Hoàng Tử Trong Tháp Ngà

Chương 34




Vô Tấn kỳ quái hỏi:

- Nếu như hai mươi năm không gặp thì tại sao lại biết rõ vãn bối?

- Vấn đề này ngươi hỏi rất hay không nói dối ngươi ta hơn mười ngày trước nhận được thư tổ phụ của ngươi nói ngươi vào kinh để cho ta chiếu cố ngươi cho tốt, nếu không phải ta thấy đồ của ngươi thì còn không biết ngươi là ai, xem ra chỗ nào cũng đều có thiên ý.

Vô Tấn xác thực đã nghe tổ phụ nói về Lan Lăng quận vương lúc trước nhị thúc bị bại lộ chuyện buôn lậu gang tổ phụ còn muốn vào kinh tìm Lang Lăng quận vương.

Hắn khẽ gật đầu:

- Vãn bối đã nghe tổ phụ nói về vương gia.

Tiếng bước chân vang lên, lão gia nhân cầm bao ngân phiếu lớn lên rồi lo lắng nói:

- Lão gia Tú Y vệ đã đến bọn họ nói nhất định phải lên trên thuyền điều tra.

- Nói bậy ai cho phép bọn chúng lên thuyền của ta?

- Bọn họ phát hiện ra.. vệt nước... Thiệu Cảnh Văn tự mình đến rồi.

Lan Lăng quân vương kinh hãi, nhân vật số ba của Tú Y nội vệ cũng đến rồi hắn liền hỏi Vô Tấn:

- Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra.

Vô Tấn chỉ cái bao da lớn:

- Bên trong là một trăm vạn lượng tiền thuế Đông cung, vãn bối là phó sứ áp ngân.

Lan Lăng quận vương đã hiểu rõ ngọn nguồn hắn trầm tư một lát nếu là thuế ngân của Đông Cung thì không thể tránh né rồi, hắn gấp gáp nói với Ngu Hải Lan:

- Cô nương đưa Vô Tấn tới phòng bên cạnh của ta.

- Đa tạ lão gia tử tương trợ.

Ngu Hải Lan đã đọc được sự quyết tâm ở trong mắt của lão nhân kia nàng từ từ cõng Vô Tấn đi vào phòng bên cạnh, phòng bên cạnh là phòng của tôn nữ Lan Lăng quận vương gian phòng bố trí rất đơn giản một chiếc giường lớn một cái bàn mấy cái ghế, còn có tủ treo quần áo trong đó có màu sắc ngũ thải khiến cho người ta phải hoa mắt, trên tường treo đầy binh khí cho thấy cháu gái của Lan Lăng quận vương là một người hiếu võ.

Lan Lăng quận vương mở một cái tủ quần áo ra, bên trong là bít tất và nội y của nữ tử, y lấy những nội y và bít tất này ra ở phía dưới là một ngăn kéo rộng, Lan Lăng quận vương lôi ngăn kéo ra, di dời tấm ván gỗ, ở phía dưới có một hốc tối là chỗ ẩn nấp vô cùng tốt.

Hốc tối dài ước chừng ba xích, y quay đầu nói với mọi người:

- Đây là chỗ ẩn thân bức thiết của ta, các ngươi trước hết trốn vào trong đó.

Hắn đem bao da ném vào lại từ từ cùng với Ngu Hải Lan dìu Vô Tấn xuống.

- Thế nào có buồn bực không?

- Cũng may là có gió mát.

Vô Tấn hoải mái nằm xuống không gian tuy hẹp nhưng cho hắn cảm giác an toàn chỉ là người không nằm thẳng được.

- Cô nương cũng lách vào đi.

Lan Lăng quận vương hơi khó xử, thân hình Vô Tấn quá lớn mà hốc tối hơi nhỏ hơi ủy khuất cho tiểu cô nương này rồi.

Ngu Hải Lan thấy hốc tối rất nhỏ Vô Tấn nằm xuống đã không còn khe hở nàng làm sao mà nằm nàng do dự một chút rồi nói:

- Lão gia tử nếu không thì cho tiểu nữ giả trang làm thị nữ của lão gia tử đi.

Lan Lăng quận vương trầm ngâm một thoáng:

- Cô nương cho rằng bọn họ không nhận ra cô nương được sao?

Ngu Hải Lan lắc đầu bọn chúng làm sao không nhận ra nàng được, Triệu chủ thuyền đoán chừng đã bị bọn chúng tra tấn phải khai ra tất cả rồi.

Nàng từ từ chui vào trong hốc tối, sau lưng của nàng dán chặt vào vách tường, lúc đầu nàng vẫn muốn giữ khoảng cách với Vô Tấn nhưng cuối cùng vẫn không thể hốc tối chỉ có ba thước, Vô Tấn chiếm tới hai thước, nàng chỉ có thể buông lỏng mình nằm lên trên người của Vô Tấn.

Bọn họ không có một chút khoảng cách cơ hồ là kín kẽ, phía sau lưng nàng dán vào vách tường, lúc này Ngu Hải Lan đột nhiên cảm thấy mặt đối mặt thì bất nhã nàng muốn lật người nhưng tấm che không cách nào mở lên được thử mấy lần cũng không thành công hơn nữa nếu xoay người mặt nàng dán lên vách tường, không bằng như vậy.

Lan Lăng quận vương đem tủ quần áo khôi phục lại nguyên dạng lúc này mới tắt đèn đi ra bên ngoài.

Hốc tối chính là do lão vương gia thiết kế hắn nằm thì vừa vặn nhưng Vô Tấn thân thể khôi ngô lại mang theo một cái túi lớn nằm xuống đã chật chội lại thêm Ngu Hải Lan lách vào, hai người căn bản là không thể động đậy được nhưng thông gió rất tốt, hai người lách vào bên trong không có cảm giác buồn bực.

Ngu Hải Lan ghé lên trên người của Vô Tấn, đem mặt dán vào hõm vai của hắn mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt một câu cũng không nói nên lời, nàng lớn như vậy nhưng chưa bao giờ dán cùng một chỗ với nam tử như vậy người này là sư đệ của nàng nàng nghĩ ngợi lung tung lại nói chuyện không đâu kỳ thật Vô Tấn không phải sư đệ chỉ là xưng hô như vậy mà thôi.

- Sư tỷ tỷ coi ta là một con lợn rừng đã bị hôn mê không có gì nguy hiểm hoặc là một miếng thịt nóng có thể sưởi ấm.

Ngu Hải Lan không lên tiếng Vô Tấn cảm thấy toàn thân nàng run lên không biết là vì lạnh hay vì xấu hổ hắn cố gắng khắc chế mình, mỹ nữ sư tỷ dán chặt vào hắn hắn có thể cảm nhận được thân hình động lòng người kia nghe thấy mùi hương thơm nhàn nhạt của nữ nhân, hắn thầm khuyên bảo mìnhh không được nghĩ theo hướng khác.

- Ừ sư tỷ tỷ thấy tài nấu nướng của mình thế nào?

Ngu Hải Lan lúc này trong lòng rất loạn nhiệt lực trên người của Vô Tấn khiến nàng cảm thấy vô cùng ôn hòa, cánh tay cường kiện rắn chắc cho nàng cả thấy một lực lượng của nam nhân, bỗng nhiên nàng cảm thấy được mình thích sư đệ ở trong bóng đêm hắn cơ hồ là người bảo hộ cho mình nàng nhẹ nháng gối lên trên ngực của Vô Tấn, cảm thụ được từng đợt nóng rực ôn hòa từ hắn.

- Vô Tấn không được nói nếu không bên ngoài sẽ nghe thấy.

Vô Tấn không lên tiếng, bao da ở phía sau lưng hắn khiến cho hắn vô cùng khó chịu, nếu như có thể kéo ba da ra hắn có thể để cho sư tỷ một chút không gian nữa.

- Sư tỷ.

- Chuyện gì vậy?

- Giúp ta dời cái bao da lên, để ta gối lên nó.

- Được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.