Hoàng Tử Trong Tháp Ngà

Chương 36




Thiệu Cảnh Văn đẩy cửa phòng ra đem tất cả thu vào trong mắt của mình Lan Lăng quận vương bên cạnh không kìm chế nổi cơn giận của mình hắn không ngăn nổi quyết tâm của Thiệu Cảnh Văn ánh mắt của Thiệu Cảnh Văn lúc này giống như cười mà không phải cười hắn phát hiện được điều gì sao?

Thiệu Cảnh Văn mang theo hai thủ hạ vào khoang căn phòng này có rất nhiều nơi khả nghi, chân giường tối như mực sắc thái pha tạp một cái tủ quần áo cao hơn đầu người xuất hiện hắn đi trên sàn nhà dưới sàn truyền tới thanh âm rỗng không cho thấy phía dưới đều là tường kép hắn cơ hồ có thể khẳng định ba người kia ở trong này.

- Tướng quân ở đây dường như có một gian phòng tối.

Một gã thủ hạ phát hiện được điều dị thường hắn ở trên vách tường phát hiện ra một cánh cửa ẩn náu, Thiệu Cảnh Văn rút đao ra, rầm một tiếng hắn đã phá cửa vọt vào.

Bên trong là một gian phòng rỗng không không có vật gì, còn có một cái của nhỏ cao cỡ nửa người Thiệu Cảnh Văn bước tới khẽ mở ra gió rét đập vào mặt bên ngoài là nước sông tối như mực hắn hơi ngây dại ba người kia liệu có thể nhảy sông chạy trốn không?

- Đây là cửa thoát hiểm khẩn cấp lại khiến cho Triệu tướng quân thất vọng rồi.

Sau lưng truyền tới thanh âm lạnh lùng của Lan Lăng quận vương.

Thiệu Cảnh Văn cắn môi một cái sau đó trở về phòng hai gã thủ hạ nhanh chóng điều tra xong lắc đầu với hắn, Thiệu Cảnh Văn trong lòng phẫn uất dị thường hắn biết rõ ba người này trốn ở tường kép nhưng hắn lại không tìm thấy quan trọng hơn nữa là hắn không có thời gian rồi.

Lúc này ánh mắt của hắn rơi lên tủ quần áo, tủ quần áo rộng thùng thình, bên trong đủ để chứa ba người, Thiệu Cảnh Văn đi lên phía trước kéo ngăn kéo ra, bên trong là giày thêu hắn liền đem ngăn kéo đóng lại rồi lai mở ngăn tủ, xuất hiện mười mấy cái váy dài.

- Đây là tủ quần áo của tôn nữ ta xin tướng quân tự trọng.

Ở Đại Ninh vương triều tùy tiện mở tủ quần áo của nữ nhân là vô lễ vô cùng, Thiệu Cảnh Văn dĩ nhiên cũng biết nhưng hắn không nghe thấy hắn bỗng nhiên thấy phía dưới có một khối ván gỗ hắn nhanh chóng mở lên chỉ thấy bên trong toàn là quần lót nội y các loại hắn ngây ngốc một chút liền lập tức buông xuống.

- Vương gia xin lỗi rồi.

Hắn chán nản thất vọng đóng cửa tủ quần áo lại, hắn không biết kỳ thật hắn đã tìm được cửa vào của hốc tối nhưng lại bỏ qua.

Phía dưới Vô Tấn cũng nhẹ nhàng thở ra cửa ải này cuối cùng hắn cũng bước qua rồi trong bóng tối hắn cảm giác thấy chất lỏng rơi lên mặt mình mằn mặt, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ đây là lệ của Ngu Hải Lan.

Nàng cắn chặt môi nước mắt rơi xuống nàng cảm thấy người yêu của mình sắp rời xa, tất cả các hạnh phúc đều rời xa nàng, nàng sẽ rất nhanh trở lại thế giới ánh sáng nhưng thực ra hắc ám lúc đó mới bắt đầu với nàng.

Mối tình đầu của nàng cứ như vậy mà xong sao? Nàng không cam lòng tuy nhiên trong lòng lại tràn đầy sợ hãi, nàng hi vọng Vô Tấn có thể ôm lấy nàng hôn môi nàng làm cho bông hoa tình yêu say đắm của nàng có thể mãi mãi nở rộ.

Vô Tấn tựa hồ cảm nhận thấy nội tâm sợ hãi của nàng, chăm chú ôm ấp lấy nàng dùng bờ môi nóng rực hôn lên mắt của nàng mút hết nước mắt của nàng, điều này khiến cho hắn đau nhứ cực kỳ đây là sư tỷ của hắn hắn phải bảo vệ nàng hắn muốn xây một gian phòng bằng vàng đem sư tỷ vào bên trong đó không ai có thể làm tổn thương nàng nữa.

Ngu Hải Lan toàn thân kịch liệt run rẩy giống như một con chim con, Vô Tấn ôn nhu hôn lên nàng, giờ khắc này nàng đã đem toàn bộ tình cảm của mình đặt lên trên người sư đệ này.

Một hồi bước chân kịch liệt khiến cho Vô Tấn chấm dứt thương cảm, một binh sĩ báo cáo vô luận là Vô Tấn hay là Ngu Hải Lan tất cả đều như sấm sét giữa trời quan.

- Bẩm báo tướng quân chúng ta ở bờ sông đã bắt được nữ tử da đen kia.

- A Anh.

- Sư muội.

- Không!

Ngu Hải Lan và Vô Tấn đều nhìn nhau trong mắt đều lộ ra vẻ khiếp sợ và sợ hãi vô cùng Trần Anh bị bọn chúng bắt được tin tức này giống hệt như là một đòn tuyệt vọng rất lớn, Thiệu Cảnh Văn giống như nắm được cây cỏ cứu mạng hắn bỗng nhiên quát to lên:

- Hoàng Phủ Vô Tấn ta cho ngươi thời gian một nén nhang, dùng ngân phiếu trao đổi lấy người nếu không ta sẽ chặt đầu nàng treo lên trên tàu.

Nói xong hắn ngửa mặt lên trời cười to, bọn chúng phí sắc như vậy cuối cùng ông trời cũng thương cảm.

Thiệu Cảnh Văn bước nhanh ra ngoài.

- Chúng ta đi.

Một hồi tiếng bước chân vang lên, bọn chúng nhảy về thuyền nhỏ, lúc này Vô Tấn đã khôi phục hoàn toàn tri giác, Ngu Hải Lan từ trong hốc tối đỡ hắn ra ngoài, Vô Tấn từ từ đi vài bước để cho thân thể của hắn thích ứng với hoàn cảnh hắn cảm thấy thân thể của mình không gặp bất kỳ trì trệ nào.

Hắn lập tức đem bao ngân phiếu da cá mập giao cho Lan Lăng quận vương không hề do dự mặc kệ phải trả giá lớn như thế nào hắn cũng phải cứu Trần Anh, hắn chỉ còn lại thời gian một nén nhang.

- Mong vương gia có thể đứng giữa, ta tin thủ hứa hẹn đem ngân phiếu cho hắn hi vọng hắn cũng tuân thủ hứa hẹn mà trả người.

Lan Lăng quận vương nhẹ nhàng gật đầu nhận lấy bao da, hắn cũng cảm thấy hơi tiếc nuối cuối cùng bọn họ đã thất bại, nhưng tâm tư của hắn cũng giống như Vô Tấn, mạng người là đầu tiên.

Vô Tấn quay đầu nhìn lại Ngu Hải Lan, hắn nhìn thấy đôi mắt đau thương của nàng:

- Sư tỷ ta cùng với vương gia đi tỷ ở lại nơi này.

Khuôn mặt ửng đỏ của Ngu Hải Lan vẫn chưa bớt đi đôi mắt của nàng sáng trong trước ánh sáng tuy nhiên trong đó lại hiện ra một vẻ ưu thương.

Vẻ ưu thương này của nàng ngay cả Lan Lăng quận vương cũng cảm thấy y trong lòng đã hiểu ra hắn biết trong hốc tối kia nhất định đã xảy ra chuyện gì đó nên không thì bọn họ sẽ không thay đổi tâm tình nhiều như vậy.

Trong lòng y đối với Ngu Hải Lan không khỏi có một vẻ đồng tình tuy nhiên hắn không nói gì chỉ lặng yên để hai người bọn họ quyết định.

Ngu Hải Lan cố chấp lắc đầu:

- Ta cùng đi với ngươi.

- Được.

Vô Tấn đưa tay cho nàng mà ôn nhu cười cười:

- Chúng ta tiếp tục sinh tử gắn bó.

Sinh tử gắn bó chỉ đơn giản bốn chữ này cũng đủ khiến cho Ngu Hải Lan chấn động nàng nhìn vào đôi mắt của Vô Tấn giờ khắc này nàng đọc được một sự kiên nghị ở trong đó lại đọc được một sự yêu thương một trách nhiệm của người nam nhân, nàng cũng run rẩy đưa tay qua Vô Tấn nắm chặt lấy tay nàng nàng nở ra nụ cười giống hệt như một đóa hoa mới nở.

Vô Tấn dứt khoát đi vào trong boong thuyền bất kể thế nào cũng không thể để cho Trần Anh chết đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.