánh bài … là được rồi, nếu như có chuyện gì cần xử lý, chỉ cần qua đó nắm tình hình là được.

Nhưng, đối với yêu cầu của Diệp Dương Thành, lần nào cha mẹ cũng chỉ cười gật đầu đáp ứng, không giảng đạo lý với hắn, cũng không nói tiết kiệm gì đó với hắn, mà cười dài đáp ứng, nhưng sau khi Diệp Dương Thành rời đi, mọi chuyện lại như cũ.

Lúc này Diệp Dương Thành chỉ có cảm thấy đau lòng, theo hắn thấy, cha mẹ đã có thể về hưu, sau đó hưởng thụ cuộc sống, hoàn toàn không cần mỗi ngày vội vàng chạy đến cửa hàng lo việc.

Có lẽ đây chính là sự khác nhau, ý nghĩ của Diệp Dương Thành đúng, ý nghĩ của vợ chồng Diệp Hải Trung cũng không sai, chỉ có điều hoàn cảnh lớn lên của hai thế hệ không giống nhau, suy nghĩ tự nhiên cũng tồn tại khác biệt.

Chính vì hiểu được điểm này, Diệp Dương Thành mới không cưỡng ép, thuận theo tự nhiên, đợi lúc nào cha mẹ nghĩ thông suốt, hoặc là chờ hắn tấn chức thần cách tới trình độ nhất định, đạt được thần quyền có thể cường hóa những người khác, sẽ kêu cha mẹ kết thúc công việc, bắt đầu hưởng thụ cuộc sống.

Trên đường đi đến chợ quần áo, trong đầu Diệp Dương Thành cũng chỉ có những ý niệm này, hoàn toàn không có suy nghĩ những chuyện khác.

- A...

Nhưng khi Diệp Dương Thành dắt Nhung Cầu đi tới cửa hàng nhà mình ở chợ quần áo, hắn không khỏi kêu lên một tiếng, cửa hàng hiện tại vẫn đóng cửa.

Khi Diệp Dương Thành đang cảm thấy khó hiểu, trong một tiệm nữ trang đối diện cửa hàng có một nữ nhân hơn ba mươi tuổi, mặc phong cách tây, vừa nhìn thấy Diệp Dương Thành đứng ở cửa hàng, nhất là thấy Nhung Cầu đi theo bên cạnh, nàng lập tức nhận ra thân phận của Diệp Dương Thành, cười hỏi:

- Dương Thành đã về đấy à, làm sao, tìm ba mẹ mình à?

- Đúng vậy.

Nghe được thanh âm vang lên phía sau, Diệp Dương Thành quay đầu lại cười nói:

- Trịnh tỷ, ngươi biết ba mẹ ta đi đâu không?

- Ta không thấy ba ngươi.

Nữ nhân được Diệp Dương Thành gọi là Trịnh tỷ, mặt mày hớn hở, nói:

- Nhưng mẹ ngươi buổi sáng ta có thấy, năm sáu phút trước, mẹ ngươi cùng đi với một nữ nhân mang thai, hình như bảo là muốn đến bệnh viện làm kiểm tra.

Trịnh tỷ suy nghĩ một lát, nói tiếp:

- Người đàn bà kia hình như gọi mẹ ngươi là mẹ nuôi, có chút mập mạp, tuổi không lớn lắm.

- Mập mạp sao? Nha đầu này...

Vừa nghe thấy miêu tả của Trịnh tỷ, Diệp Dương Thành lập tức biết là chuyện gì xảy ra, không khỏi bật cười một tiếng, lắc đầu nói với Trịnh tỷ:

- Cảm ơn Trịnh tỷ, vậy ta đến bệnh viện xem thế nào.

- Được, đi đi.

Trịnh tỷ cười gật đầu, đưa mắt nhìn Diệp Dương Thành rời khỏi chợ quần áo...

Cùng lúc đó, ở vị trí cách chợ quần áo ước chừng sáu trăm mét, Ngô Ngọc Phương và Vương Tuệ Tuệ đã đi đến chợ bán thức ăn Bảo Kinh trấn, thấy ở cổng chợ bán thức ăn bán chút thức ăn, bỗng nhiên trong lòng Ngô Ngọc Phương khẽ động, nói với Vương Tuệ Tuệ:

- Tuệ Tuệ, hôm nay con ở chỗ mẹ nuôi ăn cơm đi, lúc nào kiểm tra xong, mẹ nuôi sẽ nấu cho con một nồi cháo gà, bồi bổ thân thể.

- Dạ được.

Đối với đồ ăn, nhất là đồ ăn ngon, Vương Tuệ Tuệ bình thường không bao giờ cự tuyệt, nghe vậy liền lộ ra nụ cười, gật đầu đáp ứng, khi đang chuẩn bị nói thêm gì đó...

- Vương Tuệ Tuệ, ta lấy mạng ngươi.

Ở vị trí cách đó chục mét, trong chiếc xe điện đột nhiên vang lên thanh âm chói tai của một nữ nhân.

Vương Tuệ Tuệ nhất thời không có phản ứng, vừa nghe thấy thanh âm của nữ nhân này, thân thể nàng lập tức cứng đờ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.