Hoàng Tử Nhỏ Mẹ Yêu Con

Chương 26




Nhược Nhất lắc đầu, thấy nụ cười của Huân Trì càng lúc càng hư vô.

Lòng thắt lại, Nhược Nhất vội bước tới cầm tay Huân Trì, cuống quýt nói: “Có! Nếu ngươi dám tự ý đưa trái tim gì đó cho ta, ta chắc chắn sẽ trách ngươi suốt đời! Không bao giờ tha thứ cho ngươi!”. Dường như nghĩ đến một cách khả thi, mắt Nhược Nhất bừng sáng: “Thương Tiêu! Chàng đang bế quan trong động Hàn Ngọc, chàng đang ở trong một cửa khác, bây giờ chàng đã thành thần, chàng nhất định sẽ có cách!”.

Huân Trì lắc đầu nói: “Ý trời đã định, trái tim này vốn đã định trước là của cô. Có thể đánh cắp được ba năm này…”.

“Không phải!”, Nhược Nhất hét lên ngắt lời Huân Trì, “Không phải của ta! Không có cái gì là của ta! Cái gì mà ý trời, cái gì mà đã định… toàn là những lời nhảm nhí! Vì sao phải cam chịu số phận! Ngay cả việc giành giật với số phận ngươi cũng không làm, sao ngươi biết là không có hy vọng…”. Nói đến đây, giọng cô đã nghẹn ngào. Cô nắm chặt bàn tay lạnh buốt của Huân Trì, khàn giọng nói: “Tiêu hồ ly nhất định sẽ có cách! Chàng ở đây! Chàng ở đây! Thương Tiêu…”.

Huân Trì lắc đầu nói: “Ta đã giành giật rồi”. Hắn cố sức giơ tay lên, đặt lên đầu Nhược Nhất, dịu dàng tới mức đáng sợ. “Ta đã giành giật rồi, ba năm, như bây giờ… cũng là ta cam tâm tình nguyện. Nhược Nhất, đừng oán trách”.

“Ngươi thích núi sông ở Cửu Châu như vậy, ngươi vẫn chưa đi hết những mảnh đất mà ngươi đã dùng cả đời để bảo vệ, ngươi… Huân Trì, rõ ràng ngươi muốn sống tiếp. Cái gì mà cam tâm tình nguyện chứ. Ta chỉ biết nếu hôm nay ngươi dám làm như vậy… nếu ngươi dám làm như vậy…”. Nhược Nhất run rẩy, nếu Huân Trì dám làm như vậy, cô cũng không biết sẽ như thế nào. Cô ngừng một lát, nói gần như là cầu xin: “Ta sẽ ghi hận suốt đời, Huân Trì, ngươi nghe cho rõ, ta sẽ mãi mãi hận ngươi!”.

Nụ cười bên môi Huân Trì khẽ khàng như hư ảo, hai mắt cụp xuống, khuôn mặt nhợt nhạt càng trở nên mơ hồ trong ánh sáng dần tăng. Hắn nói: “Như thế… cũng tốt…”. Giọng nói yếu ớt khiến người ta không thể nghe thấy.

Nhược Nhất thoáng nhận ra bờ môi khẽ mấp máy của Huân Trì, hắn nói: “Chí ít thì Nhược Nhất vẫn nhớ ta”. Một nam tử dịu dàng như ngọc, cô đơn nghìn năm, cả đời bảo vệ Cửu Châu, nhưng cuối cùng lại chỉ có một người ở thế giới khác là cô biết tên của hắn, nhớ tới hắn.

Một luồng sáng vọt lên từ lồng ngực Huân Trì, nhanh chóng đi vào lòng bàn tay của Nhược Nhất. Ánh sáng tỏa ra xung quanh, Nhược Nhất muốn chạm vào Huân Trì, nhưng cô chỉ có thể chạm vào thân cây khô đầy vết nứt sau lưng hắn. Khuôn mặt và cơ thể của Huân Trì dần trở nên trong suốt.

Nhược Nhất hoảng hốt ôm lấy cơ thể của hắn. Nhưng trong khoảnh khắc cô lao tới, cô lại xuyên qua cơ thể dần trở nên hư vô của Huân Trì và ôm lấy thân cây khô. Nhược Nhất chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì nghe thấy một tiếng vỡ giòn tan. Vết nứt trên thân cây bỗng lan rộng, nứt ra như thủy tinh bị đập vỡ, trong thoáng chốc hóa thành bột mịn.

“Không!”. Chân thân của hắn… ngay cả chân thân cũng không giữ được. “Huân Trì! Huân Trì…”. Nhược Nhất hoảng hốt gọi, chỉ thấy hình bóng của Huân Trì hóa thành từng đường sáng vàng bay đi, ánh sáng rực rỡ tới chói mắt. Mắt Nhược Nhất cay cay, đau nhức, cuối cùng rơi lệ. “Ngươi chờ đã… sẽ có cách. Thương Tiêu, chàng sẽ có cách”. Cô nghẹn ngào thất thanh. “Thương Tiêu… Thương Tiêu, hãy cứu hắn. Cứu hắn…”. Nhược Nhất ôm ngực, khuỵu xuống run rẩy. Cái lạnh trên đài cao ùa tới, cô thấy lạnh tới mức muốn ngất đi.

Những ánh sáng tung bay ấy không phân tán mà nhẹ nhàng bay đến quanh người Nhược Nhất. Chẳng bao lâu, một luồng khí ấm áp lan khắp cơ thể Nhược Nhất, giống như nụ cười ấm áp của nam tử ấy. Cô nắm chặt lòng bàn tay mình, vết máu của Huân Trì ở đó đã khô. Cô cúi đầu, nhắm chặt mắt, không dám mở ra. Bởi vì không mở mắt ra thì sẽ không nhìn thấy Huân Trì đã biến mất.

Nhược Nhất không biết mình đã quỳ dưới đất bao lâu, tới khi sau lưng có tiếng bước chân vang lên, đầu gối của cô đã không còn cảm giác, ánh sáng bao quanh người cô cũng đã tan biến. Nhược Nhất biết, lần này Huân Trì thật sự sẽ không quay lại nữa, không bao giờ quay lại nữa.

“Tiểu nha đầu, yêu vật đó đâu?”. Giọng nói của Anh Lương chủ từ phía sau truyền đến. Nhược Nhất vẫn quỳ ở đó, không nhúc nhích, giống như cây khô đã chết cứng.

“Nhược Nhất?”. Giọng nói ngập ngừng của Tử Đàn vang lên, “Huân Trì, hắn…”.

Nghe thấy tên của Huân Trì, Nhược Nhất khẽ ngẩng đầu nhưng cơ thể vẫn cứng đờ.

“Chạy rồi sao?”. Anh Lương chủ hừ lạnh một tiếng. “Tử Đàn, nếu ngày nào đó hắn thả những yêu vật thượng cổ kia ra, ngươi tự đi mà phong ấn. Chuyện này ta mặc kệ ngươi. Nếu lúc ấy ngươi xin máu phượng hoàng thì đừng trách ta không cho ngươi”.

Tử Đàn cau mày, đang định mở miệng thì bỗng nghe thấy một giọng nói khàn khàn, yếu ớt: “Không phải yêu vật”.

Ánh mắt của mọi người dồn cả vào Nhược Nhất. Cô ngồi co quắp, ôm chặt lòng bàn tay của mình, lặp lại hết lần này đến lần khác: “Không phải yêu vật, không phải yêu vật…”.

Anh Lương chủ tức giận giậm chân: “Tiểu nha đầu này rốt cuộc bị làm sao vậy! Bị hắn làm cho mê loạn rồi chắc! Rõ ràng hắn là trái tim thiên ma, hắn…”.

“Không phải yêu vật!”. Nhược Nhất hét lên ngắt lời Anh Lương chủ, cô gục đầu, giọng nói có chút kích động. “Hắn là trái tim của thần minh, vì một chức trách lạ lùng mà hắn phải một mình ở Không Tang hàng ngàn năm, hắn muốn nhìn Cửu Châu mà hắn đã trọn đời bảo vệ, hắn muốn sống như bao người bình thường khác, hắn chỉ… hắn chỉ muốn sống tiếp. Nhưng vì sao, ngay cả nguyện vọng nhỏ bé ấy mà ông trời cũng không cho hắn toại nguyện. Hắn chỉ muốn sống tiếp”.

Bỗng chốc, nơi đài cao chìm vào yên tĩnh. Một lúc sau, Tử Đàn khó nhọc nói: “Huân Trì…”.

Nhược Nhất im lặng một lúc rồi nói: “Ở đây”.

Anh Lương chủ nhấc đôi chân nhỏ bé vội vàng chạy lên trước hai bước, khi nhìn thấy đống bột mịn ấy, hắn đảo mắt rồi nói: “Đòn tấn công đó của ta không thể lấy mạng hắn. Nhưng, nếu hắn đã có kết cục như vậy thì cũng là ý trời”.

Nhược Nhất đột nhiên nhặt một miếng huyền băng sắc nhọn dưới đất ném về phía Anh Lương chủ, quát lớn: “Cút! Đừng làm vấy bẩn đường luân hồi của hắn! Cút!”.

Hơi lạnh thấu xương từ huyền băng chưa tới gần đã khiến Anh Lương chủ rùng mình, hắn vội lùi lại, tới khi đứng vững, hắn lập tức giận dữ nhìn Nhược Nhất, nói: “Đồ nha đầu không biết tốt xấu!”. Sau đó hắn lại nhìn đống bột mịn dưới đất, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Ngươi cứ chờ hắn luân hồi đi! Ta muốn xem xem, vật chết do một trái tim tạo thành sẽ luân hồi như thế nào!”.

Nhược Nhất cứng đờ người nhìn đống bột lấp lánh ánh sáng ấy. Cô đã quên rằng Huân Trì chỉ là một trái tim, không có hồn phách, không thể luân hồi, không có kiếp trước, càng không có kiếp sau.

Anh Lương chủ vung tay áo, tức giận bỏ đi. Tử Đàn yên lặng đứng đó một lúc, cuối cùng thở dài nói: “Nhược Nhất, đừng cố chấp nữa”.

Cố chấp? Nhược Nhất nhìn đtro tàn dưới đất, vẻ mặt trống rỗng.

Lúc quay người đi, vừa hay Tử Đàn nhìn thấy một nam tử áo trắng lặng lẽ đứng ngoài bạch môn. Đó chính là Thương Tiêu. Thần ấn trên ấn đường của Thương Tiêu đã rõ ràng hơn trước rất nhiều. Từ khi hắn trở về Cửu Châu, vẻ mặt hắn càng lạnh lùng. Chẳng mấy việc có thể khiến hắn chú ý. Nhưng hôm nay hắn lại chủ động ra ngoài, có thể thấy hắn vẫn chưa thực sự bạc tình.

Nhưng bây giờ, không phải là lúc hàn huyên tâm sự.

Tử Đàn rời đi, lúc đi qua Thương Tiêu, nàng khẽ nói: “Nếu đệ thật sự muốn tốt cho muội ấy thì nên giải quyết nhanh chóng, như đoạn tuyệt mà chẳng phải đoạn tuyệt, sẽ chỉ khiến muội ấy càng thêm đau khổ”. Sóng mắt màu tím trong veo khẽ chuyển động, Thương Tiêu gật đầu, đáp lại: “Đệ tự biết chừng mực”, rồi đi về phía Nhược Nhất.

Tử Đàn nhận được câu trả lời ấy của Thương Tiêu, nàng không dừng lại lâu mà quay người rời khỏi bạch môn.

Nhược Nhất vẫn quỳ ở đó, giống như một con rối không còn tức giận. Nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ sau lưng, bước đi ấy, cô không cần nghĩ cũng biết là của ai. Cô ngây người nhìn đống bột dưới đất mà không nói lời nào, Thương Tiêu cũng không lên tiếng.

Trong chốc lát, trên đài cao này có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng gió tuyết lồng lộn bên ngoài kết giới.

Hình bóng của hai người như thể khắc thành một bức tranh. Cuối cùng, Thương Tiêu khẽ thở dài một tiếng, như bất lực, như xót thương: “Đứng dậy đi”. Nhược Nhất không động đậy. Thương Tiêu đợi một lúc rồi đưa tay để cô nắm lấy. Nhược Nhất ngoảnh đầu thấy ngón tay thuôn dài của Thương Tiêu. Cô im lặng chốc lát rồi vung tay gạt bàn tay đẹp đẽ ấy ra. Sắc mặt Thương Tiêu vẫn không thay đổi.

“Tiêu hồ ly, lần thứ hai ta gạt tay chàng”, Nhược Nhất nói: “Cũng là lần thứ hai ta giương mắt nhìn Huân Trì ra đi ngay trước mặt mà không thể làm gì”.

Xòe lòng bàn tay, Nhược Nhất nhìn thấy vết máu của Huân Trì trên tay mình đã khô, đông thành những vụn máu, nhẹ nhàng bong ra rồi rơi xuống, không tài nào giữ lại được.

“Ta nhớ chàng đã từng nói chàng sẽ mãi ở bên ta”. Bàn tay còn lại của Nhược Nhất kéo vạt áo của Thương Tiêu như cầu cứu, cô nắm rất chặt, hít một hơi thật sâu để che giấu hơi thở không ổn định của mình. Nhưng khi nói ra câu này, cô lại không thể nén được nghẹn ngào: “Nhưng chàng không ở bên ta, chàng không ở bên ta, lần nào cũng không ở bên ta!”.

Nước mắt tuôn rơi, Nhược Nhất giống như một đứa trẻ chịu ấm ức nhưng không biết tâm sự cùng ai, nước mắt lã chã rơi: “Chàng có biết sự bất lực của ta không? Ta sợ hãi như thế nào, ta ra sức gọi tên chàng, ra sức cầu xin chàng hãy cứu hắn! Cứu Huân Trì, cũng cứu ta… Nhưng chàng ở đâu? Chàng ở đâu?”. Nhược Nhất khàn giọng chất vấn, cô túm áo Thương Tiêu, cố gắng đứng dậy, hai chân đã tê liệt tới mức mất đi cảm giác. Cô lấy trong ngực ra miếng ngọc bội khắc hai chữ “mỳ suông” ấy, ném mạnh vào người Thương Tiêu.

Ngọc bội rơi xuống đất, đập lên huyền băng, vỡ vụn.

Nhược Nhất bất chấp tất cả, túm lấy áo của Thương Tiêu, hai mắt sưng đỏ đã nhòe lệ, cô vừa phẫn nộ vừa tuyệt vọng trừng mắt nhìn Thương Tiêu: “Lời hứa của chàng đâu? Chàng ném lời hứa đi đâu rồi!”.

Trong đôi mắt màu tím trong veo in rõ hình bóng của Nhược Nhất. Cô chỉ nhìn thấy sự thê thảm của mình trong đôi mắt ấy. Ngoài ra thì không có gì cả.

Nhược Nhất dần buông tay, gục đầu vào ngực Thương Tiêu, thảm thiết nói: “Chàng để Tiêu hồ ly của ta ở đâu rồi? Trả lại cho ta”.

Trả lại cho ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.