Hoàng Tử Muốn Bỏ Cô Bé Lọ Lem

Chương 14




Bởi vì “Bắt yêu cô” cùng “Tam tấc chủy thủ” đều được chế tạo bởi Thiên Sơn huyền thiết, cả hai loại thần khí ngang nhau, không thể bị phá vỡ. Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, trước tiên đành phải chém đứt dây xích nối của “Bắt yêu cô”, Ngưu Đại Ngưu và Mộ Giai Nam cẩn thận làm đi làm lại sau nửa canh giờ, rốt cục cũng miễn cưỡng cắt đứt được dây xích, Mộ Giai Nam cầm lấy đoạn dây xích bị đứt, lại nhớ tới “Tú Phong đao” bị tung toé, thở dài một tiếng: “Trong vòng một đêm hủy diệt hai bảo vật của bản trại chủ, haizz haizz. . . . . .”

Thu Anh Đào thừa dịp bọn họ bận rộn mà ngủ một giấc, nàng lười biếng ngáp một cái, đồng nát sắt vụn mà còn coi là bảo bối, Mộ Giai Nam đúng là quỷ hẹp hòi.

Ngưu Đại Ngưu tỉ mỉ cẩn thận lau chùi chủy thủ, sau đó lễ độ cung kính đặt vào trong hộp gấm. Trong lúc cắt dây xích ông nói chuyện vài câu với Mộ Giai Nam, Ngưu Đại Ngưu lại phát hiện Mộ Giai Nam cũng biết sơ lược pháp bảo, binh khí của các môn phái giang hồ các phái, nên trò chuyện với Ngưu Đại Ngưu rất hợp ý. . . . . .”Nhìn không ra tiểu tử ngươi tuổi còn trẻ mà cũng có hiểu biết về binh khí”.

Mộ Giai Nam đáp lời: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”

Ngưu Đại Ngưu khinh thường khẽ hừ: “Nói ngươi béo ngươi còn vui vẻ, nói đi nói lại cũng chỉ là tiểu mao tặc.”

Mộ Giai Nam không giận mà còn cười, hắn đưa tay chạm vào nước trà trong chén, rồi vẽ lên bàn hình trăng lưỡi liềm, sau đó nháy mắt với Ngưu Đại Ngưu: “Lão nhân gia người không phải muốn thứ này sao?”

Ngưu Đại Ngưu vốn thờ ơ liếc mắt nhìn mặt bàn, lập tức vẻ mặt biến đổi, ông vội vàng kéo Mộ Giai Nam đi về phía cửa, sau khi đến một chỗ vắng vẻ xung quanh không một bóng người, mới kiễng chân kề tai nói nhỏ: “Chẳng lẽ ngươi là giun trong bụng ta?”

Mộ Giai Nam hơi nhíu mày, hiển nhiên là không thể chấp nhận kiểu ví von này: “Là người nhắc tới đấy nha, vầng trăng cong cong, hiện lên qua dòng nước, ô. . . . . .” Ngưu Đại Ngưu vội vàng bịt miệng Mộ Giai Nam, lo lắng nói: “Ngươi còn dám ồn ào nữa? To gan lớn mật, ta chỉ nhắc tới thôi.”

“. . . . . .” Mộ Giai Nam nghiêng đầu nhìn Ngưu Đại Ngưu, giả bộ đứng đắn.

Thu Anh Đào vươn vai bước ra khỏi cửa, kinh hoảng nhìn thấy miệng vết thương trên vai Mộ Giai Nam chảy máu, nàng chạy tới dùng khăn tay đè lên. Lúc này, Ngưu Đại Ngưu mới để ý tới trên người Mộ Giai Nam có thương tích, mà tiểu tử này cợt nhả che dấu đau đớn, mà Ngưu Đại Ngưu thân kinh bách chiến (trải qua trăm trận, đầy kinh nghiệm) lại không nhìn ra manh mối, Ngưu Đại Ngưu đấu tranh. . . . . . Cứu, hắn là sơn tặc, không cứu, không có đạo nghĩa. . . . . .”Người đâu! Nhanh đi mời lang trung –“

Mộ Giai Nam nhìn xuống đỉnh đầu Thu Anh Đào, vài giọt mồ hôi vương trên mu bàn tay Thu Anh Đào. . . . . . Thu Anh Đào chậm rãi ngẩng đầu, vừa mới trúng một kiếm lại còn trèo đèo lội suối, tên này muốn bị đập một trận chắc, Thu Anh Đào kéo hắn vào nhà, ấn mạnh xuống giường, sau đó đi ra ngoài tìm thuốc cầm máu . . . . . . Đậu Hoa con hổ nhỏ kia, chẳng biết đã dùng hết cả thuốc chưa.

Hắn giữ chặt cổ tay Thu Anh Đào, làm hai “vòng tay vàng” chạm vào nhau lách cách, Mộ Giai Nam giật mình, nhưng rồi lại bình tĩnh như không có gì nhìn cổ tay nàng: “Ừm, làm đồ trang sức đeo cũng không đến nỗi nào, coi như lễ gặp mặt ta tặng ngươi đi.”

Thu Anh Đào theo bản năng sờ vòng tay, mà một cái khác giống như đúc lại lấp lánh tỏa sáng trên cổ tay Mộ Giai Nam, nàng xấu hổ kéo ống tay áo che lại, sau đó lấy giấy bút từ túi nhỏ ra: Cám ơn, mong cái còn lại ngươi cũng tặng ta nốt.

“Chờ ta tháo được sẽ tặng ngươi.” Mộ Giai Nam thấy buồn cười: “Ngươi có biết ‘Bắt yêu cô’ này giá trị bao nhiêu ngân lượng không?”

Thu Anh Đào có thể cảm thấy này vòng tay này là được làm từ nguyên liệu thượng đẳng, bởi vì đeo vào thấy rét lạnh như băng, vòng tay nhìn có vẻ nặng nề nhưng đeo vào lại nhẹ như không, nàng không biết nhưng ra vẻ là biết viết xuống giá cả: một trăm lượng.

Mộ Giai Nam bất đắc dĩ thở dài: “Một vạn lượng cũng không mua được, cho nên ngươi đừng có coi như rác rưởi mà vứt đi đấy”. Không đợi Thu Anh Đào kinh ngạc, hắn đã nhắc nhở một câu: “Cái này là ta xông vào Hoàng cung trộm về, thế gian này chỉ có một đôi, ha ha, cẩn thận một chút.”

“. . . . . .” Nàng thành người thủ tiêu tang vật mất rồi.

Thu Anh Đào vừa nghe đây là tang vật, đột nhiên cảm thấy thứ đồ chơi này thật chướng mắt, lắc lắc cổ tay, lỡ như bị quan phủ nhìn thấy có thể bị chặt luôn tay không?

“Xem ngươi bị hù kìa, ta đoán, ngoại trừ vị thân tín bên cạnh Hoàng thượng đã thấy qua, thì đại đa số không người nào có duyên thấy được hình dạng của ‘Bắt yêu cô’.” Mộ Giai Nam xoa xoa bả vai, ngồi dậy muốn nói gì lại thôi: “Ta quay về sơn trại đây”.

Thu Anh Đào thấy hắn phải đi, hai tay giang ra chặn hắn lại, vội vàng chỉ chỉ miệng mình.

“Mời ta ăn cơm hả? Không cần khách khí như vậy.”

Phi! Làm dáng! Đầu sỏ gây chuyện còn muốn ăn cơm? . . . . . . Thu Anh Đào kéo hắn đến cạnh bàn: ngươi không phải muốn dẫn ta đi trị bệnh câm sao? Lúc nào thì khởi hành?

Mộ Giai Nam trầm tư một lát. . . . . . Lúc ấy hắn nhất thời hứng lên mới đáp ứng làm việc đó, bây giờ mà đổi ý thì hơi bất nhân, hắn nhìn ánh mắt chờ mong của Thu Anh Đào: “Chờ thương thế ta tốt lên sẽ tới tìm ngươi.”

Thu Anh Đào cười tủm tỉm gật đầu, lại giơ lên một tờ giấy đe dọa: Bào đắc hòa thượng bào bất liễu miếu (chạy thoát khỏi hòa thượng cũng thoát không nổi cái miếu), mười ngày sau nếu ngươi không đến, ta sẽ lên núi tìm ngươi.

“. . . . . .” Nha đầu kia mắt thật tinh, hắn đang đấu tranh tư tưởng cũng nhìn ra được.

Cùng lúc đó, tiêu sư dẫn một vị lang trung cấp tốc vào phòng, Thu Anh Đào nhìn kĩ vị lang trung này, đây không phải vị bác sỹ thú y chữa bệnh cho Đậu Hoa sao, chẳng lẽ toàn thành chỉ có mỗi một bác sỹ này thôi sao?

Mộ Giai Nam liên tục khước từ không cần trị bệnh, nhưng thân là lang trung sao có thể thấy chết mà không cứu, mấy vị tiêu sư ép Mộ Giai Nam trở lại giường, hai ba người cởi áo hắn ra, một người giữ chặt tay Mộ Giai Nam không cho động đậy, toàn bộ quá trình không giống như đang cứu người mà lại như đang giết người, Thu Anh Đào đứng một bên xem náo nhiệt, vóc dáng soái ca mê người, ngu gì mà không nhìn.

Ngưu Đại Ngưu đứng ở cửa quan sát khuê nữ nhà mình trong chốc lát, thấy đáy mắt khuê nữ có ý cười, vẻ mặt quái dị, ông mới kéo Thu Anh Đào ra khỏi phòng, chất vấn: “Nữu Nữu, con nhìn trúng tên tiểu tử đó sao?”

Thu Anh Đào giật mình, nhìn trúng vẻ ngoài, đúng rồi, nhưng không nhìn trúng nhân phẩm.

Ngưu Đại Ngưu bước một bước lại gần, nắm lấy bả vai của nàng lắc lắc để làm khuê nữ tỉnh táo lại: “Đừng thấy hắn tuổi còn trẻ, nhưng cha đều từ lời nói của tiểu tử kia nhìn ra được, hắn tuyệt đối không phải là sơ tặc bình thường, thâm sâu giấu tài, rất kỳ quặc!”

“. . . . . .” Thu Anh Đào bị ông lắc lắc đến chóng mặt đau đầu, nàng một phát bắt được cổ tay Ngưu Đại Ngưu hất ra ngoài, thấy Ngưu Đại Ngưu như bao tải bị ném lên đống cỏ khô. . . . . . Thu Anh Đào hít một ngụm khí lạnh, nàng lại quên mình là thân thích của Popeye (thuỷ thủ Popeye), lại chạy tới trước vài bước lôi Ngưu Đại Ngưu mông đang chổng lên trời ra khỏi đống cỏ khô, Ngưu Đại lẩm bẩm ngồi cạnh đống cỏ khô, tay run run cùng một tia sợ hãi: “Mẹ con là nữ nhân dịu dàng mỏng manh ngay cả thùng nước cũng không nhấc nổi, sao lại sinh ra người con có quái lực khác thường thế này, haizzz haizz. . . . . .”

Hỏi nàng hả? Đột biến gien, nếu không thì mẹ của Ngưu Tiểu Nữu có gian tình với siêu nhân rồi.

Thu Anh Đào cúi đầu khom lưng tạ lỗi, ân cần nhúp xuống rơm rạ đầy đầu Ngưu Đại Ngưu, tiểu lão đầu này mặc dù không phải là cha ruột của nàng, nhưng làm cha đến nước này cũng đủ khổ sở rồi, nàng vô cùng thông cảm cho tình cảnh của lão nhân gia.

Ngưu Đại Ngưu thấy thời cơ, liền nhảy lại vấn đề trước: “Nữu Nữu à, con có gả cho ai cha cũng không phản đối, nhưng tuyệt đối không thể động tâm với sơn tặc, cha vận chuyển hàng cho quan viên triều đình, mà sơn tặc đối nghịch với triều đình, nói thẳng ra là loạn thần tặc tử!”

Thu Anh Đào vứt cho lão đầu một ánh mắt kiên định, căn bản nàng cũng không muốn có gì liên quan đến sơn tặc, lang quân như ý trong trái tim nàng phải là một nam nhân có trách nhiệm và một lòng một dạ, soái ca không thích hợp để kết hôn, chỉ thích hợp để mọi người thưởng thức.

Tảng đá lớn trong lòng Ngưu Đại Ngưu rốt cục cũng rơi xuống đất, Ngưu Tiểu Nữu từ nhỏ đã bị mình làm hư, từ trước đến giờ đã nói là làm, nếu con bé đã không có tâm gả cho sơn tặc, cho dù con rể có ở rể thì ông cũng cam nguyện xuất tiền xuất lực nuôi vợ chồng son no đủ cả đời.

Thu Anh Đào nâng Ngưu Đại Ngưu đứng dậy, nghe thấy gân cốt Ngưu Đại Ngưu răng rắc, ông nhe răng trợn mắt nghiêng người sang một bên: “Eo eo eo đau quá.”

Thu Anh Đào đặt tay lên eo Ngưu Đại Ngưu xoa xoa, lão đầu hình như còn đau hơn nhiều, Ngưu Đại Ngưu hết đường xoay xở nhìn lên trời: “Thất Vương Phủ chỉ đích danh nói họ muốn cha hai ngày sau tự mình đưa tiêu (đưa hàng), thế này thì biết làm thế nào bây giờ. . . . . .”

Thu Anh Đào không cần nghĩ ngợi lập tức vỗ ngực, ý bảo mình đi hộ tống tiêu vật.

Mặc dù chỉ là một động tác, nhưng Ngưu Đại Ngưu cảm thấy khuê nữ thật sự đã hiểu chuyện rồi, ánh mắt hắn liếc về phía trong phòng. . . . . . Đường đi cũng không tính là xa, còn có thể tránh mặt tên tiểu tử Mộ Giai Nam kia mấy ngày, thật ra cũng không tồi.

“Ngoan lắm, để tỏ rõ thành ý, lát nữa con tự mình đi tới Thất Vương Phủ đưa phong thư.” Ngưu Đại Ngưu tay xoa eo đi vào hậu viện, đi được vài bước lại nghiêng đầu dặn dò: “Không được lại vô lễ với Thất vương gia, nhớ đi nhanh về nhanh.”

Thu Anh Đào gật đầu đáp ứng, nàng mới chẳng thèm nói nhảm với Tống Hàn Nho thì có, nếu không phải bạn hữu đó can thiệp, nàng cũng không phải chạy lên núi tị nạn, còn bi thảm thay Mộ Giai Nam làm nguồn lao động cường tráng.

※※ ※

Ngưu Đại Ngưu viết xong phong thư giao cho Thu Anh Đào: “Giao cho quản gia Thất vương phủ là được”.

Thu Anh Đào bỏ phong thư vào trong người, dìu Ngưu Đại Ngưu nằm lên giường, nàng có cảm giác mình như sao chổi, xuyên không được có vài ngày đã làm hại hết người này bị thương đến người kia bị bệnh, đúng là người tốt sống không lâu, tai họa để lại ngàn năm.

Nàng đi trên đường phố phồn hoa, Tiểu Diêm Vương ngàn tính vạn tính chắc cũng không ngờ nàng câm mà cũng có thể gây sóng gió như vậy? Chậc chậc.

Thu Anh Đào cùng một tiêu sư đi tới trước cửa Thất vương phủ, sau khi tiêu sư nói ra mục đích đến, thì thị vệ đi mời quản gia tới, quản gia vừa mở thư ra xem, lại nhìn Thu Anh Đào: “Cô là Ngưu Tiểu Nữu là người dân chúng kinh thành nói là vị sức lực vô cùng lớn?”

Thu Anh Đào chán nản gật đầu, không biết lão đầu viết gì trong thư, nhưng mà chắc tám phần là khen khuê nữ nhà mình từ đầu đến chân, nhà nào cũng thế, con cái đều là bảo bối trong mắt cha mẹ.

Quản gia vuốt vuốt chòm râu bạc trắng hình như rất hài lòng: “Vậy việc này làm phiền Ngưu cô nương đi một chuyến rồi, hai ngày sau gặp lại.”

Thu Anh Đào ngoài cười nhưng trong không cười nhếch khoé miệng, làm một lễ giang hồ sau đó xoay người, nàng đi chưa được vài bước, sau lưng đã có người gọi tên nàng. . . . . . Thu Anh Đào dừng chân xoay người, nhíu mày: Tống Hàn Nho chạy tới làm cái gì? Muốn tìm người đánh nhau sao?

Tống Hàn Nho đúng lúc định đi ra ngoài, nên muốn đi cùng Ngưu Tiểu Nữu, gấp quạt giấy lại cười êm dịu nhã nhặn: “Ngưu cô nương, ta và nàng lại gặp mặt.”

Thu Anh Đào miễn cưỡng cong khóe miệng, gật đầu chào hỏi.

“Hôm qua vì sao không tới?” Tống Hàn Nho vốn muốn tặng cho Ngưu Thị tiêu cục một bức thư họa làm lễ xin lỗi, nhưng đợi mãi đợi mãi, cũng không thấy Ngưu Tiểu Nữu xuất hiện. Lại nói thời buổi loạn lạc, uy tín của Hoàng tộc dĩ nhiên không đủ vững chắc, nhưng bản thân hắn lại càng không muốn bị dân chúng chỉ trích.

Ngưu Tiểu Nữu làm tư thế đi ngủ, ý bảo mình ngủ quên mất.

Tống Hàn Nho tươi cười như gió xuân: “Con hổ đó có khá hơn chút nào không?” Hắn vừa nói vừa bước về phía trước, một đám tùy tùng đi theo sau: “Bổn vương đưa nàng về tiêu cục Ngưu thị.”

“. . . . . .” Thu Anh Đào cúi đầu trầm mặc, Tống Hàn Nho cả người toả ra phong độ của người trí thức làm nàng không thể tiếp tục khóc lóc om sòm nháo loạn lên, nàng thuận tay bẻ một cành liễu vuốt vuốt –

. . . . . .

“Tối thị nhất niên xuân hảo xử, tuyệt thắng yên liễu mãn hoàng đô.” (Buổi nay xuân đẹp không đâu sánh, khói liễu hoàng thành đủ ngất ngây – Dịch thơ Ngô Văn Phú) Tống Hàn Nho ngâm một câu ca ngợi ý xuân, khóe miệng nhướng lên thành nụ cười đẹp, vui vẻ: “Ngưu cô nương, vẫn còn giận bổn vương sao?”

Thu Anh Đào giả bộ không hiểu chớp mắt mấy cái, sau đó ra vẻ bừng tỉnh đã hiểu rồi lắc đầu.

Ngay lúc này, một chiếc xe bò chứa đầy những con vật còn sống đi qua bên cạnh bọn họ, bởi vì sợi dây trói bị đứt nên làm trọng tâm không ổn định bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật xe. Lúc này, con bò to lớn nghiêng về phía bọn họ, đám thị vệ đi cách xa năm mươi bước nên cũng không kịp cứu viện, Thu Anh Đào thấy thế một tay kéo Tống Hàn Nho ra sau lưng, vội vàng giang hai tay ngăn thân bò sắp ngã sấp xuống, ông lão kéo dây cương về phía còn lại, lúc ông lão cho rằng con bò đã ngã, thì lại thấy bốn chân bò vững vàng trên mặt đất, ông lão lau mồ hôi, tuy không biết có phải là vị tiểu cô nương trước mắt này dùng lực hay không, nhưng vẫn cảm kích nói: “Đa tạ cô nương ra tay giúp đỡ.”

Thu Anh Đào đưa tay lên khua khắng, nàng ngoại trừ đôi tay có lực thì đúng chẳng còn gì khác.

Tống Hàn Nho nhìn bóng dáng xinh xắn nhỏ nhắn trước mắt. . . . . . Cô gái này tuy tính tình không được tốt, nhưng lòng dạ cũng không tệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.