Hoàng Tử Yêu Nghiệt: Độc Sủng Thứ Nữ Tà Phi

Chương 1: Vì Anh Là Chồng Của Em!




Trận thế hôm nay không chỉ dọa tiểu mập mạp sợ hãi quá sức, cũng hù dọa Hinh Nhi.

Tô Tín trước kia cũng không có cho Hinh Nhi nhìn thấy quá nhiều hình ảnh tàn khốc như vậy, hôm nay hắn phá lệ.

Mặc dù hắn vẫn bảo hộ Hinh Nhi nhưng giang hồ hiểm ác, chuyện ác hơn gấp vạn lần cũng diễn ra.

Hắn không muốn Hinh Nhi trở thành đại tiểu thư một khi gặp chuyện không may sẽ la to và chờ người ta cứu viện, cho nên hắn mới dạy Hinh Nhi võ công, hơn nữa còn cho nàng nhìn thấy cảnh hôm nay.

Tô Tín vuốt đầu Hinh Nhi, trầm giọng nói: “Hinh Nhi ngươi không có sai, nhớ kỹ, lần sau gặp phải loại chuyện này không cần sợ, đánh cho ta!”

“Người mắng ta một câu ta đánh hắn một quyền, người đánh ta một quyền ta chém hắn một đao! Không cần sợ phiền toái, xảy ra chuyện còn có ca ca.”

Hinh Nhi ngây thơ gật gật đầu.

Nàng chỉ nhớ rõ khi còn bé một khi có người khi dễ nàng, ca ca sẽ xông lên đánh nhau với người ta, đánh đầu rơi máu chảy, cho nên nàng về sau rất cẩn thận, không ra khỏi cửa gây phiền toái, như vậy ca ca cũng không cần đánh nhau với người ta.

Hiện tại nhân thủ của ca ca nhiều, dù cho đánh nhau cũng không cần làm mình bị thương, như vậy Hinh Nhi rất an tâm.

Hoàng Bỉnh Thành ở phía sau nghe xong khóe miệt co giật.

“Ta nói lão đại, ngươi giáo dục tiểu hài tử như vậy sao?”

Tô Tín nhìn hắn, nói: “Ta nên dạy nàng cái gì, nhân nghĩa đạo đức? Ngươi tin đồ chơi này sao?”

“Ách, ta đương nhiên không tin.”

Hoàng Bỉnh Thành vội vàng lắc đầu.

Loại người như bọn họ, nếu còn không ném lương tâm lên bụng chó, chỉ sợ sớm bị người ta chơi chết.

“Đúng rồi, về sau nói cho thủ hạ huynh đệ đều chú ý một chút người ngoại lai, đặc biệt là võ giả, lần này mấy người Giang Dương Bang có thể ra vào dưới mắt chúng ta lâu như thế nhưng chúng ta không biết.”

Chuyện lẻn vào địa bàn của người khác ám sát Tô Tín đã từng trải qua, hắn cũng không muốn người khác dùng chiêu này với hắn.

Hoàng Bỉnh Thành gật gật đầu, kỳ thật lần này cũng không thể oán bang chúng thủ hạ không chú ý, đám người Giang Dương Bang đã ở Kim Nguyệt phường thời gian không ngắn.

Trước kia bang chúng thủ hạ Sa Phi Ưng quản lý không nghiêm không có chú ý, hiện tại chỉnh đốn bang phái, người quản lý Kim Nguyệt phường đã sớm đổi rồi, lại càng không ai quản lý, mọi người còn cho rằng là người Kim Nguyệt phường a.

Lúc này tráng hán họ Lưu đã hoảng hốt chạy về tổng bộ Giang Dương Bang ở Đông Thăng phường, sợ Tô Tín lưu hắn lại.

Tráng hán họ Lưu xem như cơ linh, biết rõ chuyện này đã náo lớn, căn bản không phải lão đại của mình có thể gánh chịu nổi, thậm chí còn có thể liên quan đến lão đại của mình cho nên hắn trực tiếp mang người đi nói với bang chủ.

Trong tam bang tứ hội Giang Dương Bang có thể nói là yếu nhất.

Trong Giang Dương Bang người mạnh nhất là bang chủ và hai vị phó bang chủ nhưng chỉ có thực lực hậu thiên trung kỳ mà thôi.

Lão bang chủ Thanh Trúc Bang có thực lực Hậu Thiên đại viên mãn, Sa Phi Ưng cũng có thực lực Hậu Thiên đại viên mãn, người cầm quyền của tứ hội cũng là Hậu Thiên đại viên mãn nhưng lại không chỉ một.

Bởi như vậy địa vị của Giang Dương Bang vô cùng xấu hổ, bọn họ là bang phái duy nhất trong tam bang tứ hội không có võ giả Hậu Thiên đại viên mãn tọa trấn.

Nếu không phải Giang Dương Bang truyền thừa trên trăm năm, xem như có chút của cải, lung lạc đại lượng bang chúng âấp thấp, bằng không Giang Dương Bang sớm bị diệt tám đời rồi.

Cho nên cho tới nay Giang Dương Bang làm cái gì cũng cẩn thận từng li từng tí, sợ đắc tội với người, không nghĩ tới hơi phân tâm một chút thực sự dẫn xuất tai họa.

“Ngu ngốc! Tương Hà này quá ngu ngốc! Hắn đưa nhi tử tới địa bàn Phi Ưng Bang cũng bỏ đi, chẳng lẽ cũng không biết đạo lý ít xuất hiện sao?”

“Mang thủ hạ đi khi dễ muội muội bang chủ Phi Ưng Bang trên địa của người ta, đây là hành vi chán sống mà.”

Bang chủ Giang Dương Bang Giang Bắc Phi tức giận vỗ bàn.

Trong đó một gã phó bang chủ Dương Đông nói: “Không phải là tiểu hài tử đánh nhau sao, bang chủ ngươi cần gì phát hỏa lớn như thế.”

“Tô Tín đúng là hung hăng càn quấy, còn bảo chúng ta phải ban giao, hắn nghĩ muốn bàn giao cái gì? Chúng ta dựa vào cái gì cho hắn bàn giao?”

Một phó bang chủ khác thở dài nói: “Người ta có vốn liếng hung hăng càn quấy, huống hồ hiện tại cả Thường Ninh phủ, Giang Dương Bang chúng ta dám chọc ai sao?”

Nghe hắn nói như vậy sắc mặt Giang Bắc Phi lập tức biến thành khó coi.

Hắn là bang chủ Giang Dương Bang, Giang Dương Bang thành bộ dạng nửa sống nửa chết như hiện tại hắn cũng có trách nhiệm.

Cảm giác được tự mình nói sai, Trầm Trọng Minh vội vàng nói: “Bang chủ ta không phải ý tứ này, ta muốn nói Phi Ưng Bang không phải chúng ta có thể trêu vào, vấn đề này chúng ta phải mau chóng ứng phó.

Giang Bắc Phi thở dài một hơi nói: “Khó ah, vấn đề này có thể lớn có thể nhỏ, xem Phi Ưng Bang bên kia muốn nói như thế nào, hiện tại hắn bảo chúng ta bàn giao, rõ ràng cho thấy muốn náo lớn, chuyện này khó xong việc.”

Dương Đông hùng hùng hổ hổ nói: “Tô Tín tiểu tử kia chỉ là tiểu bối giang hồ mà thôi, bây giờ lại cũng dám cưỡi lên đầu chúng ta, mụ nội nó đây là chuyện gì?”

“Muốn ta nói chúng ta mặc kệ hắn, ta thật sự muốn xem hắn có phải thật dám vì chuyện này mà điều động lực lượng Phi Ưng Bang dánh chúng ta hay không?”

“Phi Ưng Bang bọn chúng mạnh nhưng Giang Dương Bang chúng ta không phải ăn chay! Cho dù hắn muốn đánh nhau cũng phải đánh hắn răng rơi đầy đất!”

“Đến lúc đó đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn tám trăm. Ta xem hắn làm sao đối mặt với cường địch Thanh Trúc Bang.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.