Hoàng Tử Nhỏ Mẹ Yêu Con

Chương 41: Mộ Dung Cầm khiêu khích




Vương Tuệ Hân sợ hãi lui về phía sau, đến khi chạm vào ghế sofa sau lưng thì rốt cuộc không còn đường lui nữa.

“Anh đang làm gì vậy?” Cô đẩy anh rồi lại hét to như để cho mình thêm can đảm: “Đừng nghĩ đến chuyện giết người diệt khẩu.”

Tạ Kính vốn đang tức giận, nghe cô nói thế thì lại không nhịn được mà lập tức cười phá lên: “Anh giết em làm gì? Phụ nữ bọn em hay có chứng vọng tưởng à?”

Giọng điệu giễu cợt của anh càng làm cô thẹn quá hóa giận, bàn tay trắng nõn vung lên tát anh.

“Cút ngay cho tôi!” Cô nhấc chân, muốn đá anh ra ngoài.

Tạ Kính nhìn cô la lối om sòm, hệt như một con mèo hoang, vừa cào vừa đá, chỉ là lúc cô sắp đá lên bụng anh thì anh khẽ hô lên một tiếng, lập tức chụp lấy bắp chân của cô, bàn tay cô cứ thế mà cào lên tóc anh.

Anh rên lên một tiếng đau đớn, không thể giữ bình tĩnh, vội vàng dùng cả tay và chân đè cô xuống ghế sofa, để cô không thể động đậy, bàn tay to lớn nắm chặt lấy hai tay đang đánh loạn của cô.

“Em đánh thì đánh, nhưng đừng có cào tóc anh, đau chết đi được.” Da đầu anh suýt chút nữa bị cô cào bong ra rồi.

Vương Tuệ Hân giãy giụa, đôi mắt bởi vì tức giận mà càng trợn to: “Thả tôi ra!”

“Không thả.” Anh đâu có bị ngu, thả cô ra để cô đánh anh sao?

“Thả tôi ra. . .” Cô kêu to, không ngừng giãy giụa để trốn thoát.

Anh lại càng hít sâu một hơi, cảm giác đường cong mềm mại của cô đang áp sát vào anh.

“Em mà còn lộn xộn nữa thì hậu quả tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.” Vì muốn cường điệu tính nghiêm trọng, anh áp sát về phía cô.

Vật cứng rắn nóng hổi dán sát ở trên bụng khiến khuôn mặt cô lập tức cứng đờ, sắc mặt bỗng chốc đỏ bừng.

“Tôi không cần, anh thả tôi ra. . .” Giọng nói của cô mang theo sự khẩn cầu.

Thấy dáng vẻ mếu máo như chực khóc của cô, anh thở dài.

“Anh sẽ không làm thế với em.” Anh buông tay cô ra.

Cô tức giận đập mạnh vào bả vai anh.

“Anh cút đi, khốn kiếp. . .” Nói xong, cô tủi thân bật khóc.

Anh thở dài. Đúng là phụ nữ, anh vĩnh viễn không thể nào hiểu nổi, lúc thì tức giận, lúc thì lại khóc, Tứ Xuyên biến mặt (*) còn không nhanh bằng các cô.

(*) Chỉ nghệ thuật diễn kịch đặc thù của Tứ Xuyên, biến hoá nét mặt biểu hiện tình cảm nội tâm nhân vật.

“Em đừng khóc nữa được không? Là lỗi của anh.” Anh ôm cô, để cô ngồi trên đùi mình, vỗ về sau lưng để trấn an cô.

“Anh bắt nạt tôi.” Cô vừa khóc, vừa nói: “Anh ôm xong chưa? Tránh ra!”

“Được, đều tại anh không tốt.” Anh ôm cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Là anh sai rồi, anh thừa nhận mình có ý đồ xấu, từ lần đầu tiên nhìn thấy em thì anh đã muốn em rồi.”

Vương Tuệ Hân ngây người, lại không biết rằng ấn tượng đầu tiên trong lòng bọn họ đều bất đồng.

“Anh nói là vừa thấy đã yêu sao?” Vẻ mặt của cô đầy nghi hoặc. Lúc ấy rõ ràng anh không quá cao hứng, cũng không có dáng vẻ điên đảo vì cô: “Không phải lúc đó anh đang say rượu sao?”

Tạ Kính ho nhẹ một tiếng, lập tức hiểu được ấn tượng đầu tiên của cô và mình đều khác nhau, chẳng qua anh sẽ không ngốc mà nói cho cô biết, anh đã từng lén lút vào nhà, trông thấy cô chỉ mặc một chiếc áo sơmi đầy gợi cảm.

“Say rượu cũng không ảnh hưởng đến thị lực, anh vừa trông thấy em thì đã thích em rồi.” Anh phóng lao nên đành phải theo lao: “Còn nữa, bao cao su là anh mua lúc chúng ta đi siêu thị, anh không có thói quen mang theo bao cao su trong người, cũng không phải là playboy gì đó, đừng gán cho anh cái tội danh đó.”

Vương Tuệ Hân nghe anh nói là mua bao cao su lúc đi siêu thị, cô tức giận, khẽ im lặng một chút, trong đầu lại ngẫm nghĩ, không đúng, anh ta mua bao cao su ở siêu thị . . . chứng tỏ là anh ta đã có âm mưu . . . .

“Anh đã có âm mưu từ trước ——”

“Đừng tức giận.” Anh lập tức cắt ngang lời cô: “Chẳng phải anh đã nói là thích em sao? Mua trước chỉ để phòng ngừa, anh căn bản cũng không đoán trước được là sẽ gặp Viên Hồng Phạm, càng không phải cố ý kéo em đi uống rượu. . . .”

Vẻ mặt anh bất đắc dĩ: “Đừng nghĩ anh hư hỏng như vậy có được không? Anh cũng không hề biết trước, chuyện hôm nay chỉ phát sinh một cách tự nhiên mà thôi, dựa vào mị lực của anh, cho dù em không uống rượu thì anh cũng có thể kéo em lên giường được.”

Vương Tuệ Hân vốn còn đang nửa tin nửa ngờ, nhưng lại nghe thấy anh khoa trương nói một câu cuối cùng, cô tức giận suýt chút nữa thì bật ngửa, sao lại có loại người ngạo mạn như vậy chứ?

Thấy hai mắt cô tóe lên lửa giận, anh giật mình vì đã lỡ mồm, lại vội vàng nói: “Đừng tức giận, đói bụng chưa? Chờ em ăn no rồi anh sẽ để cho em trút giận.”

Vương Tuệ Hân lại hung hăng đánh anh hai cái, sau đó mới tức giận bưng tô mì lên ăn, đem sự tức giận trút vào đồ ăn.

Nghe anh nói nữa thì chỉ khiến cô càng thêm tức giận mà thôi, dù sao nói tóm lại thì anh ta chính là một tên sắc lang khốn kiếp.

Hừ, lại còn là một cảnh sát cơ đấy, đúng là “có giấy phép lưu manh” mà.

Thấy cô phùng má, khuôn mặt căng tròn, anh khẽ cười trộm. Dáng vẻ này của cô quả thực là khiến anh có một loại cảm giác vui vẻ khó hiểu, khiến cho anh có một loại kích động muốn âu yếm vuốt ve, nhưng lại phải cố gắng kiềm chế, bây giờ mà không biết điều đi trêu chọc cô, không khéo cô lại quăng cho anh một cái bạt tai đấy.

Thấy anh nhìn chằm chằm vào mình, Vương Tuệ Hân có chút mất tự nhiên nói: “Tôi quyết định rồi, tôi ngủ trong nhà, anh đến nhà kho ngủ đi.”

Nhìn ánh mắt anh tràn đầy dục vọng, nhất định là không có ý tốt, cô không muốn lại bị anh kéo lên trên giường một lần nữa.

“Anh muốn ngủ cùng em.”

“Không được.” Cô cự tuyệt, khuôn mặt tức giận đến phình to: “Anh không thể như vậy, hãy cho tôi một chút thời gian, tôi muốn suy nghĩ lại. . . .”

Nói xong câu cuối cùng, vẻ mặt của cô đã có chút khẩn cầu. Tuy anh nói rằng anh đối với cô là vừa thấy đã yêu, nhưng bây giờ cô thật sự vẫn vô cùng hoang mang, cô cần được yên tĩnh một chút.

Tạ Kính căn bản không muốn đáp ứng cô, anh là một người đàn ông bằng xương bằng thịt đấy, đã sớm qua cái tuổi thiếu niên yêu đương trong sáng rồi, một khối thịt đặt ngay trước mắt, hơn nữa lại còn là một khối thịt ngon lành mà anh đã từng được nếm thử, vậy mà cô lại cương quyết muốn lấy về.

“Anh sẽ bị đói bụng mà chết mất.” Anh khẽ than thở một tiếng.

Cô bật cười: “Đừng làm trò.”

Anh vươn tay muốn ôm cô, nhưng cô lại nhìn ra âm mưu của anh, lập tức nhảy ra khỏi ghế sofa, vội vàng trốn vào trong phòng, đóng cửa rầm một tiếng, sau đó khóa cửa lại.

“Để tôi yên lặng một chút.”

Anh còn có thể làm gì được đây?

Chẳng lẽ lôi cô ra khỏi phòng sao?

Tạ Kính thở dài, chỉ có thể ôm hận quay về nhà kho ngủ, chẳng qua, anh chắc chắn sẽ không dễ dàng khuất phục như vậy, anh có lòng tin có thể khiến cô thay đổi suy nghĩ, chỉ cần cô rơi vào tay anh. . . .

Tạ Kính đắc ý cong môi, nghĩ đến lúc ôm cô hòa tan vào trong ngực mình, nghĩ đến tiếng kêu phóng đãng của cô, cảm nhận sự nóng bỏng bao chặt lấy anh. . . Anh run rẩy, cố gắng ngăn lại suy nghĩ của chính mình, nếu không đêm nay anh chỉ có thể làm bạn với nước lạnh mà thôi.

***

Mặc dù biết chuyện trai gái yêu nhau là nhiều vô kể, nhưng Vương Tuệ Hân vẫn cho rằng mình là tuýp người truyền thống, đầu tiên phải làm quen trước, sau đó trở thành bạn bè, sau khi xác định đều thích nhau thì mới có thể tự nhiên trở thành người yêu.

Không ngờ Tạ Kính lại là loại người nghiêng về tiếp xúc bằng thân thể, chỉ cần nhìn vừa mắt và có cảm giác thì anh sẽ không tránh né chuyện quan hệ với người khác phái, đối với cô mà nói, như vậy thì khác gì động vật?

Tạ Kính nói thích cô, cô cũng không hề nghi ngờ, trước khi bọn họ phát sinh quan hệ thì cô đã mơ hồ cảm giác được anh có ý với mình, nhưng khi đó cô chỉ sợ là mình đoán bừa nên cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Mặc dù người ta thường nói bởi vì có quan hệ tình dục nên mới yêu nhau, linh hồn và thể xác có thể tách ra, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ mình cũng là người như vậy, cô không phủ nhận mình cũng có chút hảo cảm đối với Tạ Kính, nhưng hảo cảm vẫn còn cách khá xa với chuyện yêu đương.

Cô hy vọng có thể từ từ làm quen với anh, thế nhưng anh lại dùng tốc độ hỏa tiễn, trực tiếp bỏ đi tất cả các bước yêu đương, tiến thẳng lên giường, cô nghĩ thế nào cũng không thể cảm thấy dễ chịu, đây cũng là do tác động của giá trị quan.

Vương Tuệ Hân bực bội giật giật tóc, quyết định tìm Giản Hữu Văn để tâm sự, nghe thử ý kiến của cô ấy. Lúc lấy điện thoại từ trong túi ra thì cô mới nhớ tới ngày hôm qua, bởi vì liên quan đến Bành Ngạn Kỳ nên cô đã tắt nguồn điện thoại. . . Lại nhớ tới Bành Ngạn Kỳ, tâm tình của cô càng thêm tụt dốc.

Sao gần đây lại có nhiều chuyện đáng ghét như vậy?

Cô do dự trong chốc lát rồi mở điện thoại lên, lại lập tức nhận được một tin nhắn, trên đó viết ba chữ: “Thật xin lỗi.” Mặc dù không có để tên nhưng chỉ cần dùng đầu gối để suy nghĩ thì cô cũng biết là ai gửi rồi.

Không hiểu một cảm giác tức giận từ đâu vọt tới, ngoại trừ xin lỗi thì Bành Ngạn Kỳ cũng không giở trò gì khác, cô lập tức xóa bỏ tin nhắn, mắt không thấy thì tâm không phiền. Đã sắp kết hôn rồi mà còn nhắn ‘thật xin lỗi’ với cô để làm gì? Không thể hiểu nổi! Phương Khải Lỵ cũng đã mang thai, chuyện này còn có thể là giả sao? Cũng chẳng có ai cầm súng ép anh ta lên giường với Phương Khải Lỵ.

Sau đó lại có một tin nhắn khác gửi đến, là Giản Hữu Văn gửi lúc tối qua, hỏi có phải là tâm tình của cô không tốt hay không? Sao lại không mở máy?

Vương Tuệ Hân lập tức gọi điện cho bạn tốt, Giản Hữu Văn vừa bắt máy đã vội vàng hỏi: “Cậu không sao chứ? Sao lại khóa máy vậy?”

Vương Tuệ Hân cố tình nói: “Sao thế? Sợ mình nghĩ quẩn sao? Cậu cũng quá coi trọng Bành Ngạn Kỳ rồi.”

Vẫn là không nên nói ra chuyện Bành Ngạn Kỳ âm hồn không tan, nếu không, Giản Hữu Văn chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.

Nghe giọng nói của cô có vẻ bình thường, Giản Hữu Văn thở phào, cười nói: “Đúng đấy, phải có loại khí thế này mới đúng, cậu không có việc gì thì mình an tâm rồi, chẳng qua nếu cậu muốn náo loạn tiệc cưới thì mình cũng sẽ liều mạng giúp cậu.”

Vương Tuệ Hân bật cười: “Sao tớ lại nhàm chán đến mức đó chứ?”

So với Bành Ngạn Kỳ thì Tạ Kính mới là người khiến cô phiền não, ý nghĩ này làm cô khẽ giật mình, lại lập tức cười khổ. Lúc Giản Hữu Văn thấy cô vừa chia tay với Bành Ngạn Kỳ, cả ngày như người mất hồn, dùng nước mắt để rửa mặt thì đã từng nói là muốn giới thiệu người đàn ông khác cho cô.

“Dùng tình yêu mới để chữa lành vết thương là cách tốt nhất.”

Cô còn nhớ rõ, Giản Hữu Văn đã nói câu đó như chém đinh chặt sắt vậy, lúc ấy cô đã nghiêm túc cự tuyệt, mặc dù người ta thường hay dùng cách này để chữa lành vết thương, thế nhưng cô lại không thể làm người vô trách nhiệm như vậy, không thể bất công với người mình kết giao.

Chẳng qua bây giờ cũng đã qua một năm rồi, mặc dù trong lòng cô đã không còn tình cảm với Bành Ngạn Kỳ như trước nữa, chỉ là mỗi lần nghĩ đến bọn họ chụp giấy chứng nhận kết hôn đăng lên trên mạng thì trong lòng cô lại cảm thấy bực bội, tâm tình khó chịu, lại như có một giọng nói khác vang lên, trách cô thật không có tiền đồ, lại càng khiến cô thêm phiền não.

Nhưng bây giờ thì khác, cô và Tạ Kính lại làm loạn như vậy, mơ mơ hồ hồ mà tiến thẳng lên giường. Chuyện của Bành Ngạn Kỳ đã bị gạt sang một bên, không còn quan trọng như vậy nữa, dường như Tạ Kính đã trở thành nguyên nhân duy nhất khiến cô phiền não.

Chả trách khi vừa mất đi một người thì người ta lại vội vàng tìm đến một người khác để chữa lành vết thương, đây căn bản là cách tốt nhất để dời đi sự chú ý.

“Đang nghĩ gì vậy? Tớ gọi nãy giờ mà không trả lời.” Giản Hữu Văn hơi cao giọng, nói.

“Mình. . . .” Vương Tuệ Hân ngẫm nghĩ rồi nói: “Ngày hôm qua có một người đàn ông nói thích mình.”

Cô tự động bỏ qua chuyện bọn họ đã lăn lộn trên giường để không hù chết Giản Hữu Văn.

Quả nhiên, cô vừa nói là có đàn ông thích mình thì Giản Hữu Văn lại kinh hãi thốt lên.

“Cái gì? ! Ai? Sao hai người lại biết nhau? Sao anh ta lại đột nhiên nói thích cậu. . .”

Liên tiếp câu hỏi được đặt ra, Vương Tuệ Hân vội vã hô ngừng.

“Cậu hỏi một tràng như thế thì mình trả lời thế nào? Bát tự cũng còn chưa xem đâu, hơn nữa mình có cảm giác anh ta có vẻ xem trọng nhục dục.”

Giản Hữu Văn bật cười: “Người đàn ông nào mà không xem trọng nhục dục? Chỉ cần anh ta không phải là loại lưu manh háo sắc là được rồi.”

“Cũng chưa biết được.” Vương Tuệ Hân thở dài: “Anh ấy là cảnh sát, thoạt nhìn thì có vẻ nghiêm túc, hơn nữa còn là chủ nhà chỗ tớ đang ở.”

“Gần quan được lộc.” Giản Hữu Văn cười gian nói.

“Anh ấy có ý với mình, còn bảo là muốn bọn mình kết giao, nhưng mà tớ vẫn cảm thấy quá nhanh. . . .”

“Oa, động tác của anh ta nhanh thật đấy, chẳng lẽ anh ta đối với cậu là vừa thấy đã yêu?”

“Tớ không biết nữa.”

Vương Tuệ Hân kể lại ngắn gọn về lần đầu tiên hai người gặp mặt, lúc ấy Tạ Kính căn bản là say rượu đến bất tỉnh nhân sự, cô thật không có cảm giác vừa thấy đã yêu hay bong bóng màu hồng gì cả.

“Kỳ thực cậu cũng không cần phải nghĩ nhiều như vậy, cậu càng do dự thì lại càng chứng tỏ cậu có cảm giác với anh ta, nếu không thì đã sớm cự tuyệt rồi.” Giản Hữu Văn nói trúng tim đen của cô.

Vương Tuệ Hân khẽ giật mình, giống như vừa bị người ta đánh một cái.

“Đợi mình một chút, mình có việc phải giải quyết.”

“Cậu làm đi.” Vương Tuệ Hân ngăn lại, nói: “Để tan làm rồi nói sau.”

“Cũng được, vậy buổi tối mình gọi lại cho cậu, đừng có khóa máy nữa đấy.” Giản Hữu Văn dặn dò.

“Được rồi, bye nhé.” Vương Tuệ Hân cúp điện thoại, ngẩn ngơ ngồi xuống ghế sofa.

Lúc Tạ Kính đi vào thì trông thấy dáng vẻ ngây ngốc này của cô, đôi môi khẽ mím lại, hai mắt vô thần nhìn xa xăm, trong tay còn cầm điện thoại di động, anh không nhịn được mà mím môi, cố tình đến trước mặt cô, huơ huơ tay.

Vương Tuệ Hân cảm thấy có gì đó ở trước mặt mình, lúc hồi thần lại thì mới phát hiện khuôn mặt Tạ Kính mang theo ý cười, cô lập tức buồn bực nói: “Anh làm gì vậy?”

Anh buồn cười hỏi: “Sao em lại ngồi ở đây thẫn thờ như vậy?”

“Không liên quan đến anh.”

Nói xong mới phát hiện giọng điệu của mình có chút ác liệt, Vương Tuệ Hân không muốn tức giận với anh, nhưng không hiểu sao cứ nhìn thấy anh là lửa giận trong lòng cô lại bùng lên.

“Vừa xuống giường đã trở mặt, thật vô tình mà.”

Giọng điệu trêu chọc của anh càng làm cô thêm buồn bực, không thèm nghĩ ngợi mà vươn tay ra đánh anh, nụ cười đắc ý trên khuôn mặt anh liền biến mất, lại chẳng cần tốn bao nhiêu sức lực đã giữ được tay cô.

“Em đó, cứ tức giận là trở nên bạo lực.” Anh cười trêu nói.

Lời nói của anh lại có vẻ thân mật khiến cô thoáng chốc đã đỏ mặt, theo phản xạ, cô giơ tay còn lại ra định đánh anh, thế nhưng vẫn bị anh bắt được.

“Thả tôi ra!” Cô tức giận quát.

Tạ Kính đang muốn trêu chọc cô thì bên ngoài lại đột nhiên truyền đến tiếng cười của thím Mẫn.

“Xem ra hai người đúng là đang ở chung với nhau rồi.”

Vương Tuệ Hân quay đầu lại thì thấy thím Mẫn đang cầm một cái nồi đứng ở trước sân, sắc mặt vui vẻ nhìn bọn họ, khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng. Tư thế của bọn họ lúc này quá mức mập mờ.

“Thả tôi ra.” Vương Tuệ Hân cắn răng nói.

Tạ Kính biết da mặt cô mỏng nên cũng lập tức buông tay, bình tĩnh nói với thím Mẫn: “Cháu ngửi thấy mùi thịt hầm thơm quá.”

Thím Mẫn vui vẻ đi tới.

“Biết cháu thích nên nên thím đã đặc biệt hầm cách thủy đấy.” Thím Mẫn đem nồi thịt để lên bàn trà trước ghế sofa.

“Cháu đi xuống nhà một chút.” Vương Tuệ Hân không dám nhìn thím Mẫn, cô vội vàng chạy vào trong phòng bếp.

Thím Mẫn cười cười đẩy Tạ Kính: “Cháu và cô giáo Vương đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tư thế vừa rồi của bọn họ mập mờ như vậy, nhất định là đã vừa mắt nhau rồi.

“Xảy ra chuyện gì cơ?” Tạ Kính mở nắp vung ra.

“Đừng có giả vờ, cháu còn muốn gạt ta sao?” Thím Mẫn đánh vào vai anh, vẻ mặt nhiều chuyện, nói: “Cô giáo Vương tốt như vậy, cháu phải nhớ giữ chặt đấy.”

“Da mặt cô ấy mỏng lắm, thím đừng nói lung tung kẻo cô ấy lại tức giận.” Tạ Kính nói. Anh bị thím Mẫn chọc ghẹo vài câu thì cũng chả sao, nhưng da mặt của Vương Tuệ Hân mỏng như vậy, chỉ sợ cô nghe được thì sẽ thẹn quá hóa giận.

“Sao lại tức giận? Đây là chuyện tốt mà?” Thím Mẫn khó hiểu hỏi.

Tạ Kính lắc đầu nhìn bà: “Thím Mẫn, thím đừng xen vào chuyện của người khác, cứ lo chuyện của mình đi.”

Thím Mẫn ngẫm lại cũng cảm thấy đúng, Tạ Kính có duyên với phụ nữ như vậy, sao còn cần bà phải xen vào chứ? – “Cháu cũng đừng nên khiến cô giáo Vương đau lòng.”

Sao lại nói cứ như anh là kẻ bạc tình vậy? Tạ Kính châm chọc nói: “Cháu còn đang sợ cô ấy đả thương lòng cháu nữa ấy chứ.”

“Ha. . . .” Thím Mẫn lại bật cười ha hả, giống như đang nghe chuyện cười: “Ôi trời, buồn cười chết mất, cháu vậy mà cũng có lúc bị phụ nữ làm đau lòng cơ à? Chẳng phải cháu nói mình là tình thánh sao?”

Tạ Kính lập tức nói: “Nói giỡn thôi. . . vậy mà thím cũng cho là thật à?”

Lúc trước bởi vì lời nói của Trương Nghiên mà Vương Tuệ Hân đã nhận định anh là playboy, nếu lại để cho cô nghe thấy lời này của thím Mẫn thì . . . chẳng phải càng thêm khẳng định là mình phong lưu sao?”

Anh theo bản năng quay đầu nhìn vào phòng bếp, quả nhiên là sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó, Vương Tuệ Hân cũng vừa đúng lúc đứng ở cửa phòng bếp nghe thấy bọn họ nói chuyện.

Trong lòng anh khẽ giật nảy, đang định há mồm lên tiếng thì Vương Tuệ Hân lại trừng mắt liếc anh một cái, sau đó xoay người trở vào phòng bếp.

Thím Mẫn tự vả miệng mình, vội vàng sửa miệng: “Thím đùa đấy, cô giáo Vương, cháu đừng để ý.”

Bà chạy về phía phòng bếp.

Tạ Kính vội vàng ngăn lại, nhỏ giọng nói: “Thím Mẫn, thím cứ về trước đi.”

Anh nháy mắt ra hiệu, ý bảo mình sẽ tự biết cách đối phó, bà đừng ở lại chỉ thêm phiền.

“Không cần ta giải thích sao?” Thím Mẫn cũng cố ý hạ thấp giọng.

“Không cần, không cần đâu.” Tạ Kính lắc đầu.

“Được rồi, ta đi trước đây, nếu không được thì cứ đến tìm ta.” Thím Mẫn vỗ vỗ bả vai của anh, sau đó xoay người rời đi.

Tạ Kính không nhịn được mà lảo đảo. Rốt cuộc anh đã tạo ra cái nghiệt gì, sao mọi người bên cạnh cứ luôn không ngừng gây khó dễ cho anh.

Bước vào phòng bếp, Vương Tuệ Hân vừa nhìn thấy anh thì lại mở tủ lạnh, giả vờ bận rộn, không biết là đang tìm cái gì.

Anh họ nhẹ một tiếng: “Giận à?”

“Không có.” Cô lạnh nhạt trả lời.

Anh sờ sờ mũi: “Thím Mẫn chỉ nói đùa thôi mà.”

Cô vẫn quay lưng lại, giả vờ như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Anh thở dài, duỗi tay ra ôm lấy eo cô, kéo cô về phía mình.

Vương Tuệ Hân bị anh ôm như vậy thì sợ hãi kêu lên một tiếng: “Anh làm gì vậy?”

Cô tức giận đánh vào tay anh.

“Anh không phải là hạng người như vậy, nếu như em không có ý gì với anh thì sau này anh sẽ không làm phiền em nữa.” Anh không để ý đến cô đang giãy giụa, chỉ nghiêm túc nói.

Cô kinh ngạc nhìn anh.

“Anh rất thích em, nhưng bám đuôi không phải là phong cách của anh.” Anh giơ tay cam đoan: “Suy nghĩ của anh rất đơn giản, anh thích em, em cũng không ghét anh, chúng ta cũng đều độc thân, vậy tại sao lại không thể thử một lần?”

Trực giác của cô thầm mắng anh vô lại, nhưng trong lòng cũng hiểu được anh là đàn ông, đàn ông thì không suy nghĩ phức tạp như phụ nữ, chỉ cần thích là có thể lên giường, huống chi là kết giao.

Nghĩ đến Bành Ngạn Kỳ, Vương Tuệ Hân không khỏi căm hận. Lúc ấy cô và Bành Ngạn Kỳ cũng trải qua trình tự như cô mong muốn, nhưng chẳng phải hôm nay đã thành công dã tràng rồi hay sao? Chẳng qua, nói thì nói thế, nhưng làm sao có thể dễ dàng thay đổi quan điểm của một người được?

Cô thở dài: “Tôi có thói quen làm bạn trước, tôi căn bản vẫn chưa biết gì về anh, vậy mà lại . . . lại . . .”

Thấy cô xấu hổ không biết nói thế nào, anh ngầm hiểu, nói tiếp lời cô: “Lại lên giường.”

Cô căm tức nhìn anh. Cũng không phải là chán ghét anh đến mức ấy, chỉ là trở tay không kịp để cho anh kéo lên giường, sao cô có thể không tức giận và bất bình cơ chứ?

Anh trấn an nói: “Anh hiểu ý của em, để anh nói rõ bối cảnh gia đình và xuất thân của anh cho em biết, bảo đảm là không hề vi phạm pháp luật.”

Cô bật cười, lại trừng mắt nhìn anh: “Anh biết tôi không phải là nói đến chuyện này, tôi hy vọng chúng ta hãy từ từ tiến từng bước một.”

Vẻ mặt anh khó xử. Anh thật sự không muốn làm hòa thượng nha, cũng đã nếm thử hương vị của cô rồi, sao có thể nói ngưng là ngưng được? Chẳng lẽ muốn anh nghẹn chết sao? Xem ra anh cần phải sử dụng một chút thủ đoạn rồi.

“Từ từ là cực hình với anh đấy.” Anh ôm chặt cô, để cho cô cảm nhận được dục vọng của mình: “Anh có thói quen trực tiếp tiến vào vấn đề chính.”

Cách một lớp quần, vật cứng rắn ở bên dưới tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng, Vương Tuệ Hân thật sự là mắc cỡ muốn chết, cô buồn bực nói: “Anh. . . .”

Anh trực tiếp chặn môi cô lại, cô tức giận đẩy anh.

“Ưm. . . đừng . . .” Cô quay đầu đi.

Anh cũng đuổi theo: “Hôn môi là được rồi.”

Vương Tuệ hân còn hơi chần chừ thì anh đã phủ lên môi cô, tiến quân thần tốc, đoạt lấy hương vị ngọt ngào của cô.

Cô bị anh khiêu khích đến toàn thân nóng bừng, anh lại một lần nữa cuốn lấy lưỡi cô, nhấm nháp, trêu đùa cô, cô chưa từng trải qua nụ hôn tuyệt vời như vậy, thân thể giống như một khối bơ đang dần dần tan chảy.

Tạ Kính phải cố gắng lắm mới khắc chế được mình không cởi sạch quần áo của cô, anh cảm thấy vấn đề lớn nhất của cô chính là suy nghĩ quá nhiều, thay vì đấu võ mồm với cô, không bằng sử dụng nụ hôn làm đầu óc cô choáng váng.

Khi anh hôn lên vành tai và cổ thì cô thở hổn hển ôm chặt anh, lại loáng thoáng nghe thấy tiếng nước sôi.

“Nước. . .nước sôi.” Nghe thấy giọng nói mềm nhũn của mình, Vương Tuệ Hân tỉnh táo lại không ít.

Anh chưa thỏa mãn, hôn cô thêm vài cái nữa rồi mới chịu buông ra, cô đứng không vững, suýt chút nữa thì té nhào xuống đất, may mà anh phản ứng nhanh, vươn tay ra đỡ cô.

Cô ngẩng đầu, lại trông thấy nụ cười đầy gợi cảm của anh, cộng thêm vẻ mặt tự cao tự đại khiến lửa giận trong cô bỗng chốc bùng lên.

“Tránh ra.” Cô tức giận đẩy anh.

“Đừng giận mà, để anh làm cho, em nghỉ đi.”

Anh khẽ cười rồi đem nước đổ vào trong nồi nấu.

Vương Tuệ Hân nghiến răng nghiến lợi đứng sau lưng anh, chỉ hận không thể nâng chân đá anh.

Một ngày nào đó sẽ cho anh biết sự lợi hại của tôi. Cô tức giận vung tay đấm đá loạnạ về phía anh, nhưng cũng không dám đánh thật, chỉ sợ anh tức giận sẽ lôi cô lên giường tử hình ngay tại chỗ.

Cô nhất thời tức giận, trong cơn kích động lại không chú ý đến mọi hành động của mình đều phản chiếu trên tấm kính, cho đến khi nghe thấy tiếng cười của Tạ Kính thì cô mới sực tỉnh lại, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

Anh cười lớn rồi xoay người lại, vươn tay ra định ôm lấy cô: “Em thật là. . . .”

Cô xấu hổ chạy ra bên ngoài: “Anh . . . khốn kiếp.”

“Sao lại mắng anh?” Anh vừa cười vừa đuổi theo cô.

“Anh đừng có lại đây, đi nấu mì đi.” Cô chạy ra phòng khách, sau đó vọt ra ngoài sân, chỉ hận không thể đào một cái hang để chui vào.

Tạ Kính đuổi theo hai bước, lại nghĩ đến da mặt mỏng của cô nên cũng không đuổi theo nữa, tránh cho cô thẹn quá hóa giận, nghĩ đến dáng vẻ cô vừa vươn tay đấm đấm đá đá về phía mình, anh lại không nhịn được mà bật cười.

Quả nhiên là anh đã không nhìn lầm, cô đáng yêu tới nỗi khiến cho người ta muốn kéo vào lòng để ôm ấp yêu thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.