Hoàng Tử Nhỏ Mẹ Yêu Con

Chương 12: Anh sẽ chịu trách nhiệm




Cát bụi mịt mù vì thiên lôi giáng xuống đã dần lắng, Nhược Nhất ôm đứa bé, ngẩng đầu nhìn tấm lưng đứng chắn phía trước.

Người ấy hơi quay đầu lại, khuôn mặt bị bịt kín nên cô không nhìn được dung mạo của hắn. Hắn vung tay, hồ nước lập tức đóng thành một tầng băng dày. Mây đen vẫn cuồn cuộn trên trời, hắn quay người kéo Nhược Nhất, đẩy mạnh cô: “Đi đi”. Tiếng nói phát ra đầy uy lực, Nhược Nhất cảm thấy quen thuộc vô cùng.

Nhưng tình cảnh lúc này không cho phép Nhược Nhất nghĩ nhiều, thấy một tia sét trên trời sắp giáng xuống, Nhược Nhất vội cúi người chạy nhanh trên lớp băng. Cô vẫn chưa vào trong hang động sau thác nước thì thiên lôi đã đuổi theo sát phía sau. Nam tử thần bí chắp hai tay tạo ra tầng sáng vàng để chống lại, không ngờ thiên lôi ấy đột nhiên biến mất giữa không trung.

Nhược Nhất ôm đứa bé lao qua thác nước chảy xiết, chạy vào trong hang động, không may cô bị trượt chân ngã. Cô không màng đau đớn, lập tức đứng dậy xem đứa bé thế nào. May mà đứa bé này tuy không khỏe mạnh như lúc nãy nhưng vẫn còn hít thở được. Nhược Nhất yên tâm thở phào. Cô lại nghĩ tới người lúc nãy cứu mình, cô lo lắng nhìn ra ngoài nhưng trước mắt cô là thác nước trắng xóa, chỉ nghe thấy tiếng thác chảy ầm ầm, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Điều duy nhất Nhược Nhất dám khẳng định là, nam tử thần bí mà lúc nãy cô nhìn thấy chắc chắn là người quen trước đây của cô. Nếu không, hắn sẽ không năm lần bảy lượt cứu cô như thế: một lần là giúp cô giết Mã Phúc, hai lần là giúp cô diệt xà yêu, lần này lại thay cô chắn thiên lôi. Nếu ư không quen biết thì chẳng có ai tình nguyện giúp đỡ cô nhiều lần như vậy! Hơn nữa, hắn cũng từng gặp Thương Tiêu, Thương Tiêu cũng không quen hắn.

Người này… Đột nhiên đầu Nhược Nhất xoẹt qua ý nghĩ, lẽ nào… lẽ nào…

Nhược Nhất đang nghĩ thì nam tử áo đen thần bí ở ngoài thác nước ung dung đi vào. Mặc dù tiếng thác nước ầm ầm như vậy nhưng Nhược Nhất vẫn nghe thấy tiếng chuông bạc mà hắn đeo trên người. “Đi sâu vào trong nữa đi”, hắn không dừng bước mà đi tới phía trước Nhược Nhất.

Nhược Nhất chần chừ một lúc rồi cũng mạnh dạn đi theo. Sâu bên trong hang động này là một hang động đá vôi rộng rãi. Hắn dừng bước, nhìn Nhược Nhất, nói: “Hình như thiên lôi đã bị thứ gì đó ăn rồi. Trốn ở đây tạm thời sẽ không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng không biết thứ đó có thể ăn được bao nhiêu thiên lôi, nếu nó không thể ăn hết số thiên lôi còn lại…”.

Lời chưa tận mà ý đã tường.

Thiên lôi đợt sau lại mạnh hơn đợt trước, nhưng lúc này thiên lôi chưa giáng xuống được bao nhiêu mà đã ép họ tới mức này, sức mạnh của thiên lôi càng về sau càng lớn, mấy đợt thiên lôi cuối cùng nếu không bị Trình Giảo Kim(*) đột ngột xuất hiện giữa đường này ăn hết mà cứ thế giáng xuống, có lẽ họ cũng không tránh được kết cục chết thảm.

(*) Trình Giảo Kim (??52025), tên tự Tri Tiết, là công thần Trình Giảo Kim (??52025), tên tự Tri Tiết, là công thần khai quốc nhà Đường, 1 trong 24 công thần Lăng Yên các. Câu này chỉ sự việc bất ngờ xảy ra, nằm ngoài dự liệu.

Nhược Nhất nhìn đứa bé trong lòng mình, nếu thật sự đến lúc ấy, cô nên ôm đứa bé này chết cùng Thương Tiêu, hay là vứt đứa bé này đi… Trong lúc lựa chọn khó khăn, Nhược Nhất đột nhiên hiểu được những lời kiên quyết mà Mạc Mặc đã nói lú trước. Có lẽ Mạc Mặc sợ sẽ làm liên lụy tới cô…

Nhược Nhất thở dài: “Ngươi…”. Cô nhìn người áo đen và nói, “Ngươi có cách cứu nó không?”.

Người đó gật đầu: “Ta sẽ giúp cô”.

Nhận lời dễ dàng như vậy sao? Nhược Nhất khẽ giật mình, trong tình cảnh này lại có người đồng ý giúp đỡ cô, đối với cô mà nói thì đó là ân huệ vô cùng to lớn. Niềm cảm kích cùng sự hiếu kỳ về người này càng thêm trỗi dậy trong lòng Nhược Nhất, cô nghĩ một lúc, dè dặt hỏi: “Chúng ta, ừm… trước đây đã từng quen biết?”.

Người đó đang chỉnh lại áo bào, nghe Nhược Nhất nói vậy liền dừng lại, một lúc lâu sau cũng không nói gì.

Nhược Nhất lại nói: “Vì sao lại giúp ta nhiều lần như vậy?”.

Người đó dường như khẽ thở dài một tiếng. “Vì ta từng hứa với cô nương, nếu có một ngày cô nương bị trời phạt, ta sẽ chịu phạt cho cô”.

Nhược Nhất ngây người trong thoáng chốc, một cuộc đối thoại đã chôn sâu trong ký ức chợt hiện ra:

“Nhược Nhất, cô nương ép một người tu đạo như ta phá sát giới thì sẽ bị trời phạt đấy”.

“Chí hướng của người tu đạo là phổ độ chúng sinh, tới lúc ấy nếu ta thật sự bị trời phạt thì ngươi chịu thay ta nhé”.

“Huân… Huân Trì”

Hình như người đó khẽ cười một tiếng: “Ta tưởng cô nương sẽ sớm nhận ra ta, không ngờ bao nhiêu năm đã trôi qua mà cô nương vẫn như xưa, không nhanh nhạy chút nào”.

Nhược Nhất bước nhanh đến bên Huân Trì, đưa tay định chạm vào người hắn nhưng lại không dám, cô sợ chạm vào thì hắn sẽ hóa thành bọt biển và tan biến.

Huân Trì thở dài một tiếng: “Nhược Nhất, ta quay lại rồi”, rồi đưa tay vỗ vỗ đầu cô.

Sự động chạm chân thực tựa như đã cho Nhược Nhất dũng khí. Cuối cùng ngón tay cô chạm vào tấm vải bịt mặt của hắn, chậm rãi tháo nó xuống, đôi mắt trong veo không nhuốm bụi trần như lấp lánh sáng trong hang động. Vẫn là đôi mắt hơi cong, khóe môi luôn nở nụ cười, khuôn mặt quen thuộc…

Nhưng khuôn mặt vốn thanh tú giờ đây lại hằn một vết sẹo dài từ Thái Dương bên phải tới bờ môi. Nhược Nhất bịt miệng, không dám tin vào mắt mình.

“Đây là… vì sao vậy?”. Cô nhìn vào vết sẹo đáng sợ trên mặt Huân Trì rồi lại đưa tay cầm một lọn tóc bạc của hắn, “Vì sao vậy?”.

Huân Trì chỉ mỉm cười.

“Vì thế… vì thế ngươi mới bịt kín mặt, không cho ta nhìn thấy sao? Vì thế ngươi mới không muốn nói với ta là ngươi đã quay về…”. Nhược Nhất vẫn muốn nói thêm gì đó nhưng mặt đất bỗng rung lắc dữ dội, đá vụn trên đỉnh đầu ầm ầm rơi xuống.

Huân Trì nghiêm mặt: “Xem ra thiên lôi vẫn chưa hoàn toàn bị ăn hết”. Hắn chưa nói dứt lời, Nhược Nhất đã nghe thấy những tiếng đứt vỡ, cô ngẩng đầu nhìn, trên đỉnh hang động những tia điện quay chớp giật, chiếu sáng hang động.

Huân Trì kéo tay Nhược Nhất: “Mau ra ngoài đi”.

Nhược Nhất không ngờ uy lực của thiên lôi lại lớn như vậy. Ngọn núi trên hang động đá vôi này chí ít cũng cao trăm mét, vậy mà lôi kiếp đã xuyên qua cả ngọn núi để đánh vào hang động.

Nếu chỉ dựa vào sức người để ngăn cản…

Trước đây Tử Đàn từng nói với cô, khi Thương Tiêu chịu kiếp số, tám mươi mốt lôi kiếp giáng xuống gần như san bằng nửa dãy U Đô. Lúc ấy cô chỉ nghĩ Tử Đàn đã nói phóng đại lên, nhưng bây giờ xem ra Tử Đàn nói như vậy vẫn còn nhẹ hơn rất nhiều.

Đến cửa thác nước, Nhược Nhất kéo Huân Trì: “Không được, bây giờ sấm sét mạnh như vậy, nếu ra ngoài thì chắc chắn khó có thể chống cự được”.

Huân Trì đánh một chưởng vào thành vách đá, vách đá có vẻ kiên cố lập tức vỡ vụn rồi đổ xuống. Nhược Nhất kinh hãi. Huân Trì nói: “Ngọn núi này đã bị thiên lôi đánh như vậy rồi, bây giờ nếu không ra ngoài thì e rằng lát nữa sẽ bị chôn sống ở trong hang mất. Hơn nữa, ta thấy độ mạnh của thiên lôi này có lẽ là những đợt cuối cùng rồi. Nếu chỉ có mấy đợt này, ta có thể chống đỡ được”. Huân Trì nói rồi ôm Nhược Nhất lao qua thác nước.

Họ vừa mới ra khỏi hang động thì thiên lôi liền theo tới đánh xuống cửa hang, ngọn núi đổ sụp, vỡ vụn. Thác nước mất đi điểm tựa làm nước bắn tung tóe khắp nơi. Nhưng sấm sét chưa dừng lại, vẫn đuổi theo bước chân của Nhược Nhất, càn quét khắp nơi, thiêu đốt tới mức mặt đất cháy đen.

Cuối cùng, sau khi sấm sét chẻ đôi một thân cây thì ngừng lại.

Bụi đất mù trời, Nhược Nhất hoảng hồn ôm đứa bé, tròn mắt nhìn ngọn núi bị phá vụn. Huân Trì tạo ra một kết giới chói mắt, chắn uy lực còn lại của thiên lôi lúc nãy. Không cho họ một phút để thở, ánh sáng trắng lóe lên, thiên lôi lại đến.

Nhược Nhất chỉ biết ôm chặt đứa bé, nằm sấp xuống, lòng cầu nguyện hết lần này đến lần khác. Lúc này, cô oán hận mình một chút bản lĩnh cũng không có, chỉ có thể đứng nhìn, bất lực chờ người tới cứu. Nếu… nếu Nhược Nhất có chút sức mạnh, cô cũng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để bảo vệ được người mà mình muốn bảo vệ thì tốt biết bao…

Huân Trì chống lại đợt thiên lôi này, cơ thể hơi loạng choạng, kinh ngạc nói: “Thiên kiếp của cửu vĩ bạch hồ quả là lợi hại…”.

Nhược Nhất thầm nghĩ, sở dĩ kiếp số mà họ gặp lại mạnh như vậy, có thể là vì đứa bé này là con của Mạc Mặc và Quý Tử Hiên, trong cơ thể nó có dòng máu của thế giới khác, bởi vậy thiên kiếp cũng theo đó mà biến đổi.

Trong đầu Nhược Nhất đột nhiên hiện lên gương mặt của Thương Tiêu… vậy sau này nếu mình và Thương Tiêu có con thì sẽ phải hứng chịu kiếp số như thế nào đây…

Cùng với một tiếng nổ lớn, lưng Nhược Nhất nóng rát, kết giới của Huân Trì bị phá vỡ, Huân Trì khuỵu chân xuống.

Nhược Nhất thất kinh gọi: “Huân Trì!”

Hắn lau vết máu ở khóe miệng: “Không sao, chẳng qua là lúc nãy hai tia sấm sét cùng giáng xuống, ta chưa kịp chuẩn bị”.

“Hai tia!”. Nhược Nhất run sợ.

Huân Trì nhìn mây đen dày đặc trên trời, thần sắc nghiêm trọng: “Lôi kiếp cuối cùng sắp giáng xuống rồi”. Hắn chắp hai tay lại, miệng đọc thần chú, một luồng khí vàng hóa thành một dải lụa lộng lẫy quấn quanh hai người, chầm chậm quấn một vòng tròn tạo thành một kết giới vững chắc.

Hai mắt hắn khẽ cụp xuống, vẻ mặt trầm tĩnh, không buồn không vui, không hề sợ hãi, nhìn hắn giống như thần Phật trong miếu. Nhược Nhất ngây người nhìn.

Đã lâu không gặp, khí tức trên người Huân Trì càng trở nên phiêu diêu. Ánh sáng trắng với thế “rồng kêu hổ gầm” xuyên thủng vòm trời chiếu xuống, Nhược Nhất chỉ thấy không khí xung quanh như bị nén xuống. Lôi kiếp va vào kết giới, tai Nhược Nhất đau đớn vô cùng. Cô chỉ có thể khom người, cố gắng bảo vệ đứa bé.

Ánh mắt Huân Trì không biến đổi, nhưng Thái Dương đã lấm tấm mồ hôi, sắc mặt hắn cũng tái nhợt. Mái tóc vốn màu bạc của hắn lúc này càng có vẻ xơ xác trước ánh sáng chói mắt.

Không biết sau bao lâu, dường như cả thế giới đều trở nên yên tĩnh. Nhược Nhất chỉ thấy áp lực quanh người giảm mạnh, âm thanh chói tai cũng không còn, khí nóng như thiêu đốt con người cũng biến mất.

Cô chậm rãi đứng thẳng dậy, nhìn lên trời, mây đen đã tan biến, chỉ còn những tầng my trùng điệp màu trắng bạc nặng nề trên bầu trời.

Nhược Nhất quay đầu nhìn ra phía sau. Huân Trì vẫn đứng thẳng như không hề bị thương.

“Huân Trì?”. Nhược Nhất khẽ gọi, người trước mặt không hề có phản ứng. Cô nhẹ bước tới bên cạnh Huân Trì, nhìn má hắn mới phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt tới mức gần như trong suốt khiến vết sẹo sậm màu trên mặt càng trở nên đáng sợ. Nhược Nhất kéo tay hắn, chỉ thấy bàn tay ấy vô cùng buốt giá. “Huân Trì, đã độ xong lôi kiếp rồi”.

Huân Trì vẫn nhìn lên bầu trời, lông mày khẽ nhíu: “Chưa đâu”. Hắn chưa nói dứt lời, tiếng sét ầm vang.

Đây mới là đạo thiên lôi cuối cùng! Nhược Nhất chấn động trong lòng, cảnh tượng Nhược Nhất rạch ngực Huân Trì bất chợt hiện lên trong đầu cô. Cô gần như vô thức nhào tới nằm lên người Huân Trì, che chắn cho hắn và đứa bé.

Thiên lôi giáng xuống xé toạc không khí, Nhược Nhất ngửi thấy mùi tóc của mình cháy khô.

Cô sẽ chết…

Trong ánh sáng trắng tràn ngập đất trời, một bóng đen loạng choạng chạy đến bên họ, dang rộng hai tay chắn giữa thiên lôi và Nhược Nhất. Nhược Nhất quay lại nhìn, ánh mắt đầy vẻ kinh hãi.

“Mạc Mặc!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.