Hoàng Tử Trường Nữ Sinh (Gilenchi)

Chương 12




Khóe miệng hơi giật giật, trong mắt của Thích Nghi tràn đầy ý cười: “Nghe như là, hình như Đông Phương tiên sinh rất có thành ý hợp tác cùng chúng tôi.”

“Tất nhiên.” Đông Phương Tín nhàn nhạt nói.

“Vậy được, chỉ cần Đông Phương tiên sinh đồng ý với tôi một điều kiện, tôi lập tức hợp tác với anh.”

“Nói tôi nghe một chút.” Đông Phương Tín không có lập tức đồng ý điều kiện của cô.

Quả nhiên là người làm ăn, đã cẩn thận lại càng thêm cẩn thận!

Thích Nghi nâng cằm, ánh mắt dừng trên gương mặt của người đàn ông: “Giúp tôi mua lại Nhã Xá.”

“Chuyện đó sao?” Đông Phương Tín trầm ngâm nhìn cô.

“Khiến Long Vu Hành bán một chút thể diện cho anh, đối với Đông Phương tiên sinh cũng không phải là chuyện khó khăn gì chứ?” Thích Nghi không chớp mắt nhìn anh.

Đông Phương Tín ung dung nhìn cô, cặp mắt sâu không thấy đáy nhìn không ra chút cảm xúc nào. Một lúc sau, Thích Nghi gần như sắp ngồi không yên thì anh mới lạnh nhạt nói: “Cô thật ra rất biết làm ăn.”

Thích Nghi không hiểu lắm rốt cuộc anh có ý gì: “Không phải Đông Phương tiên sinh cũng như vậy sao? Hiện tại Nara của chúng tôi là minh tinh “hot” nhất làng giải trí.”

“Cô cho là Đông Phương Châu của tôi thiếu người?”

“Ít nhất anh sẽ không nhận loại người như GiGi, mà giống như Lâm Chiếu anh cũng sẽ không muốn. Dù sao……..” Thích Nghi chỉ nói ra nửa câu.

Quả nhiên, sắc mặt Đông Phương Tín trầm xuống.

Thích Nghi biết mình đâm trúng chỗ đau của anh, lại nói: “Đông Phương tiên sinh là người làm ăn, hẳn phải rất hiểu đạo lý kinh doanh mới phải.”

“Cô cho rằng bên ngoài sẽ tin tưởng lời nói từ một phía của cô sao?” Mặt Đông Phương Tín trở nên lạnh lẽo, âm thanh cũng lộ ra chút hàn ý.

“Không tin, nhưng sau này Lâm Chiếu và Đông Phương tiên sinh nhất định trở thành đối tượng theo đuôi của phóng viên!” Vẻ mặt Thích Nghi bình tĩnh tự nhiên: “Chỉ sợ ra vào cũng không tiện lắm……”

Khả năng của đám chó săn, mọi người đều biết, trên đời này, cuối cùng không có tường nào gió không lọt qua được.

Đông Phương Tín cười lạnh: “Cô dám?”

“Cùng lắm, tôi không thể lăn lộn nổi ở Ôn Thành thôi.” Thích Nghi không chút sợ hãi nhìn anh: “Nhưng tôi có cách làm cho công ty khác tiếp nhận Nara, hơn nữa còn làm cho cô ấy nổi tiếng lâu dài.”

“Cô có lòng tin như vậy?”

“Nếu không thì tôi đã không một thân một mình đem cô ấy từ La Mã trở về.”

Cô gái này, lại dám cùng anh cứng đối cứng!

Nhìn ánh sáng quật cường trong mắt cô, Đông Phương Tín nheo mắt lại.

Vốn là, nếu như cô không muốn Nara ký hợp đồng với Đông Phương Châu, anh cũng có biện pháp thuyết phục cô, nhưng không nghĩ tới, ngược lại chính cô lại muốn dính vào. Lúc đầu giả bộ suy nghĩ, cũng chỉ là làm dáng cho cô xem thôi. Giờ thì tốt hơn, tránh cho anh đỡ phí tâm tư rồi. Về phần cô nói tới Nhã Xá……..Ha ha, anh đúng là có thể vì cô mà làm được!

“Tôi nghe nói Trần tiểu thư là người không thích ỷ lại vào người khác, chỉ có điều lần này lại là ngoại lệ.” Khóe miệng Đông Phương Tín nhếch lên, nụ cười làm cho người ta rợn cả tóc gáy: “Cô không đi tìm Louie hỗ trợ mà lại đề cập điều kiện này với tôi, thật tốt vô cùng!”

bất quá = chỉ có điều, nhưng mà, thế nhưng, chỉ là.....

Sau khi nghe lời Đông Phương Tín nói, trái tim Thích Nghi đập mạnh lên.

Ngay cả quan hệ giữa cô và Louie anh cũng điều tra rõ ràng!

Xem ra, anh là có chuẩn bị mà đến.

Chỉ là, coi như anh tra rõ ngọn nguồn của cô thì thế nào, cô không có gì phải sợ.

“Nếu như Đông Phương tiên sinh cho là tốt, như vậy chúng ta cũng là vui vẻ không cần quanh co nữa.” Thích Nghi đứng lên, bàn tay thon dài chậm rãi đưa tới trước mặt người đàn ông.

Đông Phương Tín chỉ lạnh nhạt nhìn bàn tay trắng nỏn mịn màng của cô, không bắt tay với cô, ngược lại sâu sa mở miệng: “Cô đã nói ra điều kiện, nếu như tôi không nói, không phải là thua thiệt rồi sao?”

Thích Nghi thu bàn tay về, hơi híp mắt lại, cắn răng, trầm giọng nói: “Trong trường hợp đó, Đông Phương tiên sinh cũng có điều kiện cần tôi đi làm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.