Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 37




Dương Mai dựa theo Tóc đỏ nói tới chung cư của Lý Vân, cửa mở ra, cùng cô mắt đôi mắt là một cô gái khá đầy đặn, hai người đều sửng sốt, vừa trì hoãn một chút, trong phòng vang lên một giọng nam còn trẻ con: “Chị, ai tới vậy?”

Trí nhớ Dương Mai còn tốt, sau khi chủ nhân của giọng nam kia chạy ra, cô xác định mình đã gặp bọn họ ở nhà mới của Giang Thủy.

Giang Thủy đơn giản giải thích với Dương Mai tình huống của hai người này, lúc ấy Dương Mai nghe xong liền cười, chân vừa lúc đặt  trên đùi Giang Thủy, vì thế vừa nhấc chân, tay nắm lấy cằm anh, nói anh cư nhiên còn làm từ thiện.

Miệng Giang Thủy mở lớn, tươi cười xấu xa, rất có cảm giác như khi còn thiếu niên. Anh nói, đúng vậy, có tiền nhàn rỗi làm từ thiện, còn hơn là “làm” phụ nữ.

Ít nhất thì nó là việc tốt.

Cô gái trước mặt Dương Mai khá đoan trang, tư sắc trung đẳng trở lên, dáng người rất tốt, đàn ông lớn tuổi thích nhất loại cảm giác sờ lên có da có thịt này. Đích xác giống như từ nơi phong trần ra, nhưng bây giờ buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồ ở nhà, thần kỳ khiến người ta không chán ghét nổi.

Tự nhiên cũng không làm người thấy thích.

Đối với cô ấy, Dương Mai có tâm đồng tình. Cô muốn đi, nhưng Thái Minh Tinh lại muốn mời cô đi vào, Dương Mai nghĩ nghĩ, đi theo vào cửa.

Địa chỉ này khẳng định không sai, xem ra là Tóc đỏ không muốn cô đi gặp Lý Vân. Lý Vân ở Bắc Kinh lâu như vậy, chắc chắn không chỉ có một bất động sản, tất cả mọi người đều biết chung cư này là chị em Thái Minh Tinh ở, Tóc đỏ còn cố ý dẫn cô tới. Không phải hắn sợ Lý Vân, thì chính là Lý Vân sợ cô.

“Thái Tân Tinh, mau đi châm trà.”

Dương Mai nói: “Không cần, tôi lập tức phải đi.”

Thái Minh Tinh nói: “Vậy cũng uống ly trà rồi hẵng đi.”

Vì thế Dương Mai ngồi xuống, chỉ chốc lát sau, Thái Tân Tinh mang sang một ly trà phổ nhị.

Thái Minh Tinh đưa trái cây qua, “Ăn trái cây đi.”

Dương Mai nhìn thạch lựu kia, thời gian hơi dài quá chút, Thái Minh Tinh lùi tay về, “À, em đã quên, lần trước ăn nói có hạt.”

Dương Mai hỏi: “Giang Thủy mua?”

Thái Minh Tinh gật gật đầu, rất mau, lại xua tay: “Chị đừng hiểu lầm, là mua nhiều mới cho em.”

Dương Mai nhấp nhấp môi, không chút nào để ý.

Thái Minh Tinh chợt xấu hổ, người ta rõ ràng không để bụng, cô ấy tự dưng giải thích cái gì.

“Học tập thế nào?” Dương Mai hỏi.

Thái Tân Tinh đoạt lời: “Em thi tháng đứng thứ tư toàn khối!”

“Không tồi.”

“Hắc hắc, chị của em có hơi kém, nhưng mà cũng nằm trong mười thứ hạng đầu.”

Dương Mai nghe xong nhìn Thái Minh Tinh, nói: “Có yêu cầu gì, cứ việc nói với Giang Thủy.”

Thái Tân Tinh lập tức gật đầu, “Anh Thủy là người tốt! Cơ hồ là cầu gì được nấy.”

“Vậy hai người phải dùng thành tích hồi báo anh ấy.”

“Này còn phải nói sao!”

Mới hàn huyên vài câu, Thái Tân Tinh đã hoàn toàn dỡ xuống tâm phòng bị đối với Dương Mai. Đứa nhỏ này vẫn còn ít tuổi, huyên thuyên nói một hồi, hoàn toàn không chú ý tới chị mình đang trầm mặc.

Dương Mai chú ý tới, nhưng cũng không nói gì. Chờ Thái Tân Tinh rốt cuộc nói mệt, cô mới nói với Thái Minh Tinh một câu: “Nếu đã rời khỏi, phải quý trọng cơ hội, không phải mỗi người đều có vận số tốt như vậy. Rơi xuống trên đầu cô, cô nên nắm chặt.”

Thái Minh Tinh cúi thấp đầu, thanh âm cũng nhẹ: “Đã biết.”

Hai người phụ nữ đều trầm mặc, Thái Tân Tinh uống nước, rốt cuộc hiểu được xem mặt đoán ý. Chợt, cậu ta nói: “Chị của em rất vất vả, chị cả như mẹ không phải sao. Đã lâu không đi học, nhưng vừa về  trường học, thi lần đầu, thành tích vẫn tốt. Chị nghĩ mà xem, chị của em đã rời khỏi trường lâu như vậy, còn theo kịp được tiến độ học tập, siêu lợi hại!”

Cậu ta muốn thay chị mình nói tốt, Dương Mai rõ ràng.

Tiếp theo đề tài này, Dương Mai hỏi: “Trí nhớ của em có phải rất tốt không?”

Thái Minh Tinh đáp: “Vâng, cho nên em học khoa văn. Nhưng công thức toán học học từ trước đến giờ vẫn còn nhớ rõ…”

“Vậy còn nhớ rõ người trước kia sao?”

“… Cái gì?”

Dương Mai cười cười, đầu ngón tay ở trên bàn nhảy lên. Thái Minh Tinh bỗng nhiên hiểu ý tứ, xác nhận nói: “Chị là nói người trong hội sở?”

“Đúng vậy. Em còn nhớ rõ chứ?”

Thái Minh Tinh không lập tức đáp, nhưng Thái Tân Tinh lại nhanh nhảu nói: “Em nhớ rõ người gọi là Hoa Hoa!” Cậu ta thọc cánh tay Thái Minh Tinh một cái, “Chị, là người thường cùng chị tan làm! Nhớ không?… Khó trách hai người quan hệ tốt, tên đều là điệp từ, một người Hoa Hoa một người Nhục Nhục, đã hẹn trước rồi phải không!”

Nói xong liền cười rộ lên. Thái Minh Tinh lại nghiêm mặt, thực nghiêm túc nói với Thái Tân Tinh: “Không phải đã nói em đừng gọi chị là Nhục Nhục sao!”

Hai chữ này không thể nhắc lại, trước kia còn tốt, bây giờ lại hoàn toàn không giống. Thái Minh Tinh ở giữa quá khứ cùng hiện tại của chính mình đã vẽ một vĩ tuyến 38, ai cũng đừng nghĩ vượt qua.

Đặc biệt là ở trước mặt người phụ nữ này. Thái Minh Tinh nhìn mặt Dương Mai thờ ơ nhàn nhạt, càng thêm tự ti.

Thái Tân Tinh bị dọa liền sợ, nhỏ giọng nói: “Em quên mất…”

Thái Minh Tinh xua xua tay: “Bây giờ em về phòng đi, đóng cửa ăn năn!”

Tiếng bước chân bị cửa phòng ngăn trở, Thái Minh Tinh thở phào nhẹ nhõm.

Dương Mai nhìn cô ấy, nhiều cảm giác tốt hơn, “Em bảo hộ em trai mình rất khá.”

Thái Minh Tinh nói: “Nó rất đơn thuần, cho tới bây giờ… Nó còn tưởng rằng em ở hội sở chỉ là nhân viên phục vụ bưng trà đổ nước.”

“Đứa trẻ tốt đơn thuần sẽ có báo đáp.”

“Phải, nó sẽ.”

“Em cũng sẽ.” Dương Mai nói.

Thái Minh Tinh cười khổ một chút, “Chị vừa rồi muốn hỏi người nào?”

Dương Mai trực tiếp hỏi: “Còn nhớ một ông chủ họ Lưu không?”



Không gặp Lý Vân, Dương Mai cũng lười so đo với Tóc đỏ, dù sao cô đã từ Thái Minh Tinh biết điều mình muốn biết.

Bất quá loại cấp bậc như Thái Minh Tinh này, cũng không có khả năng hiểu được chi tiết về nhưng ông chủ ở đó, có thể nói đại khái đã là không tồi.

Dương Mai cũng không rảnh nghĩ đông nghĩ tây, sau một tuần, Giang Thủy cùng ông chủ Lưu liền từ Ôn Châu trở về Bắc Kinh.

Tiểu biệt gặp lại, Dương Mai chủ động yêu cầu đến sân bay đón người. Đi xe mới của Giang Thủy, chẳng qua xe mới hay không mới với cô mà nói không có quá lớn khác biệt, cô có một loại năng lực đem tất cả các loại xe đều lái thành một loại xe — xe ông già. (ý là lái siêu chậm)

Giang Thủy ngồi trên xe ông già, khẳng định không tránh được một trận cười nhạo.

“Đi ra ngoài đừng nói là anh dạy em lái xe.” Giang Thủy nói.

Dương Mai xem tình hình giao thông không dư mắt nhìn anh, chỉ bớt thời giờ nhìn thoáng qua, thoạt nhìn giống rình coi, rất buồn cười.

Vì thế Giang Thủy thực không cho mặt mũi mà hừ cười một tiếng.

Tiếng cười này chọc giận Dương Mai, cô lái sang bên dừng xe lại, nói: “Được, đổi anh lên lái.”

Chỗ này nào có thể dừng xe, cô vừa dừng lại, phía sau còi xe giống như bản giao hưởng số phận hết đợt này đến đợt khác vang lên, trong lòng Giang Thủy run lên, nhanh chóng xuống xe đổi chỗ với Dương Mai.

Đổi thành xe bay tận trời.

Giữa tốc độ cực nhanh, Giang Thủy liếc mắt nhìn Dương Mai một cái, “Dù sao anh cũng không trông cậy vào em, về sau em chỉ nên an tâm ngồi ghế phụ thôi.”

Dương Mai không đáp lại anh, nâng cằm không biết nghĩ cái gì. Sau một lúc lâu, lạnh lùng hừ một tiếng: “Anh biết lái.”

Nói thầm mới dứt lời, trước mắt lóe sáng lên.

Giang Thủy lái xe vượt tốc độ cho phép bị cảnh sát giao thông gọi vào.

“Em đã nói gì chứ, anh biết lái?!”

Đi khỏi trạm cảnh sát giao thông bị trừ điểm, Dương Mai một bên đi xe ông già một bên mắng anh.

Giang Thủy không mặt mũi cãi lại. Năm nay vừa mới bắt đầu, bằng lái của anh đã không còn bao nhiêu điểm, trừ là điểm của Dương Mai.

Sau khi trở về, Giang Thủy ít nhiều có ý tứ lấy lòng Dương Mai, tự mình lột hạt dưa cho cô, lột móng tay đều thất bại, trực tiếp dùng miệng. Dương Mai cắn mấy viên, cảm thấy không đúng, lúc này mới thưởng cho Giang Thủy một cái liếc mắt, chân trần đá đùi anh: “Trừ điểm của em, anh còn cho em ăn nước miếng của anh!”

Giang Thủy nói: “Không phải chỉ trừ có 3 điểm sao, có thể đừng nhắc lại mãi không.”

“Không đề cập tới anh có thể nhớ lâu sao!”

“Em lại không lái xe, 12 điểm để đấy cũng là lãng phí.”

Dương Mai cố tình nói: “Sao có thể? Anh biết bây giờ 1 điểm có thể bán bao nhiêu tiền không? — 200 đấy! Em nói cho anh!”

Giang Thủy không nói chuyện, đứng lên rút túi tiền ở mông ra.

“Anh làm gì?” Dương Mai hỏi.

Lấy túi tiền ra, từ bên trong móc ra 600, “Quan hệ của hai ta, có thể cho giá hữu nghị không?”

Dương Mai tức giận đến nói không nên lời.

“Được, 600 thì 600 đi.” Đập tiền lên bàn, vỗ vỗ mông lưu lại một bóng dáng tiêu sái.

Thời gian gần ba ngày, Dương Mai đều không muốn nói chuyện cùng Giang Thủy. Giang Thủy dỗ thế nào cũng không được, sau lại ông chủ Lưu gọi đi, mới tâm bất cam tình bất nguyện mà đi ra ngoài.

Khi trở về, lại là một hóa đơn phạt, vẫn là quá tốc độ.

Giang Thủy dịch sang bên Dương Mai, rất nghiêm túc tự hỏi lúc này rốt cuộc có cần đưa tiền hay không.

Bỗng nhiên, Dương Mai nói: “Thầy Giang, một năm anh tính trừ bao nhiêu điểm?”

Giang Thủy ngẩn ra, phản ứng lại, cô đây là đang châm chọc anh. Mím môi không nói lời nào, pháo đã sẵn sàng phát nổ, nào có đạo lý tiến lên đốt lửa, anh lại không ngốc.

Kỳ thật, Giang Thủy trước kia không kiêu ngạo như vậy, tốc độ xe dù nhanh cũng tuân thủ quy tắc giao thông, đại khái là bởi vì cẩn thận. Bây giờ lái xe, xa không bằng trước kia để tâm cẩn thận. Anh nghĩ, anh khẩn trương làm gì? Lên đường không nên nghĩ nhiều như vậy, huống hồ …

Giang Thủy nói: “Trước kia thiếu tiền, nhưng bây giờ thì không. Anh bây giờ thiếu nhất chính là thời gian, không có biện pháp, anh cần nhanh một chút.”

Dương Mai đột nhiên nhìn anh, mặt mày giống như đúc, lại ở nháy mắt nào đó làm cô đặc biệt hoảng hốt — đây là ai? Là người đàn ông cô biết trước kia luôn im ắng không nói lời nào, đùa một cái liền cắn câu sao.

Dương Mai không dám nghĩ nhiều, như trốn tránh mà đi tới phòng khác.

Tới tháng năm, Giang Thủy bỗng nhiên vội lên.

Hôm nay anh phải dùng xe, đến gara ngầm tìm nửa ngày vẫn không tìm thấy xe. Trở về hỏi Dương Mai, mới biết được xe bị cô ném đi bảo dưỡng.

Thấy Giang Thủy gấp đến độ vò đầu bứt tai, Dương Mai nói: “Em thấy tới thời gian rồi, nên đưa đi. Công việc quan trọng hơn mạng sống sao? Dưới lầu không phải còn một chiếc sao, anh tạm chấp nhận dùng đi.”

“Em đùa cái gì vậy, xe kia lái ra giống sao.”

Giang Thủy một bên đi xuống dưới lầu, một bên gọi điện thoại cho Vương Chấn mượn xe.

Không quá vài phút, Tóc đỏ lái xe lại đây. Chìa khóa xe ném ra một đường parabol, Giang Thủy nhận lấy, trực tiếp leo vào ghế điều khiển.

Tóc đỏ không đứng vững, thiếu chút nữa bị đẩy đến giữa bụi hoa. Vỗ vỗ bộ ngực, nói: “Anh gấp vậy à?”

Giang Thủy oanh một tiếng mở động cơ.

Tóc đỏ lại nói: “Anh không phải còn có một chiếc xe nữa sao?”

Giang Thủy nói: “Đúng rồi, cậu giúp tôi mang xe kia đi rửa.”

Tóc đỏ tự giễu nói: “Hoá ra tôi chính là một khối gạch xã hội chủ nghĩa, nơi nào yêu cầu thì dọn nơi đó?”

Giọng nói rơi xuống, liền ăn một miệng khí từ đít xe.

“Mẹ!” Tóc đỏ mắng một tiếng, mới đi đến xe bên kia, hãy còn chưa hết giận, đạp bánh xe một cái, lầm bầm lầu bầu nói, “Xe này thật đúng là đủ nát.”

Xe là Giang Thủy mua lúc vừa tới Bắc Kinh, bây giờ có xe tốt cũng không bỏ được. Ném tiền có thể, nhưng mà không thể ném tình cảm. Nhà giàu mới nổi cũng có thanh xuân đã mất đi.

Giang Thủy còn nhớ rõ thanh xuân của chính mình, dơ bẩn, không đáng nhắc tới. Cho nên bây giờ anh ôm tấm ván gỗ không buông tay, đứng ở trên đất bằng, dù chết cũng không muốn rơi lại trong biển.

Đầu sóng càng lớn càng tốt, bảo địa (vùng đất quý báu, đáng giá) dưới chân anh mới càng có vẻ có giá trị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.