Hoàng Tử Nhỏ Mẹ Yêu Con

Chương 153: Ngoại truyện (3)




"Vịt gặp nước sôi mạnh miệng!" Diêu Trung Tắc vốn cảm thấy tiếc nuối vì Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong che chở cho Vương Tử Quân, nhưng bây giờ thấy Vương Tử Quân quên tất cả, thế là chợt mừng thầm. Nhưng hắn cũng không nói thẳng, chỉ dùng ánh mắt nhìn thoáng qua phó chủ tịch thường vụ Kim Hành Thuấn ở phía đối diện.

Tâm tư của Kim Hành Thuấn cũng giống như Diêu Trung Tắc, tuy hắn cũng không phải là người chủ yếu thúc đẩy sự kiện này, thế nhưng lại đạt thành ăn ý với Diêu Trung Tắc. Lúc này hắn cũng có ý nghĩ như Diêu Trung Tắc, muốn đón đầu Diêu Trung Tắc. Khi Diêu Trung Tắc nhìn về phía hắn, hắn biết rõ đây là lúc mình nên mở miệng. Hắn cũng không chậm trễ mà nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó trầm giọng hỏi: - Trưởng phòng Vương, như vậy dựa theo ý của anh, không thích hợp triệt hạ giám đốc Lưu Thành Lâm sao?

Kim Hành Thuấn đặt ra vấn đề rất bén nhọn, hắn không cho Vương Tử Quân dư âm quay về, mà cố ý ép buộc Vương Tử Quân phải tỏ thái độ. Anh đã dám đề xuất nghi vấn, như vậy phải nói ra ý nghĩ của mình, căn bản không tùy ý ba phải được.

Lúc này có nhiều người với nhiều biểu hiện khác biệt đang nhìn về phía Vương Tử Quân, Lỗ Kính Tu là thường ủy tỉnh ủy có quan hệ không tệ với Vương Tử Quân, lúc này hắn thầm đổ mồ hôi hột, căn bản cầu nguyện cho Vương Tử Quân tỏ thái độ giống như ý nghĩ của Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong.

Tuy ý nghĩ của bọn họ là rất tốt nhưng Vương Tử Quân căn bản không biểu đạt ý kiến dựa theo kiểu cách như vậy, hắn đón ánh mắt của Kim Hành Thuấn, sau đó trầm giọng nói: - Chủ tịch KIm, tôi cảm thấy lần trước chúng ta chọn lựa Lưu Thành Lâm, như vậy không thể thay đổi xoành xoạch. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài tháng thì căn bản không thể nhanh chóng cho ra thay đổi nhân sự, điều này căn bản gây bất lợi cho quá trình phát triển của công ty xe hơi Đông Hồng, cũng không công bằng đối với đồng chí Lưu Thành Lâm.

Lý Thừa Uyên nghe Vương Tử Quân trả lời mà khóe miệng không khỏi cong lên, thầm ngĩ Vương Tử Quân này quả nhiên táo bạo, rốt cuộc cũng là kẻ chưa trưởng thành, cũng không nghĩ xem bây giờ là lúc nào mà còn nói những lời này? Tổ chức sao không thể thay đổi nhân sự trong thời gian ngắn được, đây vốn cũng không phải là thay đổi xoành xoạch, đó là một quyết tâm biết sai phải sửa.

Đúng lúc này Lý Thừa Uyên lại nghĩ đến đánh giá của một vị lãnh đạo cũ về đám cán bộ thanh niên đắc chí, hắn cảm thấy lãnh đạo cũ của mình nói đúng, trẻ tuổi đắc chí cũng không phải tốt. Đám người này tuy nhìn qua cực kỳ có cảnh tượng, thế nhưng cuộc sống xuôi chèo mát mái làm cho bọn họ sinh ra ảo giác, đó là việc gì cũng có thể làm từng bước, thế cho nên chỉ cần hoàn cảnh phát triển ngược lại, bọn họ căn bản không biết vượt qua như thế nào.

Tâm lý này thường phải trải qua một lần thất bại, như vậy mới cho ra những đả kích tích cực. Vương Tử Quân xem như là một người trẻ tuổi đắc chí, dù phát triển nhanh chóng nhưng tâm lý còn kém quá xa.

Nếu như Lý Thừa Uyên gặp phải tình cảnh này, như vậy lựa chọn tốt nhất là không nói lời nào. Chỉ cần mở miệng, cho dù có lời tấn công nhưng chủ yếu sẽ là làm mát, chính mình hoàn toàn có thể quay mặt làm ngơ, căn bản công kích của đối phương sẽ giống như đánh vào bông, tự sụp đổ. Nhưng Vương Tử Quân căn bản không làm như vậy, đối phương căn bản dùng phương pháp cây kim so với cọng râu xem ai cứng hơn, thế nên sẽ khó tránh khỏi tình huống bị trọng thương.

Nếu đã như vậy thì mình cũng không cần do dự, Lý Thừa Uyên ho khan một tiếng rồi trầm giọng nói: - Trưởng phòng Vương, lời nói như của anh căn bản là không chịu trách nhiệm. Công ty xe hơi Đông Hồng không những là xí nghiệp quan trọng của Nam Giang, nó còn liên quan đến cuộc sống của hơn chục ngàn công nhân viên, tỉnh ủy đã quyết định chọn người phù hợp nhận trọng trách dẫn đầu công ty xe hơi Đông Hồng, chính là phụ trách những vấn đề này.

- Lúc này có xuất hiện vấn đề, nếu như chúng ta không thay đổi, như vậy chỉ sợ quần chúng trong công ty xe hơi Đông Hồng sẽ không phục. Lý Thừa Uyên nói rồi vỗ xấp tài liệu dày lên bàn, sau đó mới nói tiếp: - Tôi cũng yêu cầu các đồng chí không nên cứ mãi giữ lấy ý kiến của mình, cần phải nhìn thẳng vào vấn đề, chẳng lẽ lời nói của chuyên gia là không ra gì? Chính chúng ta cứ bảo thủ quan điểm của mình là đúng sao?

Lời nói cuối cùng của Lý Thừa Uyên là rất lớn, tuy hắn không nói rõ tên người, thế nhưng thực tế có ai không biết hắn đang chĩa về phía Vương Tử Quân? Người cố chấp bảo thủ là ai, tất nhiên sẽ là Vương Tử Quân.

Chử Vận Phong lắng nghe lời nói của Lý Thừa Uyên, lão là người cực kỳ tán thưởng và thừa nhận năng lực của Vương Tử Quân, vì vậy mới tạo nên nhất trí với bí thư Diệp Thừa Dân ở sự kiện này, muốn ra mặt áp chế phong ba của sự kiện này thay cho Vương Tử Quân.

Nưhng sự việc cũng không phát triển theo đúng ý nghĩ của Chử Vận Phong, khi thấy sắp thành công thì Vương Tử Quân lại bật ra, cố gắng làm cho những gì mình đã sắp xếp phải tan thành mây khói. Mặc dù lão là lãnh đạo của Lý Thừa Uyên, thế nhưng dựa theo kỷ luật của tổ chức, lão cũng không thể cường thế yêu cầu nhóm người Lý Thừa Uyên không được lên tiếng.

Chử Vận Phong trầm ngâm một lát, sau đó trầm giọng nói với Lý Thừa Uyên: - Chủ tịch Lý, bây giờ chúng ta đang nói chuyện công tác, nếu anh có ý kiến gì về người nào đó, tôi cho rằng nên mở một hội nghị về cán bộ rồi hãy nói sau.

Lời nói của Chử Vận Phong tương đối có tác dụng, Lý Thừa Uyên cảm thấy mình đã nói gần hết lời, nhưng sau khi nghe Chử Vận Phong nói thì trầm giọng trả lời: - Chủ tịch Chử, vừa rồi tôi có chút kích động, lần sau nhất định sẽ sửa lại. Nhưng mong các vị tin lời tôi, cũng là vì suy xét cho công ty xe hơi Đông Hồng, những sự việc không đúng mong mọi người cũng đừng nên suy nghĩ nhiều.

Có kích động? Đám người đưa mắt nhìn nhau, nhìn gương mặt căn bản cực kỳ bình tĩnh của Lý Thừa Uyên, thầm nghĩ anh nào có kích động, rõ ràng là mong chờ đã lâu, cố ý bắn pháo về phía Vương Tử Quân. Nhưng cũng không ai mở miệng, tất nhiên sẽ không dám động vào phương diện này.

Diệp Thừa Dân đưa mắt nhìn Chử Vận Phong, đều hiểu tâm ý của đối phương. Thế cục hiện tại là như vậy, tốt nhất là giải quyết dứt khoát rồi nói sau.

- Chủ tịch Thừa Uyên vừa rồi chỉ là có chút kích động mà thôi. Chúng ta công tác cần phải liên tục đẩy mạnh xử lý và sửa chữa sai lầm. Lần này vấn đề của công ty xe hơi Đông Hồng nhìn qua có vẻ bị động, thế nhưng cũng không phải không có mặt tích cực. Diêu Trung Tắc cũng không chờ Diệp Thừa Dân xung trận, hắn bắt đầu dùng giọng đặc biệt trầm bổng lên tiếng.

Mặc dù biết lúc này Diêu Trung Tắc mở miệng căn bản không có gì là tốt, thế nhưng Diệp Thừa Dân cũng không thể vô duyên vô cớ mở miệng cắt ngang lời một vị thường ủy tỉnh ủy, đặc biệt là người này xếp hàng thứ ba trong ban ngành thường ủy tỉnh ủy.

- Khi đó bổ nhiệm đồng chí Lưu Thành Lâm làm giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng có vài phần gấp gáp, vì tôi tin tưởng lời đề cử của phòng tổ chức tỉnh ủy, tôi tin tưởng ánh mắt của trưởng phòng Vương Tử Quân. Bây giờ xảy ra vấn đề, nhưng may mà không tạo thành tổn thất khó thể vãn hồi cho công ty xe hơi Đông Hồng, có sai lầm chỉ cần sửa chữa là được.

Lỗ Kính Tu nghe những lời nói mạnh mẽ như thác đổ của Diêu Trung Tắc, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần bội phục. Dù thế nào thì Diêu Trung Tắc cũng là người đào hố cho Vương Tử Quân vào hội nghị thường ủy trước đó, nhưng bây giờ đối phương lại tròn mắt đổi những thứ hãm hại đó thành tín nhiệm Vương Tử Quân, điều này không phải là người bình thường có thể so sánh được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.