Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 14




Cuối tuần vừa lúc Giang Thủy có ngày nghỉ, nên đã hẹn Dương Mai buổi tối cùng đi xem phim điện ảnh mới chiếu.

Kỳ thật gần đây không có phim gì hay, đều là phim cũ bán vé gỡ gạc. Nhưng điểm này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình xem phim của hai người.

9 giờ bắt đầu chiếu, bộ phim kéo dài hai giờ. Rạp chiếu phim rất an tĩnh, Dương Mai cùng Giang Thủy mua ghế tình nhân ngồi ở loạt cuối cùng, trên đỉnh đầu chính là máy chiếu phim. Bộ phim này không xuất sắc một chút nào, còn không bằng những hạt bụi nhỏ trôi nổi trong luồng sáng trên đỉnh đầu.

“Tiêu tiền để em nhìn máy chiếu à?” Giang Thủy nói, “Phim nói cái gì em biết không?”

Dương Mai liếc anh: “Chẳng lẽ anh biết? Tiêu tiền để anh nhìn em à?”

“…” Anh không cách nào phản bác.

Cuối cùng, hai người cũng chưa biết phim ảnh thế nào.

Sau khi từ rạp chiếu phim đi ra mới phát hiện đêm lạnh như nước, Giang Thủy cởi áo khoác cho Dương Mai, hai người tính toán từ từ đi bộ về nhà.

Trên đường trở về gặp được Tiểu Hà và Mạnh Đạt, còn cách vài bước chân, Dương Mai liền ở phía sau gọi Tiểu Hà.

Bọn họ song song quay đầu lại, Tiểu Hà dừng lại chờ Dương Mai đi tới.

“Khéo quá.” Dương Mai cười.

“Đúng vậy, khéo thật.” Tiểu Hà nói, “Hai người tới xem phim?”

“Phải, hai người thì sao?”

“Cũng thế.”

Dương Mai gật đầu: “Vừa rồi ở bên trong không gặp nhau nhỉ.”

“À, anh ấy thấy phim chán quá nên chúng em ra trước.” Nói rồi chỉ chỉ Mạnh Đạt.

Lúc này, Dương Mai mới mỉm cười gật đầu với Mạnh Đạt, xem như chào hỏi.

Mạnh Đạt cũng khách khí gật gật đầu, từ hộp thuốc lấy ra một điếu, đưa cho Giang Thủy: “Xưng hô như thế nào?”

Giang Thủy tiếp nhận, ngậm ở trong miệng: “Giang Thủy.”

“Ừm.” Mạnh Đạt đối với Giang Thủy không hề có ấn tượng, Tiểu Hà ở bên cạnh nhắc nhở: “Anh quên rồi? Mấy tháng trước nhờ anh hỗ trợ tìm công việc, chính là tài xế của bạn anh.”

“À —” có điểm ấn tượng. Mạnh Đạt gật đầu, trên mặt còn treo nụ cười  khách sáo, tay nắm bật lửa mới từ túi quần ra tới một nửa lại không dấu vết mà thả lại.

“Chuyện công việc, cám ơn.” Giang Thủy nói.

Mạnh Đạt không có biểu tình gì, cười cũng phai nhạt: “Không cần, là cậu ta vừa lúc thiếu người mà thôi. Anh làm cho tốt.” Mặt chuyển hướng Tiểu Hà, không nói nhiều một câu, nhưng Tiểu Hà đã nhanh chóng hiểu được ý tứ của anh.

Mạnh Đạt đây là muốn chạy, không muốn giao lưu với người khác.

Không hiểu sao, Tiểu Hà bỗng nhiên cảm thấy tức giận, cố tình làm bộ như không lĩnh ngộ được ý tứ của Mạnh Đạt. Cô ấy thân mật kéo cánh tay Dương Mai, bắt đầu nói đến kết cục bộ phim vừa rồi chưa xem được.

Bộ phim đích thực rất chán, nhưng bên trong có diễn viên cô ấy thích, bởi vậy từ khi bộ phim này chuẩn bị quay, cô ấy đã vạn phần chờ mong. Thật vất vả chờ đến lần đầu công chiếu, cô ấy phải nói bao nhiêu lời hay mới nói động Mạnh Đạt, lôi kéo anh ta cùng đi xem với mình.

Thực đáng tiếc, đến cái kết cục cũng không thấy được.

Dương Mai nghe Tiểu Hà vẫn luôn nói chuyện điện ảnh, muốn phụ họa, nhưng thật sự không có biện pháp — cô xem hoàn chỉnh bộ phim nhưng mà cũng chẳng khác gì chưa xem.

Mạnh Đạt ở một bên chờ một lát, thấy Tiểu Hà không có chút ý tứ phải đi nào, trên mặt lập tức lộ ra vẻ không vui. Bốn người cùng nhau đi về phía trước nhưng anh ta đi nhanh nhất, không được vài bước đã ném ba người Dương Mai lại phía sau.

Thấy bóng dáng Mạnh Đạt một mình, Tiểu Hà bỗng nhiên không còn chút hứng thú nói chuyện nào. Tay kéo Dương Mai cũng thả lỏng xuống.

Dương Mai hảo tâm nói: “Em đuổi theo đi, ngày mai chúng ta gặp lại nói.”

Tiểu Hà rũ đầu nói: “Không được, cứ mãi đuổi theo anh ấy, em cũng mệt mỏi.”

Cô ấy bỗng nhiên dừng lại, nhìn nhìn Giang Thủy bên cạnh Dương Mai, Giang Thủy lập tức hiểu ý, tay kẹp thuốc nâng lên ý bảo, nói: “Hai người cứ nói chuyện đi, tôi đi sang bên kia mượn bật lửa.”

Chờ Giang Thủy qua đường cái, vào cửa hàng đối diện, mặt Tiểu Hà rốt cuộc sụp xuống.

“Chị, em bắt đầu hoài nghi chính mình.” Cô ấy nhăn cả khuôn mặt, rõ ràng mới hơn hai mươi tuổi, lại bị Dương Mai nhìn ra vẻ mặt tang thương, “Đều nói phụ nữ gả chồng, không thể tìm người mình thích mà phải tìm người thích mình, như vậy mới hạnh phúc. Thời điểm em và Mạnh Đạt vừa mới bắt đầu, em cho rằng anh ấy thích em. Nhưng hiện tại… Em không cảm giác được.”

“Anh ta đối với em không tốt?”

Tiểu Hà lắc đầu: “Anh ấy không trăng hoa, ở nhà em cũng có đủ địa vị. Trên chi phí ăn mặc cũng không hạn chế em. Nhưng mà, em cảm thấy anh ấy không có tâm.”

“Đó là anh ấy không đủ săn sóc.”

“Đúng vậy, anh ấy không quan tâm em.”

Trời nổi gió, Dương Mai nắm thật chặt áo khoác của Giang Thủy, tức khắc lại cảm thấy ấm áp.

Cô nói: “Tiểu Hà, chị không muốn ỷ vào tuổi lớn hơn mà can thiệp vào tư tưởng và quyết định của em, chị liền lắm miệng một lần — em nói với chị, em kết hôn với Mạnh Đạt, không phải bởi vì tình yêu, em căn bản không tin có tình yêu tồn tại. Nếu không phải vì tình yêu, bây giờ em không thể xa cầu tình yêu. Nó giống như em mua trứng gà, trên đường không thể hy vọng xa vời nó ấp ra một con vịt. Em hiểu không?”

Tiểu Hà nhấp khóe miệng, cười bi thương.

“Chị vẫn chúc em hạnh phúc, nhưng hạnh phúc của em và hạnh phúc của chị không giống nhau. Em xem — em không lo ăn mặc, tiêu tiền cũng hoàn toàn có thể bằng vào ý nguyện của mình mà tiêu xài phung phí, em cùng Mạnh Đạt cầm tay ra cửa, em chính là ‘Bà Mạnh’, thân phận và địa vị xã hội của em không giống trước kia. Mà chị — là người bình thường nhất, mua phòng mua xe phải có kế hoạch, có lẽ còn phải đi vay, so với em vất vả hơn nhiều.”

“Nhưng bạn trai chị đối với chị thật tốt.”

“Đúng vậy, đây là hạnh phúc lớn nhất của chị.”

Mọi người có cách sống của mọi người, mỗi người đối với hạnh phúc đều có định nghĩa của chính mình. Có người theo chủ nghĩa hưởng lạc, tiền tài là quan trọng nhất, sẽ đi tìm người cùng chung chí hướng với mình để trải qua cả đời, có người thì tình yêu là quan trọng nhất, không muốn tạm chấp nhận, cũng sẽ đi tìm người cùng chung chí hướng với mình trải qua cả đời.

Không cần hâm mộ hạnh phúc của người khác, thời điểm lựa chọn phương thức hạnh phúc của chính mình, đã mang ý nghĩa cùng những phương thức khác đường ai nấy đi. Đại bộ phận cá cùng tay gấu không thể cùng lấy được.

“Dương Mai, chị có cảm thấy mệt mỏi không?”

Dương Mai chăm chú nhìn Tiểu Hà, cô phát hiện cô ấy gọi cô là Dương Mai, mà không phải “chị”. Vì thế cô tĩnh lại, trịnh trọng nói với cô ấy: “Mỗi một loại hạnh phúc đều sẽ mệt mỏi, nhưng so với hiện thực rất hạnh phúc, vất vả này chị có thể chịu đựng. Chị bây giờ đã rất thỏa mãn.”

Gió càng lớn hơn, cuốn lên hàng cây bên đường xôn xao rung động.

May mắn có đèn đường vàng ấm sáng lên, ban đêm không đến mức quá lạnh lẽo quá mờ ảo.

Dương Mai đứng trong gió, nhất định rất lạnh, bởi vì Tiểu Hà phát hiện mũi cô ấy đã đỏ. Nhưng dựa vào bên người cô ấy, lại thần kỳ cảm nhận được nhiệt khí cuồn cuộn không ngừng, từ khối thân thể kia không ngừng không nghỉ trào ra.

Nếu tình yêu là một trận chiến thì những người phụ nữ thân ở chiến trường đều là những người chiến sĩ đang giương kiếm. Có người phụ nữ kiên trì không được bao lâu đã rời khỏi chiến đấu, mà có người càng đánh càng hăng, thẳng đến phủ thêm len mình chiến bào hoàng kim.

Dương Mai hẳn là muốn mặc vào chiến bào hoàng kim trên người.

Đối mặt với một Dương Mai như vậy, Tiểu Hà không có lời nào để nói. Đáy lòng cô ấy đột nhiên sinh ra kính nể không biết nói gì.

“Chị, chị thật sự rất dũng cảm, em đời này đều không thể làm một người phụ nữ như chị được.” Cô ấy chân thành nói, “Chị, em thật tình mong chị hạnh phúc.”

“Cảm ơn.” Dương Mai cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, đối lập với chóp mũi phấn hồng, có vẻ vô cùng đáng yêu.

Hai người phụ nữ đứng nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn lâm vào trầm mặc.

Trong tình yêu, cô ấy là đào binh.

Trong tình yêu, cô là dũng sĩ.

Chia tay Tiểu Hà, Giang Thủy cũng từ phía đối diện đi trở về. Hút hết một điếu thuốc, thế nhưng khoang miệng không có mùi gì.

Anh nói: “Anh hút thuốc xong đã hà hơi mấy lần, mùi đã tan rồi.”

Dương Mai nói: “Anh lạnh không? Muốn mặc áo lại không?”

“Em mặc đi.”

“Em mặc quá nhiều.”

“Em bây giờ là hai người, đương nhiên phải mặc nhiều một chút.”

“Túi em đâu?”

Giang Thủy gỡ túi từ trên vai xuống, lại không đưa cho cô: “Để anh đeo.”

“Em muốn xem thời gian một chút.”

“À.”

Dương Mai móc điện thoại ra, nhìn thoáng qua, nói: “Có mấy cuộc gọi nhỡ.”

Giang Thủy thò qua xem: “Anh không nghe thấy.”

“Là mẹ em.”

Cô gọi lại, hai tiếng “tút tút” vang lên đã có người nghe. Hỏa khí tự nhiên là có, nhưng sau khi nghe giọng Dương Mai, rất nhanh đã tan mất.

Ngắt điện thoại, Giang Thủy lấy di động về, nhét vào trong túi, lại đeo lên: “Làm sao vậy?”

“Mẹ em muốn em về nhà xem mắt.”

Đột nhiên cứng đờ người, anh ngẩng đầu nhìn cô: “Mẹ em không biết em mang thai?”

Dương Mai lắc đầu: “Nếu biết đã không bảo em vậy.”

Giang Thủy hít khí lạnh, đôi mắt bị gió thổi đến híp lại.

Dương Mai nói: “Anh cùng em trở về đi.”

“Gặp cha mẹ em?”

“Đúng vậy.”

Về quê ngày đó vừa lúc là thứ bảy, trên đường rất đông, Giang Thủy mượn BMW của ông chủ, nhưng mà xe có tốt đến mấy thì lúc kẹt xe cũng không có tác dụng gì.

Dương Mai ngồi ở ghế phụ thảnh thơi ăn quýt, trong xe tỏa ra hương thơm thanh mát.

Giang Thủy không có tâm tư nào, chỉ có gấp gáp. Nhưng mà tắc đường không giảm, một chút biện pháp cũng không có. Anh thật hận không thể lập tức mọc cánh bay đến mục tiêu.

“Ba mẹ em chờ một lát không có việc gì chứ?”

Dương Mai liếc nhìn anh một cái, đưa một mảnh quýt qua: “Anh đừng khẩn trương. Nói là bị kẹt xe, bọn họ sẽ thông cảm.”

Một lát sau, anh lại nói: “Muốn mua gì hay không?”

Dương Mai ai một tiếng: “Ở đằng sau có nhiều đồ ăn đồ uống như vậy rồi, còn mua cái gì chứ. Hai người bọn họ ăn uống đều rất tiết kiệm, đừng mua, lãng phí.”

Dọc theo đường đi, Giang Thủy đều hoài tâm tình thấp thỏm, muốn đến sớm một chút. Thời điểm tới thật rồi, lại hy vọng còn tắc ở trên đường. Anh rất khẩn trương, sợ cha mẹ Dương Mai không hài lòng về anh.

Vào cửa thấy hai ông bà, mới phát giác hai người kỳ thật là hòa ái dễ gần. Vội không ngừng mà tiếp đón anh ngồi xuống, bưng trà cùng trái cây, nhiệt tình chiêu đãi anh.

Cơm trưa đã đang nấu, trong điện thoại đã hỏi đồ ăn yêu thích của Giang Thủy, vừa nghe không ăn kiêng cái gì, liền xuống tay làm.

Mông còn chưa ngồi nóng, cơm trưa đã làm xong.

Bốn người đồng thời vây quanh bàn ăn, Giang Thủy vẫn câu nệ như cũ. Anh không có kinh nghiệm, từ nhỏ đến lớn đều không có. Bởi vậy anh không biết nên ở chung với người lớn trong nhà như thế nào. Nên nói cái gì, nên làm cái gì, trong lòng anh có cân nhắc, nhưng cũng không hoàn toàn xác định.

Vẫn luôn ở vào trạng thái thấp thỏm lo âu, mẹ Dương bỗng nhiên đặt câu hỏi: “Tiểu Giang, đồ ăn hợp miệng chứ?”

“Hợp ạ, hương vị rất ngon.”

“Vậy ăn nhiều một chút đi.”

“Vâng.”

Mẹ Dương ân cần gắp đồ ăn qua: “Đúng rồi Tiểu Giang, cháu là người ở đâu?”

Giang Thủy đúng sự thật bẩm báo, mẹ Dương nghĩ nghĩ nói: “À, đó chính là nơi Dương Mai làm việc.”

“Vâng.”

“Vậy cháu phải chăm sóc nó nhiều hơn nhé, nó ở nơi trời xa đất lạ, có  người địa phương chiếu ứng cũng tốt hơn một chút.”

Dương Mai nhịn không được ngắt lời: “Người nào sống không quen chứ, con đã lăn lộn mấy năm rồi, sớm quen lắm rồi.”

Mẹ Dương bĩu môi trừng cô một cái: “Ăn cơm của con đi.” Rồi sau đó lại thay gương mặt tươi cười nói với Giang Thủy: “Phải chiếu cố một chút chứ. Không chỉ có trên mặt sinh hoạt, trên mặt công tác cũng thế — Dương Mai tự mình gây dựng sự nghiệp, rất vất vả. Đúng rồi, cháu đang làm gì?”

Giang Thủy dừng một chút, giương mắt: “Cháu lái xe cho người ta.”

“A?” mẹ Dương nghe không hiểu, há to miệng hỏi, “Cái gì lái xe cho người ta?”

“Cháu là tài xế.”

Lúc này nghe rõ, mặt cũng cương. Nhưng vẫn ôn hòa nói: “À, kia cũng rất vất vả đi?”

“Cũng bình thường ạ.”

“Ai da, sao mà bình thường được. Lái xe khẳng định rất vất vả, nếu là Dương Mai nhà bác lái xe, bác khẳng định đau lòng.” Mẹ Dương chuyện vừa chuyển, nói, “Bố mẹ cháu khẳng định cũng đau lòng cháu.”

Vừa dứt lời, Dương Mai liền buông chén đũa xuống.

Thanh âm không lớn, nhưng vẫn dọa mẹ Dương nhảy dựng: “Không thể đặt nhẹ chút sao? Dọa chết người rồi.”

Một bữa cơm kết thúc, Giang Thủy tạm thời đến phòng Dương Mai nghỉ trưa.

Mẹ Dương túm Dương Mai ra, đưa tới phòng mình, sau khi khóa cửa lại, hạ giọng hỏi: “Người này điều kiện gia đình thế nào?”

Dương Mai nói: “Chẳng ra gì.”

“Chẳng ra gì là thế nào?” Mẹ Dương rõ ràng không hài lòng với câu trả lời này, “Nhà chúng ta không phải hám giàu, không phải nói con nhất định phải tìm người có tiền, điều kiện nhà trai không trở ngại là được, môn đăng hộ đối là vừa lòng.”

Bộ lý do thoái thác này Dương Mai nghe từ nhỏ đến lớn đã mấy trăm lần, một chút hứng thú nghe lại cũng không có. Đơn giản lập tức nói thẳng ra: “Mẹ, nhà Giang Thủy không như những người khác, chỉ có một mình anh ấy. Tự anh ấy nuôi sống chính mình, hiện tại muốn nuôi sống con. Chính là như vậy.”

Mẹ Dương nghe xong tim đập bìch bịch, sợ tới mức: “Cái gì gọi là nhà cậu ta chỉ có một người? Thân thích khác đâu?… Đã chết?!”

“Cũng không khác lắm.”

“!” Mẹ Dương khiếp sợ đến lập tức nói không nên lời.

Dương Mai phủi tay phải đi: “Không có việc gì con đi về trước ngủ một giấc đây, có chút mệt mỏi.”

“Từ từ!” Mẹ Dương kêu lên, khắp nơi tìm ba Dương, “Dương Quốc Cường! Lại đây! Nghe một chút con gái ông tìm đàn ông thế nào!”

Dương Mai nhíu mày xoay người: “Mẹ không cần lớn tiếng như vậy.”

Mẹ Dương chợt thấy giận sôi máu: “Dương Mai, mẹ không đồng ý. Mẹ nói cho con biết, mẹ kiên quyết không đồng ý!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.