Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 5




Edit: Bối Nhi

Hà Duyệt vốn tưởng rằng thất bại một lần, sẽ làm cho người Bạc gia rút lui.

Không nghĩ là, bọn họ lại cứng đầu cứng cổ, dáng vẻ thề không bỏ qua, muốn cùng cô liều mạng đến cùng.

"Xin chào, tôi là chuyển phát nhanh Tiểu Phì Ngưu, đây là sản phẩm thức ăn tươi dùng thử của công ty chúng tôi, mong ngài mở cửa thử một chút được không ạ?" Người đàn ông thay một bộ quần áo, lại ôm cái thùng xuất hiện ở ngoài cửa.

Hà Duyệt: "...... Cảm ơn, không cần."

"Thân ái, chúng ta là miễn phí nha ——!"

"Cốc cốc cốc!" Cho dù cô lên tiếng từ chối, tiếng gõ cửa vẫn kéo dài không ngừng, làm người phiền muốn chết.

Tiểu Hòa mang vẻ mặt giật mình: "Bọn họ thật nhiệt tình!"

Nghe được lời này, Hà Duyệt không khỏi cười ra tiếng, sờ sờ trán thằng bé: "Bọn họ đều là đến vì em đấy."

Tiểu Hòa: "......(⊙o⊙) a!"

Hà Duyệt cũng không che giấu việc này mà nói trắng ra cho nó biết: "Bọn họ đều là do người nhà em phái tới, muốn mang em về nhà."

Nghe thấy cái đáp án này, Tiểu Hòa không tự chủ được mà hít một ngụm khí lạnh, lạch bạch lạch bạch chạy đến cửa, dẫm lên cái ghế nhỏ, kiễng chân ghé vào trên mắt mèo nhìn xem bên ngoài. Càng nhìn càng cảm thấy người bên ngoài có chút quen mắt.

Lập tức, nó liền sợ hãi mà nhảy xuống, vèo vèo chạy đến bên người Hà Duyệt, túm chặt ống quần cô sốt ruột nói: "Chị, chúng ta phải làm sao bây giờ? Có cần phải trốn đi không?"

Đánh không lại thì bỏ chạy!

Tiểu Hòa theo bản năng mà nghĩ đến phương pháp này.

Nhưng mà, Hà Duyệt lại mỉm cười, bình thản ung dung mà lắc lắc đầu: "Trốn cái gì? Chính chủ còn chưa có xuất hiện đâu, chúng ta kiên nhẫn chờ là được."

Cô cùng Tiểu Hòa tuy rằng thân cận, nhưng cũng chưa từng nghĩ trực tiếp đem bắt cóc thằng bé. Rốt cuộc một đời này Tiểu Hoà cùng thân nhân còn có quan hệ huyết thống không cắt đứt được, cô cũng không muốn làm Tiểu Hòa thiếu hụt loại cảm tình này, vì thế liền muốn liên lạc với Bạc gia, tìm kiếm cách chứ toàn cả hai bên.

Giữa bọn họ cũng không phải là tranh giành sống chết gì, nên tất nhiên vẫn còn đường sống để cứu vãn.

Nhưng Bạc gia muốn người, mà lại chỉ phái mấy hạ nhân tới chính là không đúng. Cho dù cô thế đơn lực mỏng, cũng không chấp nhận được đối phương không để mình vào mắt.

Cho nên, điều kiện của cô rất đơn giản, muốn mang Tiểu Hòa đi vậy thì ngươi đến mặt đối mặt mà nói với ta là được.

Bên Bạc gia, mấy người tiểu đội bảo tiêu thiếu chút nữa sầu đến bạc cả tóc, sôi nổi sắm vai từ hàng xóm, bất động sản, nhân viên sửa chữa, chuyển phát nhanh, đến người kiểm tra đồng hồ nước, nhưng trước sau vẫn không được đi vào cửa.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người không thể làm gì.

Đội trưởng bảo tiêu khẽ cắn môi, hạ quyết tâm mà nhìn một người cuối cùng còn chưa đi qua đó bao giờ, trầm giọng nói: "Số 2, chỉ còn mỗi cậu nữa thôi."

Nhưng mà, tất cả mọi người đều không có nhiều hy vọng với bảo tiêu số 2. Người này vóc dáng cao, dáng người tráng, lại là người đầu gỗ nhất bên trong đám binh họ, có đôi khi có thể cả một ngày đều không nói một câu nào. Một người thật thà như vậy, có chỗ nào có thể đáng tin chứ?

Số 1 không nhịn được tiến lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, cổ vũ nói: "Cố lên."

Số 2: "=="

Nhìn chằm chằm hắn cả nửa ngày mới nghẹn ra một chữ "Ừ", làm số 1 không cầm lòng nổi mà bưng kín mặt, buồn bực thở dài một hơi. Thế này còn có thể chờ mong cái gì nữa?

Dưới cái nhìn chăm chú của tiểu đội bảo tiêu, số 2 không cầm theo bất cứ thứ gì, sải bước đi đến trước cửa nhà Hà Duyệt. Vừa không đi gõ cửa, cũng không nói lời nào, không nói một tiếng nào mà dứt khoát dựa vào vách tường ngồi xổm xuống.

—— bất động.

Mọi người: "......"

Số 1 gấp đến tim gan cồn cào: "Mẹ nó cậu đang làm cái trò gì thế?"

Đội trưởng thất vọng mà lắc lắc đầu: "Ta đi báo cáo với Bạc tổng là hành động thất bại, Lý trợ lý cùng đi chứ?"

Lý Tư Minh sắp phải hứng nồi vẻ mặt đờ ra "Ha ha." Mười vạn điểm bạo kích mắt lạnh của Bạc tổng làm sao hắn vượt qua được?

Những người khác ai kết thúc công việc thì kết thúc công việc, nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, nhìn số 2 ngồi xổm một giờ ở cửa Hà gia, mắt thấy trời sắp tối, ánh sáng lặng yên không tiếng động cũng dần dần ảm đạm xuống, càng làm cho người cao lớn ngồi xổm ở góc tường có vẻ đáng thương.

Số 1 tý nữa định lao ra kéo người về!

Ai ngờ, đúng vào lúc này, trên cửa đột nhiên vang lên một tiếng, sau đó một giọng nói non nớt l nhỏ giọng vang lên: "Đùi gà nấm?"

Mọi người theo dõi ở ngoài, tức khắc sửng sốt. Đến lúc phản ứng lại, động tác nhất trí mà vọt tới trước máy theo dõi.

"Trời tối, ngươi mau về nhà đi." Tiểu Hòa ở bên trong cánh cửa nhỏ giọng nói, thanh âm đè thấp xuống, giống như sợ Hà Duyệt nghe được.

Số 2 mờ mịt mà ngẩng đầu, hán tử cao lớn vẻ mặt ngốc ngốc, nhìn về phía cái cửa đen nhánh một lúc, mãi sau mới đáp một tiếng, "Ồ."

Trong phòng điều khiển, mọi người lập tức nghẹn thở.

"Ta phục rồi, đại ca! Đã đến lúc này rồi mà ngươi còn đáp " Ồ " cái gì? Trực tiếp một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, vọt vào đi chứ!" Số 1 nóng nảy dùng sức đấm vào cái bàn, như thế nào cũng chưa hết giận.

"Sao chúng ta lại phái một tên ngốc như vậy đi chứ? Trời ạ, cứ vậy mà thất bại trong gang tấc mất rồi!"

"Số 2, ngươi thật là ngu!"

Bảo tiêu số 2 đương nhiên không biết suy nghĩ của mọi người trong phòng điều khiển, sau khi trả lời một chữ, vẫn đờ ra ngồi xổm ở góc tường, không rên một tiếng, cũng không nhúc nhích. Mà video cửa, "Bíp" một tiếng, truyền đến một tiếng cắt đứt điện.

Mọi người hối hận vạn phần rồi đồng thời thở dài một hơi.

Số 1 vén tay áo: "Mọi người đừng ngăn cản ta, ta đi xách tên ngốc này về, nhất định phải dạy dỗ cho hắn một trận mới được!"

"Không ai ngăn cản ngươi, ta cũng đi!"

Mọi người xoa tay hầm hè, vốn tưởng rằng việc này lấy kết quả thất bại là xong việc, nhưng không ngờ được bọn họ còn chưa chạy đến trên lầu, cửa nhà Hà Duyệt bỗng nhiên mở ra. Tiểu Hòa đứng ở cửa, nắm tay nắm cửa, vẫy tay với hắn: "Đùi gà nấm, mau tới đây, chị ta đồng ý cho ngươi đi vào ăn cơm rồi!"

Trên mặt tươi cười, một đôi mắt đều cong thành trăng non, có sự vui vẻ không nói nên lời làm mọi người xem đến sửng sốt.

Chỉ thấy số 2 đứng dậy vỗ vỗ bụi trên người, đi vào.

"Cạch!"

Cửa một lần nữa bị đóng lại.

Mọi người: "......"

Bỗng nhiên, phía sau bọn họ truyền đến một giọng nói lạnh lẽo: "Hắn đang làm cái gì?"

Mọi người đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy phía sau rõ ràng là Boss Bạc Ngôn, không khỏi đồng thời thu liễm tính tình lại, thở cũng không dám thở ra tiếng. Đội trưởng bảo tiêu Mục Thác chọc chọc Lý Tư Minh ở bên cạnh.

Lý trợ lý thật là đau đầu, chỉ có thể cắn răng tiến lên, trả lời: "Bảo tiêu số 2 đã thành công tiến vào bên trong."

"A." Bạc Ngôn cười nhạt một tiếng, ánh mắt lãnh đạm đảo qua trên mặt hắn, thiếu chút nữa làm Lý Tư Minh dựng hết lông tơ lên: "Tôi để các cậu mang Tiểu Hòa về, vậy cậu nói xem hắn đi vào để làm cái gì?"

Một câu, chỉ một thoáng làm sắc mặt Lý Tư Minh trầm xuống, hắn bỗng nhiên nhớ tới mục đích hành động lần này, lúc này trong lòng không ngừng hối hận, âm thầm lôi số 2 ra đâm vô số lần.

Hắn rõ ràng chỉ cần thừa dịp Tiểu Hòa mở cửa không chú ý, trực tiếp ôm người đi là được rồi!

Còn muốn đi vào làm cái gì?

Hắn nghĩ đến mức đầu sắp nổ tung, nhưng vẫn không lý giải được mạch não của số 2, lúc này chỉ có thể căng da đầu chờ phân phó tiếp theo của Bạc Ngôn.

"Chờ." Bạc Ngôn trầm mắt nhìn chăm chú vào màn hình theo dõi, trên hành lang trống vắng rõ ràng không có cái gì, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm không dời ánh mắt.

Mà lúc này trong đầu Lý Tư Minh như có gì loé qua, hiểu rõ tất cả, bước nhanh đến cạnh Mục Thác, dò hỏi: "Thân thủ của số 2 thế nào? Lúc đi ra có thể thuận lợi mang theo tiểu thiếu gia ra không?"

Mục Thác có nỗi khổ không nói nên lời, trầm mặc nhìn lại Lý Tư Minh, thấp giọng trả lời: "Hẳn là không thành vấn đề... nếu như hắn có thể nhớ rõ nhiệm vụ."

Lý Tư Minh: "......"

————

Đoàn người trực chờ ở trong phòng điều khiển hồi lâu, mới thấy bảo tiêu số 2 đi ra khỏi nhà Hà Duyệt. Chỉ một thoáng, mọi người đều tinh thần chấn động, người của tiểu đội bảo tiêu vội đến mức không ngừng kéo hắn đến trước mặt Bạc tổng.

"Tiểu Hòa đâu?" Bạc Ngôn lạnh giọng hỏi.

Số 2 cao to ngẩn ra hồi lâu, như là mới sực nhớ ra cái gì, trầm mặc rồi hổ thẹn cúi đầu.

Lý Tư Minh vừa thấy, không khỏi nóng nảy, sợ tật xấu ít nói của người này lại tái phát, thấp giọng thúc giục nói: "Nói chuyện!"

Số 2 trầm mặc một hồi lâu, mới u buồn mà trả lời nói: "Ta quên mất."

Mọi người: "......"

Đánh hay là không đánh?

Bạc Ngôn im lặng mà nhìn hắn một cái, ánh mắt thâm trầm, làm người không thấy rõ suy nghĩ của hắn: "Nói xem cậu ở bên trong làm cái gì?"

Nghe được lời này, ánh mắt số 2 bỗng nhiên sáng lên, miệng cũng đột nhiên mở ra như máy hát: "Phu nhân làm một bàn đồ ăn, là đồ ăn ngon nhất đời này ta được ăn qua. Lúc ngửi được mùi hương, lập tức khiến cho ta nhớ tới hương vị món ăn tự tay mẹ nấu lúc còn nhỏ ở nông thôn. Thật sự là giống nhau như đúc."

Nói tới đây, ánh mắt số 2 không khỏi có chút hơi ẩm ướt, dùng sức gật gật đầu.

Mọi người nhìn thấy tình cảnh này, kinh ngạc đến mức không nói ra lời, cần phải khoa trương đến mức đấy sao?

Số 1 không nhịn được duỗi tay đập cái đầu gỗ của hắn một cái, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Cái đồ tham ăn nhà ngươi, một bữa cơm thu phục là có thể thu phục được ngươi rồi? Làm ngươi đến cả nhiệm vụ cũng quên mất!"

Đầu gỗ số 2 chậm rãi đỏ mặt lên: "Đồ ăn thật sự ăn quá ngon, lúc ấy ta không biết thế nào lại quên mất."

Mọi người đều cho rằng lời này là lý do hắn bịa ra, nhưng Bạc Ngôn lại lập tức nhớ tới đĩa sườn bò non Tiểu Hòa mang đến trước mặt hắn, hương thơm bốn phía, hỗn loạn có cả mùi hương thanh mát nhàn nhạt của rau quả, lại có một loại dụ hoặc không thể tả, câu lòng người, dư vị vô cùng.

Hắn tinh tường nhớ rõ, lúc đó mình phải dùng tự chủ lớn đến mức nào mới khắc chế được sự ham muốn ở sâu trong nội tâm.

Muốn được dùng càng nhiều mỹ thực, càng muốn gần gũi cái người làm ra mỹ thực kia.

Yết hầu Bạc Ngôn hơi hơi chuyển động, ánh mắt trầm xuống, nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của mình, không kiềm chế được xúc động nôn nóng muốn châm một điếu thuốc lá.

Hắn im lặng mà hít sâu một hơi, nhíu mày, nhìn tất cả cấp dưới đều bất lực trở về của mình ở trước mặt.

Tất cả mọi người đều thất bại, chỉ còn lại hắn. Chẳng lẽ đây là kết quả Hà Duyệt muốn?

Nhớ tới mẹ đã lâu không được gặp Tiểu Hoà nên ngày càng nôn nóng, Bạc Ngôn nheo mắt nói: "Được, tôi tự mình đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.