Hoàng Tử Nhỏ Mẹ Yêu Con

Chương 24




Mạc Mặc không ngờ Quý Tử Hiên lại thẳng thắn như vậy, ngạc nhiên tới mức sững người.

Nhưng thấy hắn không giống như đang đùa, cô liền im lặng.

Đại điện yên tĩnh rất lâu, chỉ có tiếng cười khó hiểu của Mạc Mặc. “Như thế thì quá tốt”. Không nói thêm gì nữa, Mạc Mặc bỏ lại ba người với ba vẻ mặt khác nhau rồi quay người bỏ đi.

Khi Mạc Mặc tìm thấy Tầm Tầm thì thằng bé đang chỉ huy hai đoàn kiến chém giết nhau rất vui vẻ. Mạc Mặc lặng lẽ đi tới vỗ vỗ đầu nó. Tầm Tầm quay lại nhìn thấy Mạc Mặc, lập tức mỉm cười rồi ôm chầm lấy cô, chẳng thèm để ý tới cơ thể lấm lem của mình, thỏa thích chùi lên người Mạc Mặc, vui sướng thốt lên: “Phụ thân, phụ thân tới chơi cùng Tầm Tầm sao?”.

Mạc Mặc ngồi xuống, lau bụi bẩn trên mặt nó và nói: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, khi ở đây con đừng gọi ta là phụ thân, gọi là mẫu thân, biết không?”.

Thằng bé bĩu môi không vui: “Rõ ràng Nhược Nhất mới là mẫu thân”.

Mạc Mặc bóp chặt mũi nó: “Gọi ta là mẫu thân đi”.

“Ưm… thôi được, mẫu thân…”. Mạc Mặc ôm Tầm Tầm vào lòng, rồi lại cầm bàn tay nhỏ bé của nó lau sạch bùn đất. Vừa lau vừa hỏi: “Con có thích Quý Tử Hiên không?”.

“Có ạ”.

Tầm Tầm trả lời chắc nịch như vậy khiến Mạc Mặc sững người: “Vì sao?”.

“Tầm Tầm không đọc được những gì Hiên Hiên nghĩ, nhưng Hiên Hiên cười với con, thúc thúc cười là con rất vui. Ừm… đã có mấy lần con cũng nhìn thấy thúc thúc cười với phụ thân, thúc ấy cười rất đẹp, đẹp hơn Huân Trì thúc thúc”.

“Bởi vì trên mặt Hiên Hiên không có vết sẹo giống như Huân Trì thúc thúc”. Mạc Mặc nghe thấy Tầm Tầm khen ngợi Quý Tử Hiên như vậy, trong lòng không khỏi ghen tỵ, bực tức nói: “Ta thấy Huân Trì thúc thúc của con cười vẫn đẹp hơn một chút”.

Tầm Tầm cuống lên: “Không phải, Huân Trì thúc thúc đẹp, nhưng Hiên Hiên đẹp hơn, Hiên Hiên đẹp hơn!”.

Xong rồi xong rồi, mới mấy ngày mà Tầm Tầm đã bị mua chuộc hoàn toàn như vậy rồi! Mạc Mặc thầm nghĩ: Hắn là phụ thân của con đấy. Phụ thân của con lợi hại hơn con mấy nghìn lần, tiểu hồ ly như con đâu thể đấu lại được với lão hồ ly chứ! Hắn cười đẹp… ta còn không biết hắn cười đẹp như thế nào sao? Chính vì hắn cười quá đẹp nên mới có sự tồn tại của Đồ hại cha là con đấy…

Mạc Mặc im lặng lau sạch hai tay cho Tầm Tầm, rồi nắm bàn tay nhỏ bé ấy trong lòng bàn tay mình, khẽ hỏi: “Nếu bảo con mãi mãi ở bên cạnh Hiên Hiên, con đồng ý không?”.

Tầm Tầm nghiêng đầu nghĩ một lúc: “Phụ thân có ở cùng không?”.

“Không”.

“Thế thì không”.

Thần sắc của Mạc Mặc cuối cùng cũng dịu xuống, cô không nói gì nữa. Để Tầm Tầm chơi đùa bên ngoài, Mạc Mặc một mình quay về phòng. Cô đứng dựa vào cửa một lúc, vén tay áo lên, dấu ấn màu xanh ấy đã men theo mạch máu bò lên cánh tay, màu xanh ban đầu giờ đã biến thành màu tím, nổi bật trên cánh tay nhợt nhạt tới mức đáng sợ.

Quay về, không quay về…

Mạc Mặc, không còn thời gian để ngươi do dự nữa.

Nhưng bây giờ người cùng gặp nạn đâu phải chỉ có một mình Mạc Mặc.

Sau khi từ biển quay về Cửu Châu, Nhược Nhất cứ chìm vào giấc ngủ là lại mơ thấy nam tử bị đóng đinh trên tường. Đêm nào cũng vậy, Nhược Nhất càng tới gần Cửu Châu, cảnh tượng trong giấc mơ càng rõ rệt, giống như cô tận mắt chứng kiến. Đến khi họ thực sự đặt chân lên mảnh đất Cửu Châu, ban ngày Nhược Nhất cũng có thể xuất hiện ảo giác, dường như người trong giấc mơ phát ra tín hiệu cầu cứu càng lúc càng nhiều với Nhược Nhất. Tiếng kêu cứu giống như bùa thúc giục khiến người ta không yên lòng.

Liên tiếp mấy ngày không thể ngủ được, ảo giác liên tục xuất hiện, cộng với chuyện của Thương Tiêu khiến Nhược Nhất có chút cáu kỉnh do thần kinh bị suy nhược.

Lại là một buổi sáng bị ác mộng làm cho giật mình tỉnh giấc, Nhược Nhất chỉ thấy đầu óc của mình sắp nổ tung vì tiếng kêu cứu thảm thiết của người trong giấc mơ. Cô túm một nắm cỏ dưới đất rồi ném ra ngoài để trút hết nỗi buồn bực trong lòng. Mới sáng sớm không biết Huân Trì đã đi đâu, lúc này vừa hay hắn đang trở về trong màn sương. Nhìn thấy bộ dạng nóng giận của Nhược Nhất, hắn không khỏi lắc đầu nói: “Tâm trạng nóng nảy không có lợi cho việc tu hành”.

Nhược Nhất ôm đầu, yếu ớt nói: “Tu hành… mặc kệ, thế nào cũng được, bây giờ chỉ cần có thể cho ta ngủ một giấc, rồi muốn ta tu thành thần giống Thương Tiêu ta cũng đồng ý”.

Huân Trì bật cười. Nhược Nhất giương đôi mắt thâm quầng nhìn hắn chăm chú và hỏi: “Huân Trì, sao ngươi còn dậy sớm hơn cả ta, ngươi đã đi đâu vậy?”.

Huân Trì chỉ cười không nói.

“Lại ra vẻ cao thâm”. Nhược Nhất bĩu môi, không truy cứu nữa. “Bây giờ tỉnh dậy rồi ta cũng không muốn ngủ nữa, chúng ta thu dọn đồ đạc lên đường thôi, sáng nay nhanh chân hơn một chút, có lẽ buổi chiều sẽ đến U Đô. Tới lúc ấy gặp Thương Tiêu rồi… Huân Trì, ngươi giúp ta giữ chàng để ta đánh chàng một trận, chắc chắn ta sẽ đánh tới mức mặt chàng phải đổi sắc”.

Huân Trì mỉm cười lắc đầu: “Hắn đã phi thăng thành thần, đâu phải là đối tượng mà ta có thể khống chế được”.

Nhược Nhất thấy kỳ lạ: “Chẳng phải ngươi là trái tim của thần minh thượng cổ sao? Ngươi mang trong mình thần lực thượng cổ, đương nhiên có thể khống chế được chàng”.

Huân Trì vẫn giữ nụ cười, nhưng mí mắt lại cụp xuống: “Ta chỉ là một trái tim thôi, không phải một cơ thể hoàn chỉnh. Trải qua bao nhiêu năm như thế cũng đã tiêu hao gần hết rồi, còn nếu luận về thần lực, sức mạnh trong cơ thể Nhược Nhất cô nương, e là mạnh hơn ta rất nhiều đấy”.

Nói tới đây, Nhược Nhất sực nhớ ra một chuyện: “Huân Trì, ba năm trước ngươi nói có cách đánh thức sức mạnh kỳ lạ trong cơ thể ta, nhưng cho đến bây giờ cái ngươi dạy ta đều là làm thế nào để từng bước dẫn dụ sức mạnh ra ngoài. Nhưng ta thấy với tình thế này thì chúng ta không còn thời gian để trì hoãn nữa”.

Huân Trì nghe thế, im lặng một lúc rồi nói: “Có lẽ mấy ngày sau ta sẽ dạy cô nương”. Hắn tới gần Nhược Nhất, vỗ vào trán cô, đôi mắt trong veo ánh lên sự yêu thương ấm áp, “Hãy quý trọng nó”.

Câu nói này của Huân Trì rất kỳ quái, nhưng Nhược Nhất vì tâm trạng phiền muộn nên nhất thời không nghĩ ra có điều gì bất thường nên cũng không bận tâm.

***

Đúng như Nhược Nhất nói, quả nhiên buổi chiều họ đã tới U Đô. Dòng Quỷ Khốc vẫn tràn đầy lệ khí, nhưng không đáng sợ như lần trước. Có lẽ là do khí tức của thần minh đã áp chế được một chút sát khí.

Nhược Nhất và Huân Trì một trước một sau, men theo đường núi chầm chậm đi lên phía trước.

Nhiều năm sau, mỗi khi Nhược Nhất nhớ tới quãng đường cuối cùng cô đi cùng Huân Trì, cô lại xúc động vô cùng. Những năm đầu nhớ lại cô thường cảm thấy rất rất đau buồn, nhưng sau đó theo thời gian, những chuyện này dần lắng lại, chỉ còn sự nuối tiếc trong tim, trở thành một vết thương mà bất cứ khi nào chạm vào cô cũng cảm thấy đau đớn. Dĩ nhiên, đây đều là chuyện sau này.

Cuối cùng đã leo lên Đại U cung, hai yêu quái trấn giữ cửa cung nhận ra Nhược Nhất, nhưng nhìn thấy Huân Trì phía sau cô, chúng nhìn nhau rồi mới do dự cho hai người đi vào. Nhược Nhất tuy cảm thấy động tác của hai yêu quái này kỳ lạ, nhưng vì lo lắng cho Thương Tiêu nên cô cũng không để ý quá nhiều.

Trên đường đi, cô nghe các tiểu yêu nói, sau khi quay về U Đô, Thương Tiêu liền giam mình trong động Hàn Ngọc, đến tận bây giờ cũng chưa ra ngoài.

Đỉnh Hàn Ngọc được coi là một trọng địa của U Đô, Nhược Nhất muốn lên thì phải được sự đồng ý của Tử Đàn. Nhưng khi gặp Tử Đàn, Nhược Nhất còn nhìn thấy một người mà cô không ngờ tới.

“Anh Lương chủ?”. Đã lâu không gặp, Nhược Nhất chỉ cần nhìn qua là nhận ra hắn, bởi vì quả thực hắn… rất đặc biệt. Nhưng thường ngày, Anh Lương chủ luôn chuyên quyền độc đoán, rất ít khi giao lưu với yêu tộc hoặc tiên tộc. Bây giờ hắn lại tới U Đô, lẽ nào ma khí ở thế gian này thật sự đã lan tràn tới mức ngay cả một kẻ lười biếng như Anh Lương chủ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn rồi sao…

Anh Lương chủ gật đầu với Nhược Nhất, quay sang nhìn thấy Huân Trì, trong mắt hắn bỗng lóe lên một tia sáng: “Bạn của cô nương?”, hắn chỉ Huân Trì và hỏi.

Nhược Nhất sững người, nhìn dáng vẻ càng ngày càng vênh váo hống hách của Anh Lương chủ, cô không có gì để nói.

Anh Lương chủ quan sát Huân Trì từ trên xuống dưới, đột nhiên nói với Nhược Nhất: “Cô nương bảo hắn ra ngoài trước đi, ta có chuyện riêng muốn nói với cô nương”.

Nhược Nhất rất bất mãn với cách đuổi người trắng trợn của hắn, cô cau mày, Huân Trì thản nhiên cười nói: “Vậy ta ra ngoài trước…”.

“Chờ đã!”, đúng lúc Nhược Nhất định kéo Huân Trì thì Tử Đàn ngồi bên cạnh bỗng nói: “Lần trước gặp mặt, do ta không hiểu rõ về quá khứ của Huân Trì nên đã nói không ít điều nực cười, xem ra sau đó chắc chắn Huân Trì đã cười nhạo ta rất nhiều”, ngữ khí thản nhiên, nhưng cách dùng từ thì khá là không khách sáo.

“Ý gì thế?”. Nhược Nhất không hiểu, rõ ràng lần trước gặp Huân Trì, Tử Đàn vẫn bình thường, thậm chí trong lời nói còn có vài phần ngưỡng mộ. Tại sao họ mới đi ra biển một chuyến mà Tử Đàn đã có khúc mắc với Huân Trì rồi?

Tử Đàn cười, đằng sau dung nhan tuyệt mỹ ẩn giấu sát khí đằng đằng: “Thứ lỗi cho ta ngu dốt mà không biết ma khí thượng cổ lại là do thần Câu Mang sinh ra”.

Nụ cười trên mặt Huân Trì giảm đi mấy phần. Nhược Nhất cau mày nghi hoặc: “Là sao?”.

Anh Lương chủ cuộn tròn người lại trên chỗ ngồi, ra vẻ không biết gì cả.

Tử Đàn đứng dậy, chậm rãi đi tới bên Nhược Nhất: “Không trách Nhược Nhất muội trẻ tuổi như vậy, ngay cả một bà lão như ta mà cũng không hề hay biết. Câu Mang thần minh cuối cùng của thượng cổ, vạn năm một mình phiêu du giữa đất trời, cả đời hiu quạnh, tâm sinh ma ý. Từ đó, thế gian này liền có thiên ma đầu tiên. Nhược Nhất, muội có biết, vị thần cuối cùng trên đời này chính là thiên ma đầu tiên ở Cửu Châu không?”.

Nhược Nhất kinh hãi.

Tử Đàn nói tiếp: “Chả trách thân thiên ma bất tử bất diệt, thì ra, đây chính là đặc quyền của thần minh. Các yêu quái thượng cổ bị ma khí dẫn dụ đã lần lượt nhập ma khiến cho thiên hạ đại loạn. May mà thần minh vẫn còn một chút thần thức cuối cùng đem gửi ở giữa đất trời sông núi, trước khi các yêu quái lật đổ Cửu Châu, thần minh đã phong ấn chúng”.

Tử Đàn đi tới bên cạnh Nhược Nhất, nhưng mắt thì nhìn Huân Trì chằm chằm: “Sự nhập ma của một thần minh, khiến Cửu Châu hàng trăm năm nay không nghe thấy tiếng người, khiến sông ngòi hàng chục năm nay đều là máu đỏ, càng khiến yêu tộc thượng cổ điêu nh, vì thế mới có sự diệt vong của tộc phượng hoàng sau này… Bây giờ, Cửu Châu lại mù mịt ma khí, người biết chuyện này có lẽ đều có thể nghĩ tới chuyện có người muốn các yêu thú nhập ma thời thượng cổ sống lại…”.

Tử Đàn ngừng một lát, bất chợt cười nói: “Huân Trì, ngươi là trái tim của thần minh, cũng lại là trái tim của thiên ma, mà giờ đây ma khí lan tràn, ngươi nói xem, phải giải quyết như thế nào?”.

Câu hỏi này vô cùng mỉa mai. Tử Đàn nói vòng vo nhiều như vậy, ẩn ý chẳng qua chính là nói Huân Trì thực chất là trái tim thiên ma, tất cả những gì bây giờ hắn làm, tất cả những gì xảy ra ở Cửu Châu đều do âm mưu của hắn, âm mưu làm cho yêu ma thượng cổ sống lại.

Nghe Tử Đàn nói vậy, Nhược Nhất quay đầu nhìn Huân Trì. Nụ cười quen thuộc của Huân Trì đã biến mất, hắn cụp mắt không biết nhìn về phương nào.

“Huân Trì?”, Nhược Nhất khẽ gọi.

Không Tang sơn bị san phẳng, Thương Tiêu nhập ma, Cửu Châu lan tràn ma khí, tất cả những chuyện này lẽ nào thật sự đều là mưu đồ của Huân Trì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.