Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Chương 10: Rắc rối ở quán bar




Mộ thị kinh hồn bạt vía chịu đựng ánh nhìn của Ngọc tướng quân, miệng lại cứng rắn cãi lại: “Lão gia, oan uổng cho thiếp a. Thiếp đối xử với Lan Nhi như muội muội ruột, sao có thể hại nàng như vậy?”

Vô nghĩa, nàng không ngốc, sao có thể thừa nhận chuyện này do mình làm? Nhìn bộ dáng này của Ngọc tướng quân, nếu nàng thừa nhận, không bị hắn đánh chết mới là lạ.

Lại nói, chuyện này xảy ra đã hơn hai năm rồi, Ngọc tướng quân không có bằng chứng, lấy cái gì chứng minh Lan di nương là do nàng hại chết? Đến lúc này, chỉ cần nàng đến chết cũng không nhận, chờ Ngọc tướng quân qua cơn giận, nàng vẫn có thể nở mày nở mặt làm Ngọc phu nhân.

Mộ thị cúi đầu, che dấu sự bối rối trên mặt, rút khăn con ra dùng sức lau khóe mắt chẳng hề có nước, ai oán bi thương nói: “Lão gia, hôm nay thiếp cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, nhất định là có người muốn vu tội cho thiếp! Ba năm lão gia không ở nhà, cả một nhà đều do thiếp quản lý, chỉ sợ là đắc tội không ít người. Lão gia vừa trở về, bọn họ sẽ lợi dụng cơ hội này vu oan cho thiếp, người trăm ngàn lần không thể tin sai người, oan uổng cho thiếp a! Ô…ô…!”

Mộ thị lúc này là đang biện bạch cho bản thân, nhưng lại ngầm nhắc nhở Ngọc tướng quân, ba năm này Ngọc tướng quân không ở nhà, đều là một mình nàng vất vả trông coi Ngọc phủ, Ngọc tướng quân nghĩ đến khó khăn của nàng, có lẽ sẽ tin tưởng nàng hơn một chút.

Ngọc tướng quân nhớ đến một màn trong từ đường kia, lại nhớ đến một chuyện khác: “Thiên Phương làm sao vậy? Một cô nương đang tốt lành, sao ngay cả tóc cũng không có? Ngươi trông coi chăm sóc nó thế nào vậy?”

Trong lòng Mộ thị không ngừng kêu khổ, Ngọc Thiên Phương không có tóc cũng kỳ quái, nàng điều tra mãi cũng biết có chuyện gì xảy ra. Dù sao cũng không phải là nữ nhi do mình sinh ra, một nha đầu thứ xuất mà thôi, trở thành cái dạng gì nàng cũng không để trong lòng.

Nhưng lời này có thể nói với Ngọc tướng quân sao? Ngọc tướng quân vốn đang hoài nghi cái chết của Lan di nương, nếu thấy nàng đối với thứ nữ cũng chẳng quan tâm, nhất định sẽ cho rằng nàng không đủ tư cách của một chính thất.

Mộ thị đành phải đem mấy lời truyền miệng của hạ nhân trong phủ thuật lại toàn bộ: “…Nghe nói là bị quỷ cắt chọc, thiếp cũng không nghĩ là nghiêm trọng đến vậy. Lão gia, Thiên Phương là một cô nương, tóc của mình biến thành như vậy, đương nhiên không chịu gặp người khác. Thiếp hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nó.”

Mộ thị nói đến bệnh rụng tóc, linh quang nhất thời chợt lóe, lê gối lên mấy bước, tiếp tục nói: “Lão gia, chuyện hôm nay chỉ sợ có chút kỳ quái. Nếu đúng là do Lan di nương ở Phẩm Lan Uyển quấy phá, sao nàng lại không tìm người khác, lại tìm đến Thiên Phương? Thiên Phương là nữ nhi do nàng sinh ra cơ mà, sao không đi tìm mấy người khác, lại chỉ hại Thiên Phương? Quỷ hồn hôm nay nhất định không phải Lan di nương!”

Ngọc tướng quân vốn muốn điều tra rõ mấy cái chuyện lòng vòng này, nghe Mộ thị khua môi múa mép một hồi, lại cảm thấy có chút đúng, hắn cau mày nghĩ nghĩ nói: “Bóng dáng kia ngươi cũng thấy rồi đấy, rõ ràng là bóng dáng của Lan Nhi lúc còn sống, tiếng nói cũng giống, không phải nàng thì là ai?”

Mộ thị cũng không nghĩ ra là ai đang làm trò quỷ, mơ hồ cảm thấy Bạch tiên cô có chút vấn đề, nhưng bây giờ tìm Bạch tiên cô chất vấn cũng không được, mà Bạch tiên cô cũng đã sớm nói rồi, hôm nay làm phép xong nàng sẽ rời phủ, đi rồi…thì nàng phải tìm người kiểu gì?

Huống chi, Bạch tiên cô là do nàng mời đến, nếu có vấn đề gì, không phải cuối cùng là lại tính hết trên đầu nàng sao?

Mộ thị nhìn cơn giận còn sót lại vẫn chưa tiêu của Ngọc tướng quân, biết giờ phút này phải trấn an Ngọc tướng quân mới là chuyện quan trọng nhất, một tay liền ôm mặt làm bộ khác lớn, một bên nắm chặt góc áo của Ngọc tướng quân: “Lão gia, thiếp gả cho Ngọc phủ đã nhiều năm, một bước cũng không dám đi nhầm, một câu cũng không dám nói sai, mọi chuyện đều nghĩ cho lão gia, cho Ngọc phủ. Thiếp là hạng người gì, không phải lão gia là người hiểu rõ hơn bất kì ai khác sao. Lão gia yêu thương Lan di nương, thiếp so với lão gia càng yêu thương nhiều hơn, sao có thể hại nàng? Thiếp biết, Lan di nương nếu có chuyện gì, lão gia nhất định sẽ buồn lòng. Cho dù thiếp không đau vì Lan di nương, cũng phải nghĩ cho thân thể của lão gia. Lão gia không biết, sau khi Lan di nương qua đời, thiếp khóc vì nàng bao nhiêu lần, lại sợ người trở về biết chuyện sẽ thương tâm, còn sai người an táng nàng thật tốt. Lão gia, nếu người vì Lan di nương giận chó đánh mèo, thiếp cũng không còn gì để nói nữa, dù sao cũng là ở trong phủ của chúng ta mà qua đời, thiếp cũng không tránh được phải chịu trách nhiệm…”

Mộ thị càng khóc càng thương tâm, nhớ tới trượng phu của mình vì một di nương nho nhỏ mà đối xử với mình như vậy, nước mắt của nàng lại càng rơi nhiều hơn: “…Lão gia, nếu trách phạt thiếp thì người hết giận, vậy người cứ phạt thiếp đi! Thiếp một lòng đều vì lão gia, chỉ cần lão gia thoải mái, bảo thiếp làm gì thiếp cũng nguyện ý!”

Mộ thị quỳ trên mặt đất, tóc tai toán loạn vì khóc lóc, ngay cả Ngọc tướng quân tâm địa sắt đá cũng không khỏi sinh lòng trắc ẩn, Mộ thị cùng hắn dù sao cũng làm vợ chồng đã nhiều năm, trong nội tâm Ngọc tướng quân cũng thực sự không muốn tin chuyện này là do Mộ thị làm, nghe xong lời của Mộ thị, Ngọc tướng quân thở dài, đưa tay đỡ Mộ thị dậy: “Nàng đứng lên trước ——-”

Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó là tiếng bối rối của nha hoàn: “Lục tiểu thư…Người chậm một chút đã…Phu nhân, lão gia! Lục tiểu thư tới!”

Ngọc Thiên Kiều gấp rút vén rèm lên, nổi giận đùng đùng bước vào: “Phụ thân, nương, hai người phải làm chủ cho con!”

Vừa bước vào phòng, nàng liền trông thấy Mộ thị đang quỳ trước mặt Ngọc tướng quân, không khỏi ngẩn người: “Nương, người sao vậy!?”

Mộ thị thấy con gái yêu sốt ruột, vội đứng dậy nói: “Xảy ra chuyện gì, sao vội như vậy? Thân thể con còn chưa khỏe hẳn, sao không cẩn thận như vậy?”

Ngọc Thiên Kiều nhớ tới chuyện lúc nãy bị đánh, khóe mắt thoáng chốc đầy nước, mặt đầy oán khí nói: “Nương, người không biết, vừa rồi có người mắng con, còn tát con một cái!”

Ngọc Thiên Kiều giơ bên mặt bị tát ra cho Mộ thị xem: “Nương nhìn xem! Đau chết mất!”

Mộ thị đau lòng tức giận nói: “Ai dám đánh!? Thật to gan!”

Ngọc Thiên Kiều oán giận nói: “Chính là cái thứ nữ mới tiến phủ kia, hình như gọi là Ngọc Linh Lung! Nương, người trừng trị nó đi, trút giận thay cho con!”

Trong lúc Ngọc Thiên Kiều dưỡng bệnh, hoàn toàn không biết mới một tháng ngắn ngủi trong phủ lại xảy ra nhiều chuyện đến như vậy. Ngọc Linh Lung sớm đã đánh Mộ thị một trận, sau đó lại đánh ngã Ngọc tướng quân, toàn bộ người trong Ngọc phủ cũng không còn ai dám động đến nàng.

Nàng bệnh vừa mới khỏi, khờ dại không nghĩ tới mẫu thân của mình trong Ngọc phủ nói một là một, chỉ cần lên tiếng ra lệnh, liền có thể hung hăng giáo huấn cho Ngọc Linh Lung một trận!

Mà Mộ thị giờ phút này, vừa nghe nói Ngọc Linh Lung đánh Ngọc Thiên Kiều, lập tức câm như hến. Sao không phải là người khác, lại cố tình là Ngọc Linh Lung!

Thứ nữ kia là người không thể trêu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.