Hoàng Tử Trường Nữ Sinh (Gilenchi)

Chương 18




“Này, sao cậu lại nói như thế?” Cho dù Thiên Nhụy giỏi nhịn đến đâu, nghe được George nói chuyện như vậy, vẫn có hơi tức giận: “Chị tư giới thiệu cho mình hạng người gì đây, thôi, tự mình trở về trường học.”

Câu tiếp theo là cô nói thầm cho mình nghe.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, hai bên má hơi hơi phồng lên trông thật đáng yêu. George không nhịn được trêu chọc cô: “Thật là vật nhỏ có ý tứ, điềm đạm đáng yêu làm cho người ta thích! Chắc cô chính là Trần Thiên Nhụy em gái của Thích Nghi đúng không? Tôi là George, là bạn bè tốt của Thích Nghi. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta cũng là bạn bè.”

Nói đến đây, cậu ta thậm chí còn đưa tay bóp một bên má của cô.

Động tác này rất tự nhiên, giống như cậu đã làm vô số lần đối với người khác.

Khuôn mặt thiếu niên khôi ngô tuấn tú, làn da trắng nõn mềm mại so với con gái còn đẹp hơn, cậu ta đứng rất gần, khí lạnh nhàn nhạt ở trên người cậu truyền đến làm cho tâm trạng của Thiên Nhụy chấn động. Từ nhỏ cô đã được dạy dỗ nghiêm khắc, mặc dù cô đã tham gia không ít các bữa tiệc của những nhà giàu có, nhưng lại rất ít khi tiếp xúc thân mật với người khác phái, cô chỉ cảm thấy khí nóng từ gò má của mình lan đến hai lỗ tai, làm cho trong lòng cô băn khoăn lo lắng.

George lại làm ra vẻ người lớn, đưa tay vuốt ve đầu cô, giống như đang âu yếm thú cưng của mình: “Ơ, thật đáng yêu!”

“Tôi không phải là một đứa bé!” Cảm thấy mình bị cậu ta đối xử giống như là em gái, Thiên Nhụy có chút bực mình bĩu môi, kháng nghị nói: “Không phải chính cậu cũng đáng yêu như vậy sao.”

“Cô nhóc, tôi chính chắn hơn so với cô.”

“Cùng lắm thì cậu bằng tuổi tôi.”

“Ít nhất tôi còn lớn hơn so với cô.”

Thiên Nhụy bị lời nói của cậu làm cho nghẹn không lời nào để nói, cô không biết nên phản bác như thế nào, vì thế khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn đỏ lên vì xấu hổ.

George liền cười, mặt mày tỏa sáng: “Ơ, xấu hổ?”

“Tôi không nói với cậu nữa.” Thiên Nhụy nói không lại cậu, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, mắt thấy sắp đến thời gian tới trường: “Tôi đi nha.”

“Thích Nghi kêu cô tìm tôi là có việc muốn giúp một tay phải không?” Nhìn cô xoay người muốn rời khỏi, George vội vàng đi theo: “Cô nói đi, đủ khả năng tôi sẽ giúp cô.”

“Tôi không cần cậu giúp.” Thiên Nhụy có chút giận dỗi.

“Haiz, đừng như vậy mà, nếu vì chuyện tôi đùa giỡn cô vừa rồi thì tôi xin lỗi.”

Lời của cậu tuy như thế, nhưng Thiên Nhụy lại không nghe ra cậu ta có bao nhiêu thành ý. Cô vểnh cái miệng nhỏ, hung hăng trừng mắt nhìn cậu: “Tôi không cần cậu giúp.”

George nhún nhún vai: “Vậy thì thôi.”

Thiên Nhụy giận đến mức thiếu chút nữa giơ chân: “Cái người này. . . . .”

“Cô chính là muốn tôi giúp một tay sao?” George cười hì hì: “Vừa rồi tôi nói vậy cho cô cười, nói đi, tôi giúp cô.”

“Tôi muốn đến trường học.”

“Tôi đưa cô đi.” George nháy mắt với cô: “Tài lái xe của tôi rất tốt!”

Nghe được lời nói nhiệt tình của George, chân mày Thiên Nhụy khẽ nhíu một cái.

Chẳng lẽ cậu ta đối xử với từng cô gái đều tốt như vậy?

George giống như nhìn thấu tâm tư của cô, khẽ mỉm cười: “Đừng tưởng rằng tôi rất hoa tâm, cũng đừng cho là mình là mỹ nữ thì tôi sẽ không an phận với cô. Thật ra, nếu không phải là do Thích Nghi kêu, tôi cũng sẽ không quan tâm tới cô.”

Nghe được lời nói thẳng thắn của cậu ta như thế, chẳng hiểu sao trong lòng Thiên Nhụy lại cảm thấy khó chịu. Đôi mắt long lanh của cô nhìn chằm chằm người thiếu niên, có chút không rõ mùi vị.

“Đi thôi.” George không nhìn cặp mắt to trong suốt xinh đẹp đang tản ra ánh sáng của cô, dẫn đầu đi tới cửa phòng.

Lại nghe được Thiên Nhụy ở phía sau khẽ hỏi một câu: “Có phải cậu thích chị tư hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.