Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Chương 7: Đặc cách được về nhà một ngày




Hắn vừa hỏi xong những lời này, một ấm trà ngay lúc đó từ phía sau bay tới, cả cái ấm mang theo nước nặng nề rơi lên tấm vải!

Choang một cái, ấm trà rơi xuống, phát ra tiếng vỡ tan tành, đánh ngã cả hai ngọn nến trên mặt đất.

Cùng lúc đó, bóng dáng của Lan di nương nháy mắt đã không thấy, chỉ để lại một tấm vải trắng trống rỗng, phiêu phiêu bay theo cơn gió, như thể chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác.

Ngọc tướng quân giận tím mặt, quay đầu nhìn lại, lại thấy Thôi ma ma quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu: “Lão gia, Lan di nương chung quy đã không còn, nô tỳ lo lắng ngài nói chuyện với âm hồn quá nhiều, sẽ bị tà khí ảnh hưởng, cho nên mới liều chết cắt ngang! Thỉnh lão gia thứ tội!”

Bên cạnh nàng, Mộ thị tê liệt dựa ngồi trên ghế cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, run rẩy đứng dậy nói: “Lão gia, Thôi ma ma cũng chỉ là lo lắng cho thân thể của người…”

Nhìn sắc mặt hai người tái nhợt không một tia huyết sắc, ngay cả Ngọc tướng quân cũng nổi lên lòng nghi ngờ: “Chỉ là vì lo lắng cho thân thể của ta?”

Không đợi Mộ thị lên tiếng, Ngọc Thiên Phương vẫn quỳ gối trước tấm vải trắng đã đứng lên, thất tha thất thểu đi về phía Mộ thị, gương mặt tròn đầy như trăng rằm giờ phút này tràn đầy cừu hận.

“Di nương là ngươi hại chết! Người thật vất vả mới hiện được thân, ngươi lại ngay cả nói cũng không cho người nói xong!” Ngón tay mượt mà thẳng tắp chỉ vào Mộ thị, trên mặt Ngọc Thiên Phương lúc này không còn vẻ thận trọng của một thứ nữ hèn mọn, mà trong ánh mắt tràn đầy oán hận.

Một lời nói ra, bốn phía cả kinh.

Ngọc Linh Lung lạnh lùng một màn trước mắt, cũng không để ý tới Húc Vương đứng bên cạnh đang hứng thú đánh giá mình.

Thời điểm Ngọc Linh Lung vừa mới đến Ngọc phủ, cũng không muốn dính líu đến mấy chuyện đen tối vòng qua vòng lại trong nội viện Ngọc phủ này, nhưng nàng không quan tâm, những người này lại muốn kéo nàng cùng nhau rơi xuống nước.

Nàng đã không muốn phạm người, nhưng bọn họ lại muốn phạm nàng.

Một khi đã như vậy, nàng liền đơn giản can thiệp vào một chút, làm cho những người này thành chó cắn chó, cắn đến khi con bị què con bị thương, sẽ không còn tâm tư đến làm phiền nàng nữa!

Tựa như lần này, dù chỉ một kế sách nho nhỏ, cũng đủ làm Ngọc tướng quân nghi ngờ Mộ thị, khiến cho Ngọc Thiên Phương và Mt từ nay về sau trở thành tử địch!

Nhìn Ngọc Duy Đức từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc, Ngọc Linh Lung hơi nheo mắt lại.

Hắn chẳng phải cũng do Lan di nương sinh ra sao? Vì sao giờ phút này có thể bình tĩnh đến vậy? Xem ra, Nhị công tử Ngọc gia lúc trước chưa gặp này, đúng là làm cho nàng phải nhìn bằng ánh mắt khác.

Chẳng qua, Ngọc Duy Đức có ra mặt hay không cũng không quan trọng, chỉ cần một mình Ngọc Thiên Phương, cũng đủ để đem bồn nước này khuấy đục.

Giờ phút này, nàng chỉ cần ngồi xem trò vui là tốt rồi.

Cái khăn trên đầu Ngọc Thiên Phương lung lay như sắp đổ, mà nàng lại hoàn toàn không để ý tới, đôi mắt như ngâm độc, chằm chằm nhìn Mộ thị: “Ngươi có dám nói cho phụ thân biết, ngươi làm cái gì với di nương của ta không?”

Sắc mặt Mộ thị xám như tro tàn, môi run run, nói không ra tiếng.

Thôi ma ma quỳ trên mặt đất vẫn âm thầm kéo áo Mộ thị, một bên hướng Ngọc Thiên Phương nói: “Nhị tiểu thư nói gì vậy? Phu nhân đối với Lan di nương trông nom trăm điều, trong phủ có người nào không biết người nào không hay? Lan di nương là người lão gia coi trọng, phu nhân sao có thể hại người?”

Lời này mặc dù hướng về Ngọc Thiên Phương nói, thực tế lại nhắc nhở Mộ thị nhanh biện bạch vài câu, nếu không Ngọc tướng quân hoài nghi Mộ thị, việc này nhất định không thể từ bỏ được.

Mộ thị mới vừa rồi bị quỷ hồn hiện ra mà kinh sợ quá mức, lúc này bị Thôi ma ma không ngừng nhắc nhở, mới phục hồi tinh thần lại. Nàng ngẩng đầu, đón nhận ánh mặt lạnh như băng của Ngọc tướng quân, trong lòng không nhịn được run rẩy, lập tức thu lại nỗi lo, bộ dáng giả bộ như sắp khóc: “Vừa rồi thật sự là Lan di nương sao? Sao nàng lại nói vậy?”

Ngọc Thiên Phương thấy Mộ thị lúc này vẫn còn muốn biện minh cho mình, không nhịn được đỏ bừng mặt vì tức giận, cũng không thèm để ý tới Ngọc tướng quân vẫn còn đứng bên cạnh, liều lĩnh đâm vào người Mộ thị, khóc òa lên: “Ngươi hại chết di nương! Là ngươi hại chết di nương!”

Ai cũng không đoán được, Ngọc Thiên Phương vẫn luôn cung kính lễ phép với Mộ thị, lại nói ra những lời nói như vậy trước mặt mọi người. Lúc này, nàng liều mạng đâm vào bụng và ngực Mộ thị, như thể muốn đâm chết Mộ thị trước mắt.

Mộ thị luống cuống chân tay đẩy Ngọc Thiên Phương ra, kêu lên: “Thiên Phương, ngươi làm cái gì vậy? Mau thả ta ra!”

Thôi ma ma thấy tình thế không tốt, cũng tiến lên lôi kéo Ngọc Thiên Phương, ai ngờ lại không cẩn thận túm phải cái khăn che mặt của Ngọc Thiên Phương. Cái khăn vốn đang lung lay như sắp đổ, lại bị lôi kéo như vậy, lập tức rơi xuống đất. Da đầu xanh trắng của Ngọc Thiên Phương tức khắc xuất hiện trước mặt mọi người!

Húc Vương nhìn thấy một màn như vậy, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cười ha ha: “Vui! Chơi vui thật!”

Ngay cả Ngọc Linh Lung cũng không nhịn được khẽ mỉm cười. Khó trách Húc Vương cảm thấy buồn cười, lúc này, Ngọc phu nhân đoan trang cao quý bị kéo qua kéo lại mà nhăn nhăn nhúm nhúm, trâm cài tóc trên đầu ngã trái ngã phải, mà Ngọc Thiên Phương vốn xinh đẹp nho nhã trên đầu lại trơn nhẵn, lập lèo dưới ánh nắng mặt trời, khuôn mặt lại đầy nước mắt nước mũi, miệng không ngừng quang quác gào khóc, ra sức lôi kéo mẹ cả của chính mình.

Ngọc Linh Lung nhìn lướt qua Húc Vương đang đứng vỗ tay cười to bên cạnh, xem ra tên nhóc này cũng giống nàng, thích làm cho địch nhân của mình thống khổ.

Nghe thấy Húc Vương thoải mái cười to, Ngọc tướng quân rốt cuộc không nhịn được nữa, hét lớn: “Dừng tay lại cho ta!”

Trước mắt, một người là chính thất của mình, một người là nữ nhi do mình sinh ra, lại không ngừng lôi lôi kéo kéo trước mặt người ngoài, ngay cả chút thể diện tối thiểu cũng không cần, mà không những thế, một người trong đó ngay cả tóc cũng không có, lại chỉ lo giữ chặt người kia không chịu buông.

Những người này thật bát nháo!

Dù sao cũng là chủ gia đình, tiếng hét này thành công khiến Mộ thị và Ngọc Thiên Phương dừng lại.

Một nha hoàn đứng bên cạnh vội vàng chạy đến nhặt khăn chùm đầu lên, thay Ngọc Thiên Phương bọc lại. Gương mặt Ngọc Thiên Phương giấu dưới vải che, thanh âm vẫn tràn đầy thê lương: “Phụ thân, người có biết nàng làm cái gì với di nương không?”

Ngọc Thiên Phương vững vàng lôi Mộ thị đến, bàn tay nắm chặt như thể chỉ sợ nàng chạy mất, hướng Ngọc tướng quân nói: “Từ khi người dẫn quân đi đánh trận, phu nhân liền mặc kệ không hỏi tới di nương. Di nương sinh bệnh, nàng cũng không thèm mời lang trung đến cho di nương! Bệnh di nương càng ngày càng nặng. Nàng…nàng lại còn hạ độc với di nương! Di nương chết thật oan uổng a ….. ô ô….”

Ngọc Duy Đức từ đầu vẫn không lên tiếng, giờ phút này bỗng nhiên đứng dậy, bước tới đỡ Ngọc Thiên Phương, trầm giọng nói: “Nhị tỷ, đừng khóc nữa. Mọi việc đều có phụ thân làm chủ!”

Ánh mắt Ngọc Linh Lung híp lại, Ngọc Duy Đức này, đúng là không thể khinh thường.

Nửa ngày vẫn không lên tiếng, lúc này lại chỉ nói một câu, mà phân lượng lại rất nặng.

Lời này là nói với Ngọc Thiên Phương, dù có náo loạn đi nữa cũng không có ý nghĩa gì, thâm căn của Mộ thị ở Ngọc phủ rất lớn, tuyệt đối sẽ không vì một Lan di nương nho nhỏ mà mất đi địa vị của mình, ngược lại một thân thứ nữ như Ngọc Thiên Phương nhất định sẽ bị liên lụy.

Ngọc Thiên Phương cũng không phải là kẻ ngốc, đệ đệ nhắc nhở một câu, nàng liền khôi phục vẻ bình tĩnh, miệng không thèm nhắc đến nữa, nhưng vẫn nhìn Ngọc tướng quân bi ai rơi nước mắt.

Ngọc tướng quân nhìn một đôi nam nữ Ngọc Thiên Phương và Ngọc Duy Đức, nhớ tới Lan di nương chết không minh bạch, nhất thời vừa đau vừa tức, hung hăng trừng mắt liếc Mộ thị: “Đi về!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.