Hoàng Tử Trong Tháp Ngà

Chương 35




Ngu Hải Lan lục lọi cái bao da dùng sức kéo nhưng không cách nào di dời được bao da áp vào Vô Tấn sít sao căn bản là bất động, nàng vừa nghĩ lại kéo hướng về phía bắp chân của Vô Tấn, như vậy eo của hắn cũng bằng phẳng, bỗng nhiên tay nàng co rụt lại giống như bị độc xà cắn, thì ra lúc nãy nàng đã chạm phải địa phương không nên chạm, khuôn mặt trở nên đỏ bừng tim đập thình thịch tay chân trở nên luống cuống.

Cũng may là ở trong hốc tối cho nên Vô Tấn không nhìn thấy nàng.

Vô Tấn trong lòng cũng biết rõ, hắn chuyển chủ đề;'

- Được rồi đoán chừng là di dời không được.

Ngu Hải Lan không lên tiếng thân thể của nàng từ từ di động lên trên tận lực né tránh chỗ kia, trong hốc tối hào khí trở nên xấu hổ, sinh lý của Vô Tấn đã phát sinh biến hóa cho dù hắn không muốn cũng không thể khống chế được.

Sau nửa ngày Vô Tấn mới thở ra một hơi:

- Sư tỷ thực xin lỗi.

- Không sao ta không tức giận với ngươi.

Ngu Hải Lan tựa đầu lên vai của hắn lúc này trong lòng nàng đã có một biến hóa vi diệu, nàng cảm giác được Vô Tấn đã không còn là sư đệ của nàng mà là một nam tử hữu lực nàng có thể dựa vào bờ vai của hắn rộng lớn, thân thể ôn hòa hơn nữa nàng cảm thấy Vô Tấn tràn đầy sự yêu thương và tôn trọng, đây là một loại cảm giác chỉ có dụng tâm mới có thể cảm thụ, trong lòng nàng không khỏi muốn gục vào vai của hắn khóc lớn.

- Vô Tấn nàng trầm thấp thở dài một tiếng.

- Sư tỷ kỳ thật đệ đã ba mươi tuổi.

Vô Tấn cũng không biết tại sao mình phải nói ra những lời này nhưng có lẽ Ngu Hải Lan thở dài một tiếng khiến cho hắn cảm thấy điều gì đó, là nàng thở dài vì tuổi của mình quá nhỏ cho rằng mình là một hài tử sao? Trong lòng hắn nóng lòng muốn nói chân tướng cho nàng nói mình có thể để nàng dựa vào có thể bảo hộ nàng.

Bỗng nhiên Vô Tấn cảm thấy tay mình di động hắn từ từ nhấc cánh tay lên, bóp bóp nắm tay hắn mừng rỡ, khí lực của hắn đã khôi phục lại được.

Đúng lúc này hắn cảm thấy trên mặt của hắn chạm vào đồ vật gì đó mềm mai ướt át, không phải là sư tỷ hôn mình hắn hơi ngây dại.

- Đừng ngốc nghếch tuy ngươi mới mười bảy tuổi nhưng sư tỷ vẫn thích ngươi.

- Sư tỷ.

Trong lòng của Vô Tấn sinh ra một cảm giác mãnh liệt, trìu mến đồng tình hắn phảng phất cảm thấy nội tâm của sư tỷ mnxh liệt, cảm nhận được nàng một thân không có chỗ dựa, ngay cả thân sự cũng không lựa chọn được thật là thống khổ, như một con thuyền phiêu linh trên biển rộng, loại cảm giác trìu mến này cũng khiến cho hắn xúc động mãnh liệt, một dũng khí nam tử hán khiến cho hắn ôm chặt Ngu Hải Lan nghiêng đầu hôn lên môi nàng.

Ngu Hải Lan toàn thân run rẩy đây là một loại kích thích nàng chưa bao giờ cảm thụ qua, bờ môi Vô Tấn nóng rực nàng phảng phất linh hồn của mình bay lên trên trời, loại hôn này thật là mỹ diệu làm cho tâm thần nàng chập chờn, hoàn toàn mất phương hướng.

Lúc sư phụ của nàng bắt nàng lấy một nam nhân lạ lẫm nàng cả đêm trắng khóc rống cô độc bất lực nuốt một mình trong đêm tối không ai trợ giúp nàng nàng tuyệt vọng không tìm ra một bờ vai để mình gục lên.

Mà giờ khắc này sư đệ đã ôm nàng hắn ổn trọng ôn nhu trí tuệ là người nàng có thể dựa vào giờ khắc này nàng đã cùng với Vô Tấn sinh tử gắn bó, trong lòng nàng cũng bình yên rộng mở, muốn hòa tan vào, nàng ôm cổ hắn, dùng bờ môi đỏ mọng hôn trả, phảng phất như đem tình cảm bao nhiêu năm toàn bộ phóng ra, nụ hôn của nàng kịch liệt, những cừu hận khắc cốt ghi tâm bao nhiêu năm cũng biến mất vô ảnh vô tung, tình yêu đã thay thế cho nó.

Vô Tấn cũng bạo liệt hắn thỏa thích mút lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, bàn tay du động vuốt ve da thịt của nàng.

Không biết bao lâu sau Vô Tấn đã dừng tay lại bờ môi nóng hổi bắt đầu hạ nhiệt độ hắn nghe thấy bên ngoài truyền tới thanh âm Ngu Hải Lan lúc này cũng nghe thấy rồi nhưng lúc này lòng nàng đã hòa tan, cho dù chết cũng chỉ muốn chết ở trong ngực của Vô Tấn, nàng không để ý chút nào.

- Sư tỷ.

Vô Tấn nhỏ giọng nhắc nhở nàng, hắn đã nghe thấy thanh âm nói chuyện ở bên ngoài hướng lên trên lầu:

- Lão vương gia là ta muốn tốt cho vương gia, vương gia vẫn nên mở cửa một phen.

Hắn bỗng nhiên khôi phục lý trí ôm chặt lấy Ngu Hải Lan sợ nàng phát ra tiếng động.

Ngu Hải Lan mặt đỏ bừng vô lực gục lên trên vai của Vô Tấn, thưởng thức dư vị của tư vị mỹ diệu kia.

Khi tất cả điều tra đều không có tác dụng ánh mắt của Thiệu Cảnh Văn rơi vào phía trên quan phẳng của Lan Lăng quận vương thủ hạ của hắn nhanh chóng báo cáo nói ở đuôi quan phẳng xuất hiện vệt nước, Thiệu Cảnh Văn lập tức kết luận ba người này ở trên đó, đúng lúc này hắn nhận được tin tức, thái tử cũng di giá đến Yển Sư huyện, thời gian không cho phép hắn bận tâm quá nhiều đến hậu quả đắc tội Lan Lăng quận vương.

Tú Y vệ thấy đuôi thuyền có vệt nước, lên thuyền điều tra Triệu chủ thuyền cũng bị bọn hắn mang lên trên thuyền lúc này Triệu chủ thuyền đã sợ tới mức hồn phi phách tán đành phải nghe theo mệnh lệnh của Tú Y vệ.

- Lão vương gia kỳ thực ty chức cũng chỉ lo lắng tới sự an toàn của vương gia ba người này võ ông cao cường lại cùng hung cực ác, bọn họ trốn ở trên quan phẳng của vương gia sẽ nguy hiểm đến sự an toàn của vương gia mặc kệ vương gia có đồng ý hay không bảo vệ an toàn của vương gia vẫn là chức trách của ty chức.

Thiệu Cảnh Văn ăn nói đường hoàng không chịu thừa nhân là truy tra thuế ngân đông cung hắn chắc chắn ba người bọn họ là ba tên đạo tặc ám sát Thân Quốc Cữu.

Gần trăm tên Tú Y vệ tiến vào trong quan phẳng vào từng chỗ từng chỗ điều tra, hơn mười tùy tùng của Lan Lăng quận vương giận tím mặt bọn họ muốn phản kháng nhưng Lan Lăng quận vương liền ổn định bọn họ lại, Tú Y vệ đã cưỡng ép điều tra nếu như trở mặt thì càng khiến cho bọn chúng ngang ngạnh hơn cái được không bù được cái mất, cơn tức này đành phải nhịn xuống.

- Thiệu tướng quân đã có hảo tâm thì ta cũng không từ chối, như vậy đi ta sẽ nghe theo ý của tướng quân để song phương không phát sinh hiểu lầm.

Hai người đi tới trước cầu thang một gã đề kỵ nói khẽ với Thiệu Cảnh văn:

Ở trên boong thuyền độ dẫn âm vượt xa so với trong không khí Thiệu Cảnh Văn thậm chí nghe được ở phía cầu thang bên kia có tiếng nói chuyện với nhau, đối phương có chỉ ước chừng một phút đồng hồ hắn tưởng tượng hiện tại mình nên làm gì bây giờ?

Rất đơn giản hắn sẽ không do dự mà bẻ gãy ổ khóa cửa, nếu như đã đi lên tầng hai rồi thì hắn cũng không cần gì phải kiêng kỵ nữa, chỉ nghe thấy đầu khóa rắc rắc đã bị vặn gãy.

- Lão vương gia thật xin lỗi ổ khóa này không rắn chắc hco lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.