Hoàng Tỷ Thành Thê Ký

Chương 17: Quá khứ của anh tuấn




Nhìn vẻ mặt tươi cười của Hàn Thừa Bình, Hồ Bá Hồng hiếu kỳ nhặt cặp văn kiện trên bàn mình. Cặp văn kiện rất mỏng, bên trong chỉ có một tờ giấy viết le que mấy chữ, nhưng sau khi hắn đọc xong nội dung viết trên tờ giấy...

Hồ Bá Hồng mặt đầy khiếp sợ nhìn Hàn Thừa Bình:

- Lão Hàn, chuyện này có thật không?

- Đây là tin tình báo mới nhất do bộ phận tình báo truyền tới.

Hàn Thừa Bình nặng nề gật đầu:

- Tuyệt đối là thật, điểm này không thể nghi ngờ.

- Tốt... thật sự là quá tốt rồi.

Sau khi được Hàn Thừa Bình chính miệng xác nhận, hai tay Hồ Bá Hồng cũng không kìm chế được run rẩy, thấp giọng nói mấy câu, sau đó hắn ngẩng đầu nói:

- Mau báo cho bọn bí thư Đường.

Hơn nửa canh giờ trôi qua, ngoại trừ mấy tên thường ủy đang đi công tác nước ngoài, tất cả thường ủy ở lại Bắc Kinh đều có mặt đông đủ, thậm chí ngay cả tổng trưởng tham mưu giải phóng quân La Quang Kỳ đã bảy mươi mốt tuổi cũng xuất hiện trong văn phòng của Hồ Bá Hồng.

- Lão Hàn, lão Hồ, hai người các ngươi rốt cuộc có chuyện gì?

La Quang Kỳ vừa thấy mọi người tới, lập tức mở miệng thúc giục:

- Mau nói ra đi.

- Dĩ nhiên phải nói rồi.

Hàn Thừa Bình tiến lên mấy bước đóng cửa phòng làm việc, sau đó hắn mới nháy mắt ra dấu cho Hồ Bá Hồng, nói:

- Lão Hồ, ngươi nói đi.

Bá Hồng gật đầu, xoay người cầm cặp văn kiện trên bàn làm việc phía sau, khống chế tâm tình vô cùng kích động của mình, nói với đám người Đường Quốc Nghiệp:

- Bí thư Đường, lão La, lão Vương... đền thờ Tịnh Quốc ở Nhật Bản, hơn năm mươi phút trước đã cháy rồi.

- Cái gì?

Đám người Đường Quốc Nghiệp nhất thời chấn động, suýt nữa kinh hô.

Nhìn thấy phản ứng của bọn hắn, Hàn Thừa Bình hít một hơi thật sâu, bổ sung nói:

- Không chỉ có cháy, hơn nữa hỏa thế còn vô cùng hung mãnh, căn cứ vào tin tức nhân viên tình báo của chúng ta ở Nhật Bản truyền về, đền thờ Tịnh Quốc đã cháy rụi, cả đền thờ Tịnh Quốc bị đại hỏa đốt thành phế tích.

Tâm tình Đường Quốc Nghiệp đã kích động đến tột đỉnh, nhưng hắn vẫn mạnh mẽ khắc chế, hỏi:

- Đền thờ Tịnh Quốc bị đốt cũng không phải việc ghê gớm, Nhật Bản có thể thành lập cái thứ hai... Mấu chốt là...

- Nghe nói ở hiện trường có hơn sáu mươi thi thể.

Hàn Thừa Bình nhẹ giọng nói:

- Trong đó có thi thể của ảnh vệ được xưng là mạnh nhất Nhật Bản, nghe nói, mấy quan lớn Nhật Bản sau khi nghe tin chạy tới hiện trường, sau khi thấy thi thể thiếu chút nữa ngất đi.

- Tốt, thật tốt quá.

Sau khi tin tức ảnh vệ tử vong được chứng thực, lúc này Đường Quốc Nghiệp mới phá lên cười.

Đền thờ Tịnh Quốc có phải bị đốt hay không, đám người Đường Quốc Nghiệp không quá quan tâm, nhưng ảnh vệ có phải chết hay không... Đây mới là chỗ mấu chốt nhất.

Trong chiến tranh kháng Nhật thế kỷ trước, không biết có bao nhiêu nhà lãnh đạo quân đội Trung Quốc đã chết thảm dưới lưỡi đao tàn sát của ảnh vệ, còn hiện tại...

Toàn bộ ảnh vệ đã chết hết rồi.

- Ha ha ha...

Trong tiếng cười to, Đường Quốc Nghiệp rơi xuống hai hàng lệ.

Cười xong, Đường Quốc Nghiệp nhìn Hàn Thừa Bình, lên tiếng hỏi:

- Lão Hàn, chuyện này, có lẽ là thủ bút của Diệp tiên sinh?

- Ngoài Diệp tiên sinh, còn có thể là ai?

Hàn Thừa Bình không đáp hỏi ngược lại.

- Đúng vậy, ngoại trừ Diệp tiên sinh, còn có thể là ai.

Đường Quốc Nghiệp hít một hơi thật sâu, nhìn về phương hướng huyện Ôn Lạc, khom người chào thật sâu:

- Có Diệp tiên sinh, quả thật là đại hạnh của dân tộc Hoa Hạ chúng ta.

- Sợ rằng lúc này nội các Nhật Bản cũng giận điên lên rồi?

Nằm trong phòng khách sạn, hai tay gối dưới đầu, Diệp Dương Thành bình thường không hút thuốc, cũng đốt một điếu thuốc, nằm ở đó nhả khói, nhìn qua tâm tình hết sức không tệ.

Hắn không có thị thực, cũng không chứng minh thân phận dưới bộ dạng hiện tại, nhưng dưới thao tác của đám người Dương Đằng Phi, hắn vẫn thuận lợi thuê được phòng.

Nghe thấy lời nói chế giễu của Diệp Dương Thành, Dương Đằng Phi hiển lộ ra thân hình cũng cười khẽ một tiếng, nói:

- Chủ nhân, chắc chắn là tức giận rồi, nhưng căn cứ vào hồi báo của thần sử, buổi công bố tin tức sáng sớm ngày mai vẫn tiếp tục diễn ra, chẳng qua kế hoạch có chút thay đổi.

- Sao?

Diệp Dương Thành thoáng kinh ngạc ồ lên một tiếng, ngồi dậy hỏi:

- Bọn họ lại muốn bày âm mưu quỷ kế gì nữa?

- Đại khái tình huống là như vậy.

Dương Đằng Phi trầm ngâm chốc lát, sửa sang lại tin tức tình báo của mấy thần sử, tiếp theo nói lại chuyện chính phủ Nhật Bản tính toán an bài mấy nhân viên đặc công sắm vai gia quyến của người gặp nạn ở căn cứ hải quân Ưng Kiêu cho Diệp Dương Thành biết, cuối cùng bổ sung:

- Hơn nữa, bởi vì đền thờ Tịnh Quốc gặp tập kích, đoạn quay phim thứ hai dự định được công bố vào ngày kia, sẽ được công bố vào chiều ngày mai..., gia tăng tốc độ hành động.

- Itō Gurīnman đúng là một kẻ âm mưu.

Nghe xong hồi báo của Dương Đằng Phi, Diệp Dương Thành khẽ nheo hai mắt đồng thời giơ tay lên nói:

- Mấy người các ngươi lập tức đi...

Sau khi phân phó, ba người Dương Đằng Phi, Tiểu Thương Ưu Tử, Đường Thái Nguyên nhất tề khom người hành lễ, đáp ứng, biến mất trước mặt Diệp Dương Thành.

Còn Diệp Dương Thành hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm:

- Nói thật, ta ghét nhất người khác tính toán sau lưng ta...

Hơn sáu giờ sáng hôm sau, ở cửa khách sạn Tinh Tú Đông Kinh xuất hiện rất nhiều nhân viên bảo vệ, dùng ánh mắt cảnh giác liếc nhìn mọi vật xung quanh. Cùng lúc đó, từng chiếc xe cũng lục tục xuất hiện ở cửa khách sạn Tinh Tú, từ trên xe bước xuống là các ký giả truyền thông.

Sau khi đi ngang qua tầng tầng kiểm an của nhân viên bảo vệ, những ký giả truyền thông này sẽ được mời tham gia vào buổi công bố tin tức vào bảy giờ hai mươi phút sáng nay, địa điểm của buổi công bố tin tức, cũng chính là một phòng họp ở lầu hai khách sạn Tinh Tú, lúc này toàn bộ phòng họp đã được sửa sang xong, hiện trường nhìn qua đúng là một buổi họp báo tiêu chuẩn.

Chẳng có điều, các ký giả vừa tiến vào phòng hội nghị, lập tức nhạy cảm chú ý tới một số bày biện kỳ lạ ở hiện trường buổi họp báo, ví dụ như phía sau đài chủ tịch có một màn hình tinh thể lỏng cực lớn.

- Hắc, ta dám khẳng định, buổi công bố tin tức hôm nay nhất định có liên quan đến quần đảo Okinawa.

Một ký giả da màu đến từ nước Mỹ vỗ vai một nữ ký giả da trắng khác bên cạnh, đưa máy ảnh về phía màn ảnh tinh thể lỏng phía sau đài chủ tịch, nói:

- Có thể sẽ công bố những quái vật biển chết tiệt kia.

- Ha ha...

Nữ ký giả da trắng tương đối căng thẳng, cũng có thể do dung mạo của tên ký giả da đên làm cho nàng không có tinh thần tán gẫu, chỉ lễ phép cười hai tiếng, sau đó cúi đầu cầm bút, cũng không biết ghi chép cái gì trên quyển sổ.

Đến bảy giờ mười phút, các ký giả được mời đều đã đến đông đủ, tiếng người nói ồn ào, nếu cẩn thận lắng nghe sẽ phát hiện đa số bọn họ cũng đang thảo luận hôm nay Nhật Bản sẽ công bố tin tức gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.