Hoàng Tử Trường Nữ Sinh (Gilenchi)

Chương 42




Sau mấy bài hát, quán bar bắt đầu đếm ngược thời gian. Sắp tới nửa đêm, Vân Đóa và những người khác cùng nhau cao giọng hô số, thời gian đếm ngược kết thúc, tiếng hoan hô tưởng chừng muốn lật tung nóc nhà.

Đường Nhất Bạch ngồi ở trong góc, lẳng lặng nhìn vẻ mặt phấn khởi của cô. Nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn vì giấc mộng này mà chạy như điên, chưa bao giờ cảm thấy lần đếm giờ □ □ hàng năm này có ý nghĩa chúc mừng. Hiện tại ổn định tinh thần suy nghĩ một chút, thật ra rất nhiều chuyện không cần vướng mắc, vui vẻ chính là quan trọng nhất.

Anh chạy trốn lâu như vậy, thật sự có chút cô độc, đột nhiên có người bầu bạn, trái tim như được lấp đầy, làm cái gì với cô cũng vui vẻ, cho dù là giờ phút này giống như kẻ ngốc reo hò.

Có em, thật tốt.

Sau khi tiếng reo hò kết thúc, ông chủ quán bar chạy lên đài, đọc diễn văn ngắn gọn, sau đó gọi nhân viên phục vụ phát cho mọi người quà tặng năm mới. Vân Đóa nghe thấy được lấy quà tặng cười vui vẻ kêu lên, cô rất tò mò quà tặng là cái gì.

Sau khi quà tặng đưa đến trước mặt thì cô có chút ngốc.

Bên trong là một đống lớn bao cao su. Bao cao su đủ mọi kích cỡ, có thể tự do lựa chọn, mỗi người được nhận tối đa mười cái.

Vân Đóa vừa muốn chỉ trích, mỹ nữ tiếp viên cầm khay đột nhiên che miệng hô lên: "Á!"

Giờ phút này ánh đèn đã sáng lên,chắc cô ấy đã nhận ra Đường Nhất Bạch. Đường Nhất Bạch vội vàng đưa ngón trỏ ngăn ở trước môi, "Xuỵt --"

Nữ tiếp viên quả quyết ngậm miệng, nhìn anh chằm chằm.

Đường Nhất Bạch bình tĩnh đeo khẩu trang, sau đó lục lọi từ trong khay, chọn một bao cao su số lớn, "Cám ơn."

Nữ tiếp viên không khỏi đỏ mặt.

Vẻ mặt Vân Đóa cũng nóng lên, cô quay mặt nói, "Anh không cần lấy đâu."

"Không cần cũng phí, chúng ta ở chỗ này tiêu phí, đương nhiên phải cầm phúc lợi." Đường Nhất Bạch nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Vân Đóa giật giật khóe miệng, thật là có đạo lý...!

Đã qua nửa đêm, bọn họ cũng nên trở về. Phải ra trước ngõ thì mới có thể gọi xe, Đường Nhất Bạch dắt tay Vân Đóa, anh có phần tâm ý viên mãn. Khi đi ngang qua một khách sạn, anh dừng lại, liên tiếp nhìn quanh vào bên trong, dáng vẻ nóng lòng muốn thử, sau đó anh còn có thâm ý khác liếc nhìn Vân Đóa.

Khuôn mặt Vân Đóa gần như là rỉ máu, cô dùng sức muốn kéo anh ra, "Đi mau."

Đường Nhất Bạch nhìn bao cao su trong tay, vẻ mặt tiếc nuối, "Không được dùng thật lãng phí, em nói đúng không?"

"Anh. . . . . . ! Tự anh đi mà dùng, em mặc kệ anh đấy!" Cô nói xong xoay người bỏ chạy.

Anh đuổi theo, ôm lấy cô từ phía sau, dựa sát bên tai cô nhỏ giọng cười, "Ái chà, tức giận? Không nên tức giận có được hay không, em muốn thế nào thì như thế đó."

Vân Đóa cúi đầu nói, "Chúng ta trở về đi."

"Được."

Lúc này muốn trở về cũng không dễ dàng, mới vừa qua năm mới, khắp nơi trong thành phố đều kẹt xe. Vân Đóa suy nghĩ từng chút từng chút, buồn ngủ không chịu được. Đường Nhất Bạch ôm cô vào trong ngực, "Ngủ đi."

Cũng không biết ở trên đường bao lâu, cuối cùng bọn họ về tới. Lúc này Vân Đóa còn chưa có tỉnh, đang mơ mơ màng màng thì cảm giác mình bị người ta cõng lên, sau đó là một cơn gió lạnh thổi trúng người cô.

Đường Nhất Bạch cởi khăn quàng cổ xuống, che kín đầu và cổ Vân Đóa, cứ như vậy cõng cô đi về.

Cô vẫn ngủ say.

Đường Nhất Bạch cũng buồn ngủ, anh làm việc và nghỉ ngơi giống như sắt thép kiên cố, gần như không có thức qua đêm, giờ phút này buồn ngủ đến hai mắt đánh nhau. Sau khi về nhà, Nhị Bạch chạy đến trước mặt anh lấy lòng, bị anh dùng một cước đuổi đi.

Đi vào phòng Vân Đóa, anh nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường. Gian phòng này đã bị Vân Đóa cải tạo hoàn toàn thay đổi, vỏ chăn ga giường đổi thành một bộ hoa tường vi, màu sắc rất nữ tính, giống như đóa hoa mềm mại, vừa lúc phù hợp với cô.

Anh giúp cô cởi áo khoác và giầy, đặt một tư thế ngủ thoải mái. Nhìn cô nhắm mắt say ngủ, anh cong khóe miệng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô.

Lông mày, mắt, khuôn mặt, chóp mũi, đôi môi. Anh dùng miệng miêu tả diện mạo của cô, trong nội tâm một mảnh mềm mại, ấm áp không tưởng được. Hôn hôn, anh đột nhiên không nỡ tách ra.

Anh buồn ngủ như vậy, anh nghĩ thầm, anh cũng không có hơi sức trở về phòng của mình.

Vì vậy anh ngã nhào trên giường cô, vén chăn lên chui vào, ôm cô vào trong lòng ngực mình.

Không có mục đích phức tạp, anh chỉ muốn ôm cô ngủ một giấc như vậy. Cô là báu vật của anh, ôm cô vào lòng, say sưa đi vào giấc mộng, sẽ làm cho người ta có loại cảm giác tràn đầy chân thực và hạnh phúc.

***

Đồng hồ sinh học của Đường Nhất Bạch luôn luôn cố định, hôm sau mở mắt rất sớm, lúc này Vân Đóa vẫn còn ở trong mộng đẹp. Dưới chăn, hai người ôm chặt nhau không rời, gần như không có khe hở, trong chăn đặc biệt ấm áp, thân thể của cô mềm mại không thể tưởng được.

Không hiểu sao, thân thể Đường Nhất Bạch đột nhiên có chút khô nóng.

Anh bỗng nhúc nhích thân thể, mới đột nhiên phát hiện một chỗ nào đó trên thân thể mình có chút lúng túng biến đổi-- đó là hiện tượng sinh lý bình thường đàn ông thường gặp vào buổi sáng.

Lần đầu tiên, mặt Đường Nhất Bạch đỏ lên. Giờ phút đó anh nghĩ tới rất nhiều, nghĩ tới mùi nhàn nhạt trên cơ thể cô, nghĩ tới áo ngực anh không cẩn thận nhìn thấy ở trên ban công, nghĩ tới quà tặng trong quán bar nhỏ tối hôm qua . . . . . .

Trong thân thể có một đốm lửa, đang chờ mong để bùng cháy nhiệt liệt. Vậy mà củi đốt nằm ở một bên đang trong trạng thái ngủ đông, đốt không cháy nổi. . . . . .

Anh hít sâu một hơi, khó khăn đẩy cô ra, ngồi dậy.

Sau đó xuống giường, đắp kín chăn cho cô. Lấy áo khoác ngoài tới, lấy ra thứ phúc lợi trong túi, anh đặt nó vào ngăn kéo của cô.

Sau đó, anh che áo khoác ở trước người, che giấu lúng túng, rón rén ra cửa.

Bà Lộ mới vừa rời giường, đi ngang qua phòng của bọn họ, không cẩn thận thấy được con trai đi ra từ phòng Vân Đóa.

Bà trợn tròn hai mắt, ngay sau đó giống như sáng tỏ cái gì, che miệng nở nụ cười.

"Khụ, " Đường Nhất Bạch vội vàng giải thích, "Con không có làm gì hết."

"Mẹ hiểu rõ." Bà Lộ đáp.

Lần này Đường Nhất Bạch thấy kỳ quái, "Làm sao mẹ biết?"

"Trên mặt của con viết đầy tiếc nuối."

Được rồi. . . . . . Dù thế nào đi nữa thì mẹ anh chính là Sherlock Holmes tái thế, ai cũng đừng nghĩ lừa gạt bà. Đường Nhất Bạch lại hỏi, "Vậy tại sao mẹ cười?"

"Ta cười, như vậy mà con cũng chưa làm gì cả, ha ha."

Đường Nhất Bạch: ". . . . . ."

***

Trở lại đội bơi lội, Đường Nhất Bạch trực tiếp đi tập luyện. Trước khi xuống nước, anh cẩn thận tháo vòng tay Vân Đóa tặng ngày hôm qua cất kỹ. Mang theo vòng tay bơi lội sẽ ảnh hưởng tốc độ, hơn nữa vòng tay ngâm trong nước bể bơi dễ dàng hỏng mất.

Chờ sau khi tập luyện xong, anh lại mang vòng tay trở lại.

Kỳ Duệ Phong thấy cái vòng tay này, anh cảm thấy rất kỳ lạ, "Đường Nhất Bạch, vòng tay này là ai tặng cho cậu vậy?"

Đường Nhất Bạch cười một tiếng, "Cậu đoán đi."

Ánh mắt Kỳ Duệ Phong có chút là lạ. Theo anh biết, đúng lúc Hướng Dương Dương có tết một cái lắc tay như vậy, anh thấy cũng đã hoàn thành, như vậy. . . . . . Có phải là Hướng Dương Dương tặng không?

Hướng Dương Dương có ý gì, chẳng lẽ muốn tranh Đường Nhất Bạch với Vân Đóa sao?

Kỳ Duệ Phong cảm thấy khủng hoảng. Anh thân là người lãnh đạo trong đoàn bọn họ (ít nhất chính anh cho là như vậy), không thể cho phép chuyện bất hòa vậy xảy ra. Ngăn cản, phải ngăn cản.

Vì vậy Kỳ Duệ Phong tìm được Hướng Dương Dương, "Hướng Dương Dương, chị đem vòng tay cho ai vậy?"

"Ôi, sao cậu biết tôi tết vòng tay?"

Anh nghĩ thầm, hừ, đương nhiên anh biết. Anh nói, "Rốt cuộc chị cho ai hả?"

"Tôi cho ai thì có quan hệ gì tới cậu?"

Kỳ Duệ Phong có chút tức giận, "Hướng Dương Dương, chị không thể thích Đường Nhất Bạch!"

Hướng Dương Dương không hiểu ra sao, "Ai nói với cậu là tôi thích Đường Nhất Bạch? Cậu bị bệnh thần kinh à?"

"Vậy tại sao chị tặng vòng tay cho cậu ấy?"

"Con mắt nào của cậu thấy tôi cho cậu ta?" Hướng Dương Dương nói xong, lấy vòng tay của cô từ trong túi ra, "Ừ, tôi đây vừa mới tết xong, bản thân còn chưa nỡ đeo. Nhất Bạch đeo là của Vân Đóa tết cho cậu ấy, cậu là tên ngốc!"

Kỳ Duệ Phong nhìn kỹ vòng tay này, phát hiện có chút không giống với cái của Đường Nhất Bạch. Hai người đều giống nhau về màu sắc và hoa văn, nhưng mà tết ngược lại. Con ngươi Kỳ Duệ Phong vòng vo một chút, đột nhiên nói, "Coi như không phải, vậy chị cũng không thể đeo nó."

"Tại sao?"

"Nếu như đeo, chị và Đường Nhất Bạch sẽ mang vòng tay tình nhân, Vân Đóa thấy sẽ không vui đâu. Hơn nữa giới truyền thông nhất định sẽ nói linh tinh, truyền ra xì căng đan về hai người."

Hướng Dương Dương sờ cằm, "Tôi cảm thấy cậu nói rất có lý, hiếm khi thấy cậu thông minh một lần."

"Cho nên, " Kỳ Duệ Phong nghiêm túc gật đầu, "Vòng tay này tôi đeo giúp chị. Tôi và Đường Nhất Bạch là anh em, mang cùng vòng tay cũng không sao."

"Được rồi." Hướng Dương Dương lưu luyến không rời mà đưa vòng tay cho anh, "Cậu phải đối xử tốt với nó, đừng làm hư nó!"

"Được, " Kỳ Duệ Phong vươn cổ tay ra, "Chị đeo lên giúp tôi."

Giống như thi hành một nghi thức trang trọng, Hướng Dương Dương giúp cậu ta đeo xong lắc tay. Sau đó Kỳ Duệ Phong vui mừng trở về tìm Đường Nhất Bạch khoe khoang.

Bởi vì hôm nay là ngày đầu năm, buổi tối sau khi kết thúc huấn luyện, hai anh em tốt đeo vòng tay giống nhau tham gia hoạt động tài trợ tiền cho đội bơi lội. Cùng đi còn có mấy vận động viên nổi danh khác.

Ngày hôm sau, một tin tức phát tán trên mạng từ đội thể dục, vượt qua cả tin tức quan hệ của các diễn viên trong làng giải trí, trở thành bản tin đầu trên các trang web Bát Quái giải trí lớn --

Đường Nhất Bạch và Kỳ Duệ Phong mang vòng tay tình nhân tham gia hoạt động, cử chỉ thân mật. Trên mạng bình luận: Ngược chết con chó độc thân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.