Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Chương 22: Chơi! chơi! chơi!




Khó có được một hôm tôi dậy sớm trước 10 giờ. Nhìn ánh nắng rực rỡ trên đường, tôi thích chí gọi điện cho cô nhóc của mình.

-Hôm nay cậu có tính đi đâu không?

-Vậy sao? Hay tôi qua chở cậu đi nhá?

-Chán thật. Tôi đang muốn sang chỗ cậu chơi.

Tôi cúp máy, lặng lẽ thở dài, đột nhiên có cảm giác bị bỏ rơi. Buồn chán ôm gối nằm trên sofa lăn lộn gần một tiếng đồng hồ tôi mới chịu đứng dậy, dắt xe đạp ra ngoài đường kiếm đồ ăn sáng.

************************

Tại sao chứ? Tốn gần nửa tiếng đi xe tới đây để mua sách, vậy mà ngoài cửa tiệm lại treo bảng "nghỉ bán một ngày". Thế là thế nào?

Thường thường tôi đều mua chỗ tiệm này, ở đây có rất nhiều sách tham khảo hay. Thôi thì để bữa khác quay lại vậy.

Không còn cách nào khác, tôi đón xe buýt để về lại. Xuống đến trạm, tôi đang định gọi cho hắn ra chở về thì bỗng thấy có ai đó vỗ vai mình một cái. Tôi giật mình quay lại, anh Đình Mạnh đứng đằng sau lưng, mỉm cười nhìn tôi.

-Sao em lại ở đây?

-À, em đi mua sách. Nhưng tiệm nghỉ nên phải về tay không.

-Thế sao? Vậy bây giờ em rảnh phải không?

-Cũng không hẳn. Em định qua nhà Kha.

Anh nhíu mày nhìn ta, hài hước nói:

-Này, có bạn trai rồi nên em muốn bỏ người anh này phải không?

-Nào có. Em chỉ ưu tiên thời gian hơn cho chuyện tình cảm.

-Từ lúc anh về nước tới giờ số lần anh thấy được mặt của em chỉ đếm trên đầu ngón tay.

-Hì hì. Vậy thì đành phải xin lỗi anh rồi.-tôi cười lấy lòng.

-Ăn kem không? Anh mới mua đây.-anh đưa tay vào túi ni lông lấy ra một cây kem đưa cho tôi.

Tôi vui vẻ nhận lấy, mắt liếc cái túi khá to trên tay anh, thắc mắc hỏi:

-Anh mua gì nhiều thế?

-Mấy thứ đồ ăn vặt linh tinh thôi. Nè, qua nhà anh chơi chút đi. Anh mới mua mấy đĩa phim rất hay.

Đình Mạnh kéo tôi đi, nhẹ nhàng ghé sát tai tôi nói. Tôi bối rối nhìn cánh tay đang đặt trên vai mình, lại không dám đẩy ra, chỉ có thể cố gắng giữ chút khoảng cách. Dù sao mối quan hệ giữa chúng tôi đã ngầm thay đổi rất nhiều, tôi cảm thấy không quen lắm đối với những cử chỉ quen thuộc như vậy.

-Thật ra mấy cái đó em đã xem qua hết rồi. Dạo này rảnh rỗi nên em với Kiến Kha cũng hay xem phim lắm.

-Tiếc nhỉ?-anh nhìn tôi cười. Nhân cơ hội này tôi gỡ tay anh ra, né sang một bên.

-Thôi, anh về đây.-Đình Mạnh xoa đầu tôi, nhìn tôi thêm một lúc mới chậm rãi đi về.

*************************

-Nè, sao mặt bí xị thế kia?-tôi chọc chọc cánh tay hắn, cất giọng trêu chọc.

-Lúc nãy cậu đi đâu thế?-hắn đột nhiên hỏi tôi.

-Tôi đi mua sách. Chẳng phải bảo cậu rồi sao?

-Thế sách đâu?

-Tiệm đóng cửa nên tôi đi về.

-Trùng hợp vậy sao?

Kha đột nhiên nhếch mép cười, mang vẻ đầy giễu cợt. Tôi cảm thấy khó hiểu, tên này lại dở chứng gì vậy chứ? Tôi không thèm để ý hắn, thuận tay đặt di động và ví tiền xuống bàn, vào bếp lấy nước uống. Lúc trở lên thấy người kia đang cầm di động của tôi xem xét cái gì đó. Tôi bực bội bước tới giằng lại:

-Cậu sao dám xem điện thoại của tôi? Chẳng phải tôi đã từng nói với cậu về vấn đề này rồi sao?

-Hà Vũ, cậu nói thật đi. Có thật lúc nãy cậu đi mua sách không? Hay cậu nói dối tôi để đi chơi với Đình Mạnh?

-Cậu nói gì?-tôi ngớ người, chợt nhận ra điều gì đó.

-Không phải sao? Tôi chính mắt thấy, cậu đi chung với Đình Mạnh. Hai người còn nói chuyện rất thân mật, ôm vai bá cổ nhau nữa chứ.

Nè, nè, nè. Dùng từ "ôm vai bá cổ" thì hơi bị quá đấy. Bọn tôi hoàn toàn trong sạch đấy. Tôi đang định mở miệng thì hắn đã nhanh hơn một bước chặn tôi lại:

-Cậu đừng nói với tôi trùng hợp. Tôi đã xem nhật kí điện thoại của cậu, rõ ràng tối hôm qua Đình Mạnh có gọi cho cậu. Có phải hai người hẹn nhau đi chơi sau lưng tôi?

-Cậu đang nói điên nói khùng gì thế hả? Cái gì "hẹn đi chơi sau lưng cậu". Nếu tôi muốn đi chơi với anh ấy, có cần phải giấu không?

-Tôi chỉ nói những gì mình nhìn thấy. Cậu có dám nói người tôi nhìn thấy lúc nãy không phải cậu không?

-Đúng vậy. Cậu nhìn thấy tôi. Nhưng điều đó không thể khẳng định tôi đã làm chuyện có lỗi với cậu.

-Thế cậu muốn giải thích thế nào?-hắn đưa vẻ mặt thách thức nhìn tôi.

-Tôi trên đường về tình cờ gặp được anh ấy...

Thấy hắn hình như cũng không thật lòng muốn nghe, vẻ mặt "sao cũng được" nhìn ti vi, tôi cũng không tiếp tục giải thích nữa, nói xong một câu liền bỏ về thẳng.

-Nói chung chỉ là tình cờ. Cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ. Tôi không có làm gì sai cả.

.......................................

Tên nhóc chết bầm! Cậu dám đổ oan cho tôi? Cậu nghĩ tôi là con người như vậy? Mọi chuyện vốn chỉ là sự trùng hợp, tình cờ, hắn lại cư nhiên cho rằng tôi "vượt tường". Rõ ràng hắn không tin tôi.

Tối hôm qua, thực ra không phải anh Đình Mạnh gọi cho tôi, là em gái của anh ấy. Con bé mượn di động của anh để hỏi tôi mấy vấn đề ở trường. Năm nay nó lên cấp 2, học ở trường cũ của tôi, có nhiều thứ tôi sẽ hiểu rõ hơn ba mẹ nó.

Tại sao hắn lại không tin tưởng tôi chứ? Tại sao không chịu nghe tôi giải thích? Tôi không đáng tin đến vậy sao?

Đang buồn bực thì chợt nghe di động mình kêu inh ỏi, tôi chán nản định tắt máy, nhưng khi nhìn đến màn hình chợt sững người. Kha gọi. Lại muốn làm gì nữa? Tiếp tục gây sự sao? Tôi nhìn một chút, quyết định tắt máy, khoá nguồn không để hắn làm phiền nữa.

Kiến Kha, lần này tôi sẽ để cậu suy xét kiểm điểm. Tôi không hề có lỗi với cậu.

    « Chương sau

Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com

Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận

Đừng nhập

Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0

Họ tên Email   + = Website đọc truyện online sưu tầm và cập nhật liên tục các truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện đô thị từ nhiều nguồn khác nhau trên mạng.Mời bạn đọc và ủng hộ website bằng cách giới thiệu đến bạn bè, chúc bạn có những giây phút đọc truyện thư giãn thật bổ ích. Google - Publisher

Tạp chí Ô Tô - Xe Máy hàng đầu việt nam

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.