Hoàng Tử Trường Nữ Sinh (Gilenchi)

Chương 44




"Anh giúp em tắm..." sàn nhà tắm rất trơn, anh lo lắng Tư Mộ bất cẩn trượt chân, Ngôn Mặc Bạch ôm cô đi vào.

"Em tự tắm!" Tư Mộ đẩy Ngôn Mặc Bạch ra, đỡ eo, từ từ bước xuống giường.

Đều nói đàn ông là động vật nửa người dưới, ngay cả bà bầu cũng không tha là ghê tởm nhất, ví dụ như Ngôn Mặc Bạch.

Tư Mộ âm thầm khinh bỉ Ngôn Mặc Bạch, cảm thấy nhất định anh muốn tắm cho cô vì lại muốn ăn đậu hũ của cô. Vì vậy cô cô từ chối!

Ngôn Mặc Bạch nhìn thấy cơ thể Tư Mộ không thân thể linh hoạt, anh anh luôn đi sau cô và giữ cự ly một mét, phòng ngừa khi cô ngã xuống có thể đỡ cô.

Bị bà xã của mình đề phòng như đề phòng sói, thật đúng là đau đớn!

Ngôn Mặc Bạch vừa vào đến cửa phòng tắm, đã bị Tư Mộ chặn lại, "Em tự mình tắm, anh vào làm gì?"

Ngôn Mặc Bạch nhìn cái bụng cao ngất của cô, hừ hừ, sau đó vừa cởi quần áo của mình vừa nói: "Anh vào tắm!"

"Anh..." Tư Mộ bất đắc dĩ vịn cánh cửa, lùi lại một bước để Ngôn Mặc Bạch đi vào, "Vậy anh tắm trước đi, lát nữa em tắm." Nói xong chuẩn bị ra ngoài, Ngôn Mặc Bạch đưa tay cản cô lại, hếch mày nói: "Cùng nhau tắm, tiết kiệm nước!"

Mặt Tư Mộ xám xịt, vừa tức vừa buồn cười, lý do hợp tình hợp lý!

Nếu anh đã nói vậy, Tư Mộ còn từ chôi thì đúng là làm kiêu.

Ngôn Mặc Bạch thấy Tư Mộ không phản đối, thì sau khi cởi sạch liền chủ động đưa tay cởi quần áo trên người cô.

Hiện tại hai vật hình tròn lại càng căng tròn, lúc anh cởi quần áo mu bàn tay như có như không cọ vào hai điểm nhỏ ở bên trên, chỉ đụng nhẹ một cái nhưng cảm giác mềm mại lan đến tận lòng bàn tay anh, trong nháy mắt máu toàn thân anh trôi trào, kêu gào toán loạn.

Tay không kiềm nén được cầm một bên tuyết trắng, hì, rõ ràng có thể lấy đầy bàn tay của anh.

Ngôn Mặc Bạch rất vui vẻ, hoàn toàn không thấy đôi mắt muốn phun lửa của Tư Mộ, anh cười toe toét nhào nặn vật đầy đặn trong tay, anh nghĩ, đây là chỗ tốt duy nhất khi mang thai.

Tư Mộ đẩy tay của anh ra, hung hăng trừng anh, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngôn Mặc Bạch, anh có thể không động tay động chân được không?"

"Bà xã, anh không có động tay động chân? Anh chỉ động tay thôi." Ngôn Mặc Bạch ra vẻ vô tôi, nhưng tay lại sáp lại.

Tư Mộ thấy anh vô lại như vậy, nói cũng vô lý, vì vậy xoay người đi đến vòi hoa sen, mở nước bắt đầu tắm.

Ngôn Mặc Bạch thấy mặt bà xã mình đen lại, rõ ràng rất tức giận, vì vậy nịnh nọt cầm sữa tắm tới gần, nói: "Bà xã, anh giúp em tắm, giúp em bôi sữa tắm..."

"Cút ngay, em tự mình tắm!" Tư Mộ xoay người đưa lưng về phía anh.

Trong lòng bàn tay Ngôn Mặc Bạch đầy sữa tắm, bàn tay liền lượn vòng xoa sữa tắm lên cái lưng trơn bóng của Tư Mộ, tay vừa xoa, cơ thể cũng chầm chậm dán lên, mãi cho đến khi ngực anh và lưng cô dán sát vào nhau, tay của anh lại từ từ đưa ra trước người cô.

Dưới chân là sàn nhà bóng loáng, Tư Mộ không dám động, sợ sơ ý một chút thì ngã sấp xuống, cho nên thời điểm Ngôn Mặc Bạch sáp lại Tư Mộ cũng không có tránh đi, ngược lại chuyển trọng tâm cơ thể sang người anh, nếu ngã xuống cũng có anh làm đệm lưng.

Bởi như vậy Ngôn Mặc Bạch càng được voi đòi tiên, tay từ ngang hông của cô sờ đến bụng, sau đó chậm rãi trên lên, khi Tư Mộ quát lớn thì tay đã đặt lên nơi mềm mại nào đó. Lát sau lại bắt đầu xoa bóp.

May mắn đầu óc Ngôn Mặc Bạch không có hoàn toàn bị t*ng trùng chiếm lấy, còn nhớ rõ lời dặn dò của bác sĩ, một lát sau khi cảm thấy mình bị lửa thiêu đến đau đớn, mới buông Tư Mộ ra, sau đó nhanh chóng xối sạch sữa tắm trên người cô, dùng khăn bông bọc cô lại, bé cô ra phòng ngủ, sau đó anh xông vào nhà tắm tự mình tắm rửa.

Tư Mộ toàn thân ướt nhẹp trùm khăn tắm đứng ở bên giường, nhìn bóng dáng anh vội vàng xông vào buồng tắm, Tư Mộ cười đi lấy quàn áo đưa vào nhà tắm cho anh.

Ngôn Mặc Bạch ở bên trong giằng co hơn nửa tiếng mới đẩy cửa đi ra, chờ anh tắm xong, Tư Mộ đã thay xong áo ngủ nằm ở trên giường rồi.

Tư Mộ liếc mắt nhìn anh, cười nói: "Tự làm tự chịu!"

Ngôn Mặc Bạch vừa dùng khăn lông lau tóc, vừa cắn răng nghiến lợi trừng cô: "Em thấy vậy có chút hả hê đúng không?"

Tư Mộ cười hì hì nhìn anh, nhưng không nói gì. Nếu cô dám gật đầu, chắc hẳn Ngôn Mặc Bạch sẽ nhào qua, đến lúc đó gặp nạn vẫn là cô.

Giường nhỏ, bụng Tư Mộ lại lớn, Ngôn Mặc Bạch sợ lúc ngủ đè phải cô, vì vậy đắp chăn cho cô, vỗ vỗ mặt cô, nói: "Ngoan ngoãn đi ngủ." Sau đó anh xoay người ngồi xuống ghế sofa.

Tư Mộ nhìn điệu bộ này của anh, có phải là quyết định ngủ ghế sô pha không?

Ghế sô pha ngắn như vậy, anh cao lớn như vậy, ngủ chắc chắn không dễ chịu.

Tư Mộ dịch người vào trong, lô ra nửa giường trống, tự mình tận lực co rút thành một cục, giảm bớt cảm giác tồn tại.

Cô vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nói với Ngôn Mặc Bạch: "Ông xã, anh lên đây ngủ đi •••••• "

Ngôn Mặc Bạch nhìn cô cười, cho dù cô tận lực thu nhỏ, nhưng là bụng của cô đã lớn như vậy, cô lại co lại vẫn chiếm một nửa giường, nếu Ngôn Mặc Bạch chen chúc lên giường nhất định sẽ làm cô dán sát tường.

"Em ngủ đi, anh ngồi ở đây được rồi. Hơn nữa, chờ một lát nếu cha tỉnh có cần giúp gì, ta cũng có thể chăm sóc." Ngôn Mặc Bạch nói xong liền đem khăn lông vắt lên tay vịn ghế sofa, rồi gối lên đó, nhắm mắt lại.

Anh đã nói như vậy, Tư Mộ cũng không nói thêm gì, chỉ là lúc trước rất buồn ngủ, nhưng bây giờ không buồn ngủ chút nào. Cô nằm trên giường, đôi mắt tròn trịa mở ra, chằm chằm vào ghế sa lon, trong lòng ngọt ngào lại thương yêu.

Một tối này Ngôn Mặc Bạch quả nhiên là ngủ được không thoải mái, một buổi tối lăn qua lộn lại, ngủ sao đều cảm thấy khó chịu. Mà Tư Mộ một buổi tối đều không có ngủ, trợn tròn mắt nhìn anh, sau đó nhắm mắt lại trong lòng vẫn là nhớ anh, duy trì một tư thế đến hừng đông.

Vì vậy sáng sớm lúc rời giường, hai người đều toàn thân đau nhức.

Ngôn Mặc Bạch bảo má Ngô mang bữa sáng đến, Tư Mộ ăn điểm tâm xong theo chân Ngôn Mặc Bạch xuống dưới lầu tản bộ. Ngôn Diệu Thiên thì giao cho cô y tá chăm sóc.

Máy bay trực thăng trên bãi cỏ đã đi, nhưng chung quanh còn loáng thoáng có thể nhìn thấy dấu vết do bị gió của cánh quạt quét qua.

Hai người chậm rãi từ từ đi dạo một vòng, thì gặp được Cố Khuynh nắm tay Sở Kỳ đi tới.

"Kỳ Tử, cậu có tốt không?" Tư Mộ trông thấy Sở Kỳ, lập tức liền muốn chạy tới, nhưng bị Ngôn Mặc Bạch cản lại, anh bóp khuôn mặt đầy thịt của cô nhắc nhở, mới ôm cô từ từ đi qua.

Sở Kỳ mang theo hai mắt thâm quầng, nhưng lại có thể trông thấy trên mặt cô nở nụ cười xán lạn, "Mộ Mộ, mình rất khỏe."

Cố Khuynh ôm chặt cô đến gần, nói: "Còn bữa sáng không? Tôi đói bụng rồi •••••• "

Không đợi Tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch lên tiếng, Sở Kỳ dung cùi chỏ thục anh, liếc mắt, nói: "Đã đói bụng, anh không biết tự đi mua sao?"

Cố Khuynh tủi thân liếc mắt nhìn người trong ngực, anh rất muốn đi mua, nhưng tay nghề của những người bên ngoài sao có thể so sánh với người làm nhà Ngôn Mặc Bạch chứ! Anh biết buổi sáng hôm nay nhất định má Ngô sẽ đưa mang bữa sáng tới, nếu có nhiều thì anh cần gì lại muốn ăn những thứ không thể ăn ở bên ngoài kia chứ?

"Vẫn còn, giữ lại cho hai người đó!" Ngôn Mặc Bạch cố ý bảo má Ngô làm nhiều một chút chính là đoán chắc buổi sáng Cố Khuynh sẽ qua bên này tìm bữa sáng để ăn.

"Ha ha, coi như cậu hiểu chuyện!" Cố Khuynh cười híp mắt vỗ vỗ bả vai Ngôn Mặc Bạch, ôm Sở Kỳ dẫn đầu đi thẳng lên lầu rồi.

Sở Kỳ không quen nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí này của anh, đưa tay bóp khuôn mặt tuấn tú của anh: "Không phải chỉ là bữa sáng thôi sao? Anh có cần vui đến mức như vậy sao? Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của anh đi!"

"Hắc hắc, do em chưa từng ă món ăn của má Ngô, thật sự ăn cực kỳ ngon! Ăn xong vẫn muốn ăn nữa!" Cố Khuynh thật ra là muốn nói, nếu tay nghề của em có thể đặt đến trình độ của má Ngô, anh cũng không tham thành như vậy. Bất quá anh không dám nói, chắc chắn vừa nói ra, cô bé này khẳng định phải sưng mặt bước đi.

"Có thể có ngon bằng mẹ Tư Mộ nấu không?" Sở Kỳ liếc mắt nhìn anh hỏi.

Sở Kỳ chỉ qua nhà của Tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch một lần, hơn nữa còn không ăn cơm ở đó, đương nhiên không có nếm qua tay nghề của má Ngô. Nhưng cô và Tư Mộ chơi với nhau, thường hay đến nhà Tư Mộ, cô vô cùng thích tay nghề của mẹ Tư Mộ.

Sở Kỳ cảm thấy mẹ Tư Mộ làm đồ ăn là ngon nhất!

"Ờ thì ••••••" Cố Khuynh là không có qua nhà họ Phó ăn cơm, anh không biết tay nghề mẹ Tư Mộ như thế nào. Hơn nữa thấy cô vui vẻ hỏi, anh đương nhiên không dám nói tay nghề má Ngô tương đối khá! Vì vậy cười hắc hắc vỗ vỗ bả vai Ngôn Mặc Bạch, nói: "Tiểu Bạch, cậu cảm thấy tay nghề ai được hơn?"

Cố Khuynh không dám đắc tội Sở Kỳ, Ngôn Mặc Bạch lại nào dám nói lung tung, đắc tội bà xã và mẹ vợ của mình? Huống hồ tay nghề của mẹ vợ rất tốt, cùng má Ngô không phân biệt được cao thấp, anh cũng không nên nói!

Vì vậy Ngôn Mặc Bạch ho khan một cái, tay nắm Tư Mộ dặn dò cô cẩn thận dưới chân, coi như không hai người bên cạnh.

Sau khi bốn người ăn sáng xong, Cố Khuynh thì đương nhiên làm kiểm tra cho Ngôn Diệu Thiên rồi.

Tối qua lúc Ngôn Diệu Thiên nhìn thấy Cố Khuynh, có thể đã xác định bệnh của mình đã lộ rồi, chẳng qua ông không hỏi gì, chỉ là thuận theo tự nhiên tiếp nhận sự kiểm tra của Cố Khuynh. Ông cũng biết năng lực của Cố Khuynh, có thể trị hết mới là điều tốt nhất, nếu trị không hết, này cũng không oan ức, tóm lại mặc cho ý trời đi!

Mặc cho ý trời?

Ngôn Diệu Thiên không ngờ mình cũng sẽ có một ngày như thế này, vận mệnh của mình chỉ thuận theo ý trời, bất lực. Xưa nay ông có thói quen khống chế toàn cục, hiện tại chỉ có thể bị động, đúng là mỉa mai!

Ngôn Diệu Thiên bất đắc dĩ thở dài, nằm ở trên dụng cụ mặc cho Cố Khuynh kiểm tra.

Hình như Cố Khuynh hiểu tâm tư của ông, nhưng cũng không có mở miệng khuyên, bời vì anh cũng không nắm chắc về bệnh này.

Trải qua kiểm tra, tế bào ung thư đã tại lan rộng, anh không có chắc có thể trị hết, thậm chí năm phần cũng không chắc.

Cố Khuynh cúi đầu nhìn biểu hiện trên màn hình dụng cụ, bất đắc dĩ thở dài.

Ngôn Mặc Bạch cùng Tư Mộ còn có Sở Kỳ ở trong phòng bệnh cao cấp chờ, thời gian kéo dài, Tư Mộ thì dắt Sở Kỳ qua một bên nhỏ giọng hỏi cô ấy tối hôm qua xảy ra chuyện gì.

Sở Kỳ đỏ mặt xấu hổ một chút, nhỏ giọng nói: "Không có xảy ra chuyện gì."

Tư Mộ nhìn thấy vẻ mặt này thì hiểu rõ. Thật ra tối hôm qua nhìn dáng vẻ kia của Cố Khuynh cũng đoán ra tám phần, bây giờ nhìn Sở Kỳ như vậy, lại hết sức khẳng định.

Vì vậy Tư Mộ lại một lần nữa cảm thán, nam nhân đều là động vật nửa người dưới, gặp vấn đề đều giải quyết trên giường.

Khi Ngôn Diệu Thiên quay lại phòng bệnh, đã là một tiếng đồng hồ sau, sáu mươi phút, ba người ở bên trong quả thật cảm giác giống như trải qua sáu giờ dài dằng dặc.

Ngôn Mặc Bạch đỡ ông nằm lại giường, Tư Mộ đi đến gần cẩn thận quan sát Ngôn Diệu Thiên, xác định ông không có gì khác thường, mới đứng dậy hỏi Cố Khuynh: "Bao giờ có thể xuất viện?"

Cố Khuynh không ngờ cô hỏi vấn đề này, liền cười nói: "Lập tức có thể xuất viện. Chú Ngôn chỉ là mệt nhọc quá độ, về nhà an dưỡng một thời gian ngắn sẽ khỏe. Ở bệnh viện đa khoa ở cũng không giúp được gì. Nhưng từ nay về sau phải chú ý, tuyệt đối không thể lại làm việc đến mất ăn mất ngủ. Nếu như là vẫn đề của công ty thì để Tiểu Bạch đi làm, chú cũng già rồi, ở nhà chuẩn bị làm ông nội, ôm cháu nội tận hưởng tuổi già tốt biết bao!" Câu nói sau cùng là cố ý nói với Ngôn Diệu Thiên.

Thật ra thì Ngôn Diệu Thiên bảo Cố Khuynh đừng nói thật về bệnh của ông, bởi vì ông chắc chắn Tư Mộ hoàn toàn không biết bệnh của ông, cô mang thai, con mình lại thương bà xã, chắc chắn sẽ không nói chuyện này cho cô.

Cố Khuynh nói vậy, Tư Mộ là chắc chắn sẽ không tin tưởng, nhưng nghe nói Ngôn Diệu Thiên lập tức liền có thể xuất viện, nghĩ thầm bệnh tình ông cũng không phải quá nghiêm trọng, nếu không thì sao không cần nằm viện?

Cố Khuynh mỗi ngày đều đến nhà họ Ngôn làm trị cho ông, ở bệnh viện đa khoa cũng không có loại thuốc họ cần, nếu cần dụng cụ làm kiểm tra, trực tiếp lái xe tới bệnh viện đa khoa là được, dù sao cũng thuận tiện. Nếu nằm viện, không chừng chuyện này sẽ dẫn đến một hồi xôn xao.

Ngày hôm qua lúc ông bất tỉnh té ngã được Ngôn Mặc Bạch đưa đến bệnh viện, bị rất nhiều công nhân viên trong công ty nhìn thấy, mà Ngôn Mặc Bạch lại ở bệnh viện đa khoa, hiện tại mọi quyền quyết định ở công đều nằm trong tay trợ lý tiểu Dương, công ty cũng không biết thế nào. Nếu có công nhân viên nhân cơ hội gây chuyện, không có người chủ nào, chắc hẳn không trấn áp được. Nhưng quy định YT Quốc Tế rất nghiêm khắc, từ trước đến nay cũng chưa có người nào dám gây chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.