Hoàng Tử Yêu Nói Giỡn

Chương 29: Diệu kế quân sư




Sáng sớm, Jenny vừa mở mắt thì đã không thấy mẹ đâu(vì nhà nhỏ nên hai mẹ con phải ngủ chung). Jenny bước xuống giường làm vệ sinh cá nhân thì thấy mẹ cô đang làm bữa sáng. Cô nở nụ cười nhẹ, nhớ lại khi xưa mẹ cô cũng luôn dậy sớm để nấu bữa sáng cho cả nhà. Những bữa ăn đó thật ấm cúng và tràn ngập tiếng cười. Chỉ tiếc là giờ đây ba cô không thể ăn cùng hai mẹ con nữa rồi. Cô đang chìm đắm trong dòng hoài niệm thì mẹ cô lên tiếng: - Con dậy rồi à?

- Vâng._Jenny

- Con vào làm vệ sinh cá nhân đi rồi ra ăn sáng._Mẹ cô

- Vâng, mẹ đợi con xíu nha._Jenny

Nói rồi cô đứng dậy đi luôn. 15 phút sau cô quay lại ngồi ăn cùng mẹ. Đang ăn thì mẹ cô hỏi:

- Hôm nay con định đi tìm việc làm à?

- Vâng, hôm nay chủ nhật nên con tranh thủ đi ạ._Jenny

- Nhưng con còn đi học mà._Mẹ cô

- Con chỉ đi làm ngoài giờ học thôi mẹ à. Mẹ không cần lo cho con đâu. Mà thôi con ăn xong rồi, con đi đây._Jenny

- Ùm con đi rồi về nhanh nhé._Mẹ cô nói vọng theo

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đi từ sáng tới giờ Jenny cũng chưa tìm được viếc gì. Người ta không nhận cô vì cô còn đi học. Chân cô đang rất mỏi nhưng vì mẹ nên cô phải cố đi tiếp. Đang đi thì cô va vào một người đàn ông tầm tuổi ba cô. Ông ta mặc một bộ vest đen trông rất sang trọng. Cô vội đứng dậy và nói:

- Cháu xin lỗi ạ. Bác không sao chứ?

- Ùm. Bác không sao đâu. Cháu đang nghĩ gì mà không nhìn đường thế? Nguy hiểm lắm đó._Người đàn ông

- Dạ cháu đang đi tìm việc làm mà không tìm được nên nghĩ lung tung ý mà._Jenny

- Cháu tìm việc à?_Người đàn ông

- Vâng, cháu còn đi học nên người ta không nhận._Jenny

- Thế cháu bao nhiêu tuổi?_Người đàn ông

- Dạ cháu 16 tuổi ạ._Jenny

- Vì sao cháu đi làm thêm._Người đàn ông

- Ba cháu vừa mất, mẹ cháu bị bệnh tim nên cháu phải đi làm thêm._Jenny

- Ùm. Nhà bác đang cần người giúp việc, cháu có muốn làm không?_Người đàn ông

- Thật hả bác?_Jenny

- Ùm, nhưng có điều kiện._Người đàn ông

- Điều kiện gì hả bác?_Jenny

- Cháu phải dọn qua nhà ta ở và học tại ngôi trường mới. Tiền học cháu không cầ lo, tiền lương ta cũng sẽ trả. Được chứ?_Người đàn ông

Lần nà Jenny không trả lời ngay được vì nế́u cô đi thì ai chăm sóc mẹ chứ. Nhưng thật sự công việc này cũng không tệ, còn được học nữa. Đắn đo một lúc cô cũng quyết định.

- Vậy cũng được ạ. Thế khi nào cháu đi làm?_Jenny

- Ngày mai hãy đến điạ chỉ này nhé. Còn bây giờ ta bận rồi, ta đi trước._Người đàn ông

- Vâng._Jenny

Sau khi người đàn ông đó đi Jenny cũng về nhà luôn. Thực ra nhà người đàn ông đó đâu có cần người giúp việc đâu. Chỉ là ông thấy có chút gì đó thương cảm và quý mến cô bé đó thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.