Hoàng Tử Lạnh Lùng

Chương 20: Chương 20: Bảy Người Vây Đánh Một Ông Già




Edit: Mạc Thiên Y

Tô Tuệ Nương mấp máy miệng, cảm thấy vào lúc này mình nên nói gì đó, nhưng nhìn ánh mắt hồn nhiên vô tội kia của Vương Thất Lang, nàng lại cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, ngay lúc không khí có phần lúng túng, ngoài phòng loáng thoáng truyền đến thanh âm gì đó. Tô Tuệ Nương nghi hoặc cau mày cùng Vương Thất Lang liếc nhìn nhau, nàng nghe thấy có người đang gõ cửa. Đã muộn thế này, trời còn mưa lớn như vậy, ai sẽ đến chứ?

Tô Tuệ Nương xỏ giày xuống giường, đội nón tre đi mưa vào, Vương Thất Lang cầm chén đèn dầu, hai người cùng nhau đi ra ngoài. Trong màn đêm, nước mưa như những sợi chỉ bạc tí tách rơi xuống đất, cuồng phong cuốn lấy mây đen, chốc chốc còn nhá lên vài tia sét. Tô Tuệ Nương lạnh đến run cả người, bước chân không khỏi tăng nhanh mấy phần. Đi tới trước cửa sân, Tô Tuệ Nương la lớn: “Là ai ở bên ngoài?”

“Cứu mạng, cầu xin cô cứu chúng tôi với, xin rủ lòng thương! Con gái tôi sắp chết.” Ngoài cửa, cách tiếng mưa gió truyền tiếng khóc thê lương của nữ tử.

Tô Tuệ Nương không chút do dự mở cửa.

Xuất hiện trong tầm mắt là một người phụ nữ cả người ướt đẫm, gầy như que củi, trong lòng thị đang ôm một bé gái tầm sáu bảy tuổi, cô bé sắc mặt tái xanh, tựa vào người thị, cũng không biết là còn sống hay không. Lúc này căn bản không phải lúc nói chuyện, cứu người quan trọng hơn! Tô Tuệ Nương bèn cho hai mẹ con xa lạ này vào nhà, Lâm thị nghe thấy động tĩnh đi ra ngoài xem, bắt gặp tình cảnh này không khỏi giật mình, Tô Tuệ Nương cho bà vẻ mặt “lát nữa hẵng nói sau”, rồi nhờ bà nhanh đi nấu nồi nước nóng, đứa bé kia cả người ướt nhẹp, hơi thở rõ ràng đã rất mong manh. Tô Tuệ Nương bảo Vương Thất Lang đi mời Vu đại phu tới, mình thì nhanh chóng trải chăn đệm, cởi quần áo đã ướt của cô bé ra, nhét vào trong.

“Mai Mai, Mai Mai, con tỉnh lại đi, mẹ đây, hu hu…” người phụ nữ quần áo rách bươm, quỳ gối bên cạnh cô bé, cầm thật chặt tay con, khóc nấc không thôi. Tô Tuệ Nương sờ lên cơ thể cô bé, tay chạm chỗ nào cũng đều lạnh lẽo, lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ kia hiện lên màu xanh tím, trái tim không khỏi nặng nề chùng xuống. Tô Tuệ Nương pha một chén nước gừng nóng hổi, cứng rắn đút cho con bé vài hớp, nhưng căn bản vô dụng, trong lòng nàng rất rõ ràng, đứa bé này e là không xong rồi. Quả nhiên, còn chưa qua một lúc, cả người cô bé co giật kịch liệt, mắt nhắm tịt, dùng thanh âm thê thảm, ré lên một tiếng: “Mẹ ——” rồi sau đó, không cử động nữa. Tô Tuệ Nương giơ tay lên run rẩy sờ thử hơi thở con bé… sau một lúc lâu, khàn khàn nói với người phụ nữ kia: “Xin nén bi thương.”

“Không ————” người phụ nữ kia kêu lên một tiếng tê tái cõi lòng, hai mắt trắng dã, đột nhiên ngã ngửa ra sau. Lại là một hồi người ngã ngựa đổ, trong lòng Tô Tuệ Nương cũng khó chịu cực kỳ, bất kể là ai tận mắt thấy một cô bé còn nhỏ như vậy, lại cứ thế mất đi, cho dù là người vốn không quen biết cũng không mấy dễ chịu. Nửa khắc sau, Vương Thất Lang dẫn Vu đại phu trở lại, vừa vào cửa đã nhìn thấy người phụ nữ kia đang ngây ngốc ngồi trên giường gạch, trong lòng đung đưa cô bé con.

“Đại tẩu này, đại phu tới rồi, tẩu để Vu đại phu xem cho con bé một chút đi!” Mẹ con liên tâm, con không còn, người làm mẹ như chị ta hiển nhiên không chịu nổi đả kích to lớn như vậy, cả người si si ngốc ngốc, cứ thế ôm lấy thi thể con, mặc kệ Tô Tuệ Nương khuyên thế nào cũng không nghe vào tai. Vu đại phu nhìn thấy tình trạng trước mắt nào không hiểu được chứ, thầm lắc lắc đầu, tiến lên vài bước, sờ mạch tượng của cô bé, lại đột nhiên phát ra một tiếng ngạc nhiên. Tô Tuệ Nương nghe thấy rõ ràng, không khỏi lặng người, chẳng lẽ cô bé này còn có thể cứu sống. Quả đúng như thế, Vu đại phu nói: “Con bé còn thở, mau thả nó ra, để ta xem kỹ một chút.”

Người phụ nữ kia nghe vậy, cả người giống như là con cá đột nhiên được về với nước, kích động đến phát run cả người. Tô Tuệ Nương vội ôm con bé từ trong lòng chị ta ra. Nói cũng kỳ quái, mới vừa rồi rõ ràng lồng ngực đã hoàn toàn xẹp xuống, lại khẽ phập phồng trở lại. Bắt mạch, hốt thuốc, một phen bận rộn đến tận nửa đêm. Cô bé tên Mai Mai kia đã có chuyển biến tốt hệt như kỳ tích vậy, người mặc dù còn hôn mê, nhưng cuối cùng hơi thở đã điều hòa.

Trong lòng Tô Tuệ Nương chợt đánh thót, cảm thấy chuyện này quả thực kỳ quái, nàng cũng không nghĩ là bản thân mình phán đoán lầm, nhưng mà cô bé đã không còn hơi thở đột nhiên sống lại… Không biết nghĩ tới điều gì, nàng khẽ run rẩy, cúi đầu nhìn cô bé yên lặng nằm trong chăn, nơi khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.


Cô bé hôn mê suốt ba ngày, mà trong ba ngày qua, Tô Tuệ Nương cũng đã sớm biết rõ thân phận của hai người này. Nhắc tới chuyện này thật ra là một “hiểu lầm”, người mà người phụ nữ tên Tề Phương này muốn tìm không phải là bọn họ mà là “nhà họ Vương” ở cách đó không xa.  Nghe nói, chị ta là con của em gái Bì thị, lúc trước cũng ở tại Vương Gia Ao, sau đó lấy chồng đến địa phương khác, ít năm trước nơi nơi chiến loạn, dân chúng lầm than, chồng chị ta chết đi, trong nhà thật sự không còn gì ăn, bèn mang theo đứa con gái còn tấm bé tìm đến chỗ Bì thị nương nhờ, hai mẹ con họ một đường chạy nạn tới đây, đứa con gái nhỏ đã sớm bệnh không qua khỏi, trong lòng thị sốt ruột, hơn nữa ngày đó mưa sa gió giật, chỉ với trí nhớ trước kia, cứ thế mò mẫm gõ cửa nhà Tô Tuệ Nương.

“Nhà họ đã không còn ở đây nữa.” Tô Tuệ Nương nói cho chị ta biết, Tề Phương nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, may thay Tô Tuệ Nương lại nói: “Mấy năm trước nhà họ Vương đã cất nhà mới, đang ở cách nơi này không xa. Chờ con tẩu khá hơn, tẩu lại đến tìm họ xem sao.” Đối với sự giúp đỡ của Tô Tuệ Nương, Tề Phương cảm kích tận đáy lòng, con gái là sinh mệnh của thị, cứu được con chẳng khác nào đã cứu mạng thị.

“Tô cô nương, cám ơn cô, thật cám ơn cô.” Tề Phương một đường sống lang thang vất vưởng, không biết đã chịu bao nhiêu khinh rẻ, nếm qua bao nhiêu khổ sở, người tốt bụng như Tô Tuệ Nương không được mấy ai, thị sao mà không cảm kích cho được.

Đỡ lấy Tề Phương toan quỳ xuống, Tô Tuệ Nương nhẹ giọng nói: “Gặp được tức là có duyên, Tề tỷ tỷ không cần như vậy, vẫn nên bảo dưỡng thân thể cho tốt, chiếu cố Mai Mai mới phải.”

Sau bốn ngày hôn mê, Mai Mai tỉnh lại vào trưa ngày thứ tư, sau khi tỉnh lại, con bé dường như không còn nhớ được tất cả mọi chuyện, ngay cả mẹ mình – Tề Phương cũng không nhận ra. Hơn nữa còn liên tiếp hỏi đủ loại vấn đề, đây là nơi nào? Nó là ai? Các người là ai? Tề Phương rõ ràng sợ đến ngây ngốc, nghĩ rằng con gái bị cháy hỏng đầu óc. Tô Tuệ Nương thì ngược lại, nhìn tiểu cô nương kia mặc dù cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không che giấu được vẻ hoảng loạn nơi sâu trong đáy mắt, trong lòng không khỏi hiểu được mấy phần, bản thân nàng vốn đã là một “linh hồn” bất chính, lúc này, cũng sẽ không khó kết luận.

Như thế lại qua hai ngày, Tề Mai Mai (cha con bé cũng trùng hợp họ Tề) như thể đã chấp nhận điều gì đó, không còn liên tục hỏi đủ loại vấn đề nữa, nhưng tâm tình vẫn ủ rũ, trong ánh mắt vẫn còn tối tăm. Tô Tuệ Nương đối đãi với hai mẹ con họ cũng xem là tận tâm, chẳng những mỗi ngày cung ứng thức ăn, mà đến cả tiền thuốc men của Tề Mai Mai tất cả cũng đều là nàng bỏ ra. Cứ như vậy, lại trôi qua ba bốn ngày, Tề Mai Mai đã hoàn toàn bình phục, Tề Phương mở lời cáo từ. Chị ta ngấn lệ, nói với Tề Mai Mai: “Nhanh! Dập đầu với dì Tô đi con, dì ấy là ân nhân cứu mạng con đó.”

Mái tóc vàng non thắt bím, Tề Mai Mai nghe vậy, trên mặt xuất hiện tia do dự, Tô Tuệ Nương mặc dù có ơn với hai mẹ con cô, trong lòng cô cũng cảm kích, thế nhưng đầu gối làm cách nào cũng không cong xuống được, cuối cùng, cũng chỉ cúi mình vái chào Tô Tuệ Nương, lúng ta lúng túng nói: “Dì Tô cám ơn dì.” Tề Phương có phần trách cứ nhìn con gái, lúc này, Tô Tuệ Nương lại cười nói: “Không có gì, không cần cảm ơn, bé ngoan, người lo lắng cho con nhất chính là mẹ con đó, về sau phải thật hiếu thuận mẹ con đấy.”

Tề Mai Mai luôn cảm thấy những lời này của Tô Tuệ Nương có hàm ý sâu xa, không khỏi dời ánh mắt đi, lúng ta lúng túng gật gật đầu. Nắm tay Tề Phương, hai mẹ con thẳng hướng nhà họ Vương.

“Gia đình kia sợ là sẽ không đối xử tử tế với họ đâu.” Lâm thị ở bên cạnh khe khẽ thở dài, điểm này, nhìn Vương Thất Lang là biết.

Tô Tuệ Nương nghe vậy khẽ lắc đầu, bản thân nàng sao không rõ, chẳng qua là điều có thể giúp nàng đã giúp, về sau không còn là phạm vi năng lực của nàng nữa rồi.

Bỏ qua không nhắc tới hai mẹ con kia, Tô Tuệ Nương bận rộn mấy ngày nay cũng có hơi mệt, bèn tranh thủ chút thời gian vào không gian, đầu tiên là ngâm suối nước nóng, thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó đi xem cây nhân sâm trồng mấy ngày trước. Sâm chôn trong đất không thấy được đã dài ra bao nhiêu, nhưng phần đầu lộ ở ngoài đất cũng đã mọc ra mấy chiếc lá non xanh xanh, chứng minh một cách chắc chắn rằng, cây nhân sâm đã sống cũng bắt đầu lớn lên. Tô Tuệ Nương thấy vậy không khỏi vui vẻ, ánh mắt nhìn nhân sâm y hệt như nhìn một chồng bạc trắng bóng.

Từ trong không gian ra ngoài, Tô Tuệ Nương lại bắt đầu chuẩn bị nấu cơm, đánh sáu cái trứng gà thêm hành lá xắt nhỏ, đổ thành bánh trứng gà, bây giờ nhà Tô Tuệ Nương nuôi tổng cộng hai mươi mấy con gà mái, Lâm thị chăm chút kỹ lưỡng, thỉnh thoảng Tô Tuệ Nương còn cho ăn mấy thứ từ trong không gian, bây giờ một tháng cũng có thể thu hoạch được 180 quả trứng gà. Đã dư sức cung cấp cho trong nhà ăn rồi, sau đó nàng trộn một dĩa rau muối dùng su hào, ớt xanh, và cả rau cần, thêm muối trộn đều, tưới dầu nóng và ớt lên trên, trộn thành một dĩa rau vừa thanh thúy vừa ngon miệng đặc biệt có thể ăn với cơm. Ngoài món đó ra, Tô Tuệ Nương còn làm thịt băm viên, thằng nhóc kia gần đây vì trong nhà đột nhiên có thêm hai người mà cảm thấy rất không vui, cả ngày mặt mày bí xị, có nhiều lần Tô Tuệ Nương còn bắt gặp nó đứng cạnh Tề Mai Mai, dùng ánh mắt âm trầm nhìn con bé.

Không biết là do nguyên nhân mẹ con Tề gia đã rời đi, hay là trên bàn cơm nhìn thấy thịt băm viên, gương mặt nhỏ của Vương Thất Lang cuối cùng cũng lộ ra chút ý cười, kết quả ăn tổng cộng ba chén cơm trắng, cái bụng nhỏ căng đến là tròn.

Vượt ngoài dự liệu của Tô Tuệ Nương, nhà họ Vương vậy mà chịu thu lưu mẹ con Tề thị, ít nhất không đuổi ra ngoài ngay hôm đó. Tô Tuệ Nương cũng không biết nên vui hay nên buồn thay họ. Tuy nhiên, mỗi người mỗi cuộc sống riêng, ai cũng không thể thay thế ai.

Sau sự kiện “bất ngờ” nho nhỏ đó, cuộc sống của Tô gia cũng nhanh chóng khôi phục lại yên ổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.