Hoàng Tử Trường Nữ Sinh (Gilenchi)

Chương 5




Thích Nghi đưa đầu ngón tay nhẹ vuốt mi tâm, suy nghĩ một chút, mới nhàn nhạt mở miệng: “Thật xin lỗi, tạm thời tôi không mua Nhã Xá lại.”

Đối với cô mà nói, Nhã Xá không quan trọng bằng Lam Thiên Nhiên. Bởi vậy, ngay lúc Long Vu Hành mở miệng nói muốn Lam Thiên Nhiên với cô, cô liền từ chối thẳng thừng.

Tạm thời, cho dù có phải Long Vu Hành có ý đồ trả thù vì Thiên Nhiên hắt nước hay không, chỉ bằng động cơ anh ta muốn Lam Thiên Nhiên là không thuần khiết, đã khiến cô ác cảm rồi.

Thiên Nhiên là người chứ không phải đồ vật, anh ta nói muốn thì cô liền cho hay sao?

Nghe được lời nói của Thích Nghi, Trần Bích Nhã cười nhạo một tiếng: “Thế nào, lúc trước cô nói ra những lời này, bất quá chỉ là nói suông thôi sao?”

“Chuyện của truyền thông Trung Thiên, tôi sẽ giúp một tay.” Hai tay Thích Nghi đan nhau để ở trên bàn, hơi nghiêng người về phía trước: “Tôi sẽ không để cho nó sụp đổ!”

“Lý luận suông, ai mà không biết?” Trần Bích Nhã lạnh lùng nhìn cô: “Thôi được, từ trước đến nay tôi cũng không có nghĩ tới là sẽ dựa vào cô. Hơn nữa, chuyện của truyền thông Trung Thiên chỉ có cô có khả năng giúp được hay sao? Để tôi đoán một chút mục đích cô trở về nhà họ Trần. . . . .”

Cô ta dừng một chút, rồi nói tiếp: “Từ ngày cô xuất hiện tại Nhã Xá này đến bây giờ, đã được mấy ngày, chỉ là. . . . . Cô cho tới bây giờ chưa từng gặp qua ông nội cùng cha, cho nên, lúc này cô trở về nhà họ Trần, cũng không phải bởi vì coi trọng tình cảm đi? Như vậy, cô chính là vì tiền mới trở về nhà họ Trần.”

Thích Nghi nhướng mày.

Từ trước đến nay cô chưa từng mong được quá nhiều người hiểu về cô, nhưng khi nghe đến những lời nói lạnh lùng trào phóng của Trần Bích Nhã như vậy, trong lòng vẫn là có chút khổ sở.

Nhà họ Trần, cuối cũng vẫn là chia năm xẻ bảy!

Dù sao, sau khi ông nội cùng cha gặp chuyện không may, trong lòng những người ở nhà họ Trần đều đăm chiêu suy nghĩ, thái độ đối với cuộc sống rất bất đồng.

Vẫn là đi tới bước này!

“Không nói lời nào, coi như là chấp nhận?” Trần Bích Nhã cắn chặt hàm răng: “Nếu làm không được, lúc đầu cần gì nói ra những lời đó?”

“Tôi thật sự bảo đảm là nhà họ Trần sẽ không sụp đổ.” Nếu Trần Bích Nhã muốn nhìn cô như vậy, thì cô cần gì phải giải thích nhiều hơn? Thích Nghi nhướng mày lên, cùng Trần Bích Nhã bốn mắt giao nhau, khí thế không giảm chút nào: “Cho dù không có Nhã Xá, chỉ cần truyền thông Trung Thiên vẫn còn, nhà họ Trần cũng sẽ không sụp đổ.”

Trần Bích Nhã không nói lời nào, nhưng lại có một giọng nói nhàn nhạt của đàn ông chen vào: “Chỗ ở cũng đã mất, nhà vẫn còn không tính là sụp đổ sao?”

Lời này, thành công hấp dẫn lực chú ý của hai người.

Người đàn ông giống như đã quen thuộc, không đợi họ kêu liền ngồi xuống, đồng thời hướng phục vụ vẫy vẫy tay: “Cà phê Blue Mountain.”

“Chuyện của nhà họ Trần chúng tôi, khi nào thì đến phiên một người ngoài như anh chen miệng vào?” Sắc mặt Trần Bích Nhã khẽ trầm xuống, lạnh lùng nhìn người đàn ông: “Nơi này không hoan nghênh anh, mời rời đi!”

“Trần đại tiểu thư không hoan nghênh tôi, vậy còn tứ tiểu thư đây?” Ánh mắt của người đàn ông lướt dọc theo gương mặt cô, thái độ lạnh lùng hoàn toàn coi thường đối với cô, ánh mắt của anh ta dừng lại trên gương xinh xắn của Thích Nghi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như có như không: “Tứ tiểu thư chắc hẳn sẽ không đi quản Trần Chính Kỳ tiên sinh cùng đại phu nhân rồi, vậy còn ông cụ Trần thì sao đây?”

Nghe lời nói của anh ta như vậy, Thích Nghi bắt đầu lo lắng.

Khí thế của đối phương như vậy, hoàn toàn ngoài dự liệu của cô.

Tại sao anh ta chỉ là một người ngoài mà lại có thể biết rõ các mối quan hệ trong nhà họ Trần như vậy?

Hơn nữa, cô cảm giác được giữa anh ta và Trần Bích Nhã, có chút ý vị sâu xa!

“Hoan nghênh.” Mạnh mẽ ổn định lại tâm trạng, Thích Nghi cười nhạt, trên mặt không nhìn ra suy nghĩ gì: “Minh thiếu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.