Hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc đáng yêu

Chương 12




Một tiểu thái giám đột nhiên xuất hiện trước mặt Bát Hoàng tử rồi cung kính dâng thiếp mời lên:
- Bát Hoàng tử điện hạ, tối nay quốc vương chúng tôi bày yến mở tiệc chiêu đãi ngài và Triệu tướng quân để tận tình địa chủ, hy vọng hai vị đừng quên đến phó ước đúng giờ!
Hạng Long Không khẽ gật đầu:
- Xin chuyển lời lại với Quốc chủ, ta và Triệu tướng quân nhất định sẽ đến đúng giờ!
Sau đó người hầu của Bát Hoàng tử lập tức nhận lấy thiếp mời. Điều này làm cho tất cả thanh niên Tây Lương đến đây ghi danh vị trí phò mã phải đỏ hồng mắt, chẳng lẽ hoàng thượng còn phải tìm tên Bát Hoàng tử này để bàn chuyện hôn sự sao?
- Yên lặng, yên lặng, nếu còn ồn ào thì tất cả đều mất tư cách ghi danh.
Tuyển Hôn sứ đưa mắt nhìn xuống đám thanh niên đang hò hét dưới đài, hắn không thể áp chế được cơn tức, vỗ bàn một cái rồi quát lớn.
Tất cả thanh niên đến đây ghi danh đều ngậm miệng lại rồi câm như hến, chỗ ghi danh lại bắt đầu trở nên yên tĩnh.
- Triệu tướng quân, chúng ta đi thôi!
Hạng Long Không chẳng muốn so đo với những tên bình dân này, hắn thản nhiên nói.
Triệu Tử Văn đảo mắt nhìn khắp bốn phía, hắn cũng không phát hiện ra hình bóng quen thuộc vừa rồi nên vội vàng đi theo hoàng tử trở về khách điếm.
Hôm nay La Thanh Yên cũng không quay về khách điếm, hình như nàng đang giám sát những hành động của đám người Thế tử Hạng Long Uyên.
Đến nửa đêm, thịnh yến chào đón Bát Hoàng tử và Thế tử bắt đầu được mở màn long trọng tại Ngự Hoa Viên. Hàng trăm vị quan đến đây, những cung nữ xinh đẹp và vũ công quần áo thơm mát bóng dáng thướt tha, lầu các được trang hoàng rực rỡ bằng những đèn màu tươi sáng. Chỗ này có hàng ngàn bàn tiệc, tất cả đều biểu hiện rõ lễ đãi của Quốc chủ Tây Lương đối với bốn vị khách quý đến từ Đại Kinh. Cung nữ và thái giám bận rộn đi qua đi lại trong yến tiệc, bưng khăn rót rượu hầu hạ rất chu đáo. Đám người ở đây nói chuyện vô cùng vui vẻ, đám đàn ông thì khoe khoang với nhau rất rộn rã.
Triệu Tử Văn ngồi bên cạnh Bát Hoàng tử, đối diện chính là Sở Vương nhân yêu. Bọn họ đang trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, ai cũng không phục.
Đúng lúc này một âm thanh the thé vang lên:
- Quốc chủ đến!
Tất cả quan lại Tây Lương lập tức quỳ xuống:
- Quốc chủ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Đám người Sở Thăng, Hạng Long Uyên, Hạng Long Không, Triệu Tử Văn lại không phải người Tây Lương, tất nhiên cũng không cần phải làm đại lễ này. Bọn họ chỉ đứng thẳng người ôm quyền giữ lễ.
Chỉ thấy một người mặc hoàng phi đẹp đẽ đi vào, Quốc chủ Tây Lương chậm rãi đi lên vị trí chủ yến. Quốc chủ Tây Lương quốc là một người đàn ông trung niên, mặc long bào màu vàng, mày rậm mắt to, vẻ mặt thô cuồng rất uy vũ, hai tròng mắt lại lóe lên sự uy nghiêm. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Quốc chủ vung ống tay áo có hình rồng:
- Các vị ái khanh, miễn lễ!
Ánh mắt của Quốc chủ Tây Lương lại nhìn về phía bốn người Đại Kinh, đầu tiên ánh mắt của hắn nhìn về phía Triệu Tử Văn nhưng sau đó lại hướng về phái Bát Hoàng tử cười nói:
- Vị này chắc là Bát Hoàng tử, khi trẫm mang theo Lương Mộ Vũ đến Hàm Đan thì ngươi mới tám chín tuổi, không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, bây giờ đã trở thành một vị công tử hào hoa. Xem ra ta cũng đã già rồi.
Khi nghe thấy những lời này thì Triệu Tử Văn lập tức giật mình tỉnh ngộ, thì ra năm xưa vị Quốc chủ Tây Lương này đưa Lương Mộ Vũ đi Hàm Đan, hèn gì Lương Mộ Vũ lại biết Bát Hoàng tử điện hạ.
- Hôm nay gặp lại thấy vẻ mặt bá phụ vẫn rất hồng hào, vẫn còn cường thịnh như năm xưa!
Hạng Long Không cung kính nói.
Quốc chủ cười ha hả rồi nâng chén rượu lên hướng về phía Thế tử Hạng Long Uyên và Sở Thăng:
- Thế tử, Sở vương, trẫm mời các ngươi một chén!
- Tạ Quốc chủ!
Hạng Long Uyên và Sở Thăng cùng nâng chén nhưng trong mắt lại lóe lên một tia không vui. Đúng vậy, Quốc chủ Tây Lương rõ ràng nhiệt tình với Bát Hoàng tử hơn, bọn họ có muốn cao hứng cũng không cao hứng nổi.
Ánh mắt của tất cả quan viên đều không nhịn được phải nhìn về phía bốn vị khách quý đến từ Đại Kinh, bọn họ biết Bát Hoàng tử và Thế tử bất hòa như nước với lửa. Hôm nay hai người kia đều vì vị trí phò mã, rõ ràng đang muốn lôi kéo Quốc chủ. Nhưng lúc này là công chúa chọn phò mã chứ không phải Quốc chủ chọn phò mã, cho nên tất cả đều phải xem Hưng Bình công chúa có nhìn trúng hay không.
Từ xưa đến nay việc chọn phò mã vô cùng phức tạp, phò mã là phu quân của công chúa, vợ chồng sống với nhau có ân ái hay không phải xem phò mã có thích công chúa không, công chúa có thích phò mã hay không. Nếu hai bên cùng vui vẻ thì vợ chồng sẽ thuận hòa, Nhưng công chúa có cơ hội tìm hiểu bọn họ, để nàng biết rõ ai là người hợp ý mình, hợp lòng mình sao? Cơ hội này không thể có được. Nếu chỉ dựa vào tướng mạo mà kiếm được một phò mã tình chàng ý thiếp thì sợ rằng còn khó hơn lên trời. Đến đêm động phòng hoa chúc công chúa mới có thể hiểu được tính tình phò mã của mình, lúc đó phò mã có hợp với chính mình hay không thì cũng là chuyện sau khi thành thân rồi. Cho nên tuyển phò mã phạm vi lớn thật ra cũng chính là một canh bạc, cũng không biết vì sao Hưng Bình công chúa lại muốn chọn rể khắp thiên hạ.
Lúc này ở vị trí trung tâm yến tiệc có một giọng nói trong trẻo vang lên, trong đám cung nữ xinh đẹp đi ra một người mặc hoa phục. Trang phục của nàng rất kín đáo, gương mặt xinh đẹp vì đánh quá nhiều phấn mà trở nên dung tục, trên đầu nàng cài một cây Hoàng Kim trâm bích ngọc đang phát ra những tiếng kêu leng keng. Nàng trực tiếp đi thẳng ra sân khấu, bên người còn mang theo một cây đàn tỳ bà. Nàng ngồi xuống, những ngón tay nhỏ nhắn bắt đầu di chuyển, tiếng đàn tỳ bà dễ nghe lập tức vang lên, tiếng ca của nàng véo von giống như chim vàng anh. Khi cung nữ này hát xong thì tất cả mọi người đều vỗ tay cổ vũ, sau đó những cô gái khác lại lần lượt lên đài biểu diễn, khiêu vũ, làm thơ, viết chữ, vẽ tranh, thậm chí còn có cả múa kiếm.
Quốc chủ hướng về phía Thế tử, Bát Hoàng tử và Sở vương mời rượu, nhưng lại không mời Triệu tướng quân. Điều này làm cho tất cả đại thần cảm thấy nghi hoặc, tuy ba người kia thân phận cao quý hơn Triệu tướng quân nhưng có thể nói danh vọng của Triệu tướng quân trong thiên hạ lại không có kẻ nào bằng.
Sở Thăng nở nụ cười âm hiểm:
- Xem ra Quốc chủ Tây Lương có chút thành kiến với Triệu Tử Văn.
- Điều này cũng chưa hẳn là vậy!
Hạng Long Không nghe được lời của Sở Vương, vẻ mặt lập tức biến đổi nói:
- Nếu Quốc chủ cố ý muốn mời rượu Triệu Tử Văn vào lúc cuối cùng, như vậy có thể thấy Quốc chủ vô cùng coi trọng Triệu Tử Văn.
Lúc này một âm thanh của thái giám được xướng lên:
- Thái tử đến!
Lúc này Lương Mộ Vũ đang mặc một bộ hoàng bào, đầu đội mũ vàng tiến thẳng về phía ghế không nhanh không chậm.
- Phụ hoàng, thứ cho nhi thần đến muộn!
Lương Mộ Vũ không chút sợ hãi hướng về phía Quốc chủ nói.
Quốc chủ Tây Lương biết đứa con trai duy nhất của mình chẳng phải loại người không tuân thủ thời gian, chắc chắn hắn có chuyện gì đó quan trọng. Quốc chủ nghiêm mặt nói:
- Còn không mau hướng về phía bốn vị khách quý nhận lỗi!
Cung nữ vội vàng rót rượu cho Thái tử, Lương Mộ Vũ lại nâng chén rượu lên hướng vê phía bốn vị khách quý nói:
- Tại hạ vừa rồi có chuyện gấp, cho nên mới đến trễ, thật thất lễ, mong bốn vị lượng thứ cho!
Hạng Long Uyên cười nói:
- Thái tử bận rộn là phúc cho muôn dân, Thái tử không cần chú ý!
Tên này vỗ mông ngựa rất rõ ràng, Triệu Tử Văn và Bát Hoàng tử đều là loại người không thích nịnh nọt nên cũng không nói thêm điều gì mà chỉ cười nhạt một tiếng.
Quốc chủ Tây Lương đột nhiên nói:
- Mộ Vũ, đến đây cùng ta kính Triệu tướng quân một chén!
Nghe Quốc chủ nói như vậy, tất cả đám người ngồi đây đều phải sợ hãi. Thì ra Quốc chủ muốn cùng Thái tử kính rượu Triệu tướng quân. Người nào có thể được Quốc chủ và Thái tử cùng chúc rượu, đây đúng là vô cùng vinh quang.
Lương Mộ Vũ mỉm cười rồi nâng chén hướng về phía Triệu tướng quân:
- Triệu tướng quân, hy vọng khi Hung Nô xuôi Nam ngài có thể thống lĩnh đại quân bảo vệ tộc Hoa Hạ vĩnh viễn trường tồn.
Triệu Tử Văn cũng không có bất kỳ vẻ ngạc nhiên nào chỉ mỉm cười nâng chén:
- Nhất định!
Hai chữ này xem ra cũng khá hời hợt, nhưng tất cả mọi người đều biết muốn có được hai chữ đó cần phải bỏ ra một cái giá thế nào.
Tây Lương và Hung Nô có huyết hải thâm thù, Quốc chủ sao lại không biết chuyện Hung Nô sợ hãi Triệu tướng quân chứ? Triệu tướng quân là người có thể chống lại kỵ binh của Hung Nô đấy.
Vẻ mặt Sở Thăng trở nên âm trầm, y rõ ràng không phục Triệu Tử Văn được đãi ngộ cao như vậy. Hạng Long Uyên khẽ nhấp chén rượu ngon, giống như tất cả đều nằm trong dự đoán của mình.
- Nghe nói Triệu tướng quân thơ ca xuất chúng, không bằng làm một bài cho đám cung nữ hát lên trợ hứng, thế nào?
Quốc chủ mỉm cười nhìn Triệu Tử Văn nói. Phi tử của lão ở bên cạnh cũng đã được nghe qua đại danh của Triệu tướng quân, cũng rất khâm phục hắn. Lúc này bà ta đang dùng cặp mắt xinh đẹp nhìn Triệu tướng quân từ đầu đến chân.
- Nếu Quốc chủ đã có nhã hứng, ta sẽ làm một bài vậy.
Triệu Tử Văn trầm ngâm một lát, đột nhiên hắn nghĩ đến Lăng Nhi và Lâm hồ mị tử, cũng không biết khi nào mới gặp được các nàng. Hắn không khỏi cảm thấy đau thương rồi cất giọng khẽ thì thầm:
-Mấy lúc có trăng thanh?
Cất chén hỏi trời xanh:
"Cung khuyết trên chín từng,
Ðêm nay là đêm nào?"

Ta muốn cưỡi gió bay lên vút,
Lại sợ lầu quỳnh cửa ngọc,
Trên cao kia lạnh buốt.
Ðứng dậy múa giỡn bóng,
Cách biệt với nhân gian!
Trăng quanh gác tía,
Cúi xuống cửa son,
Dòm kẻ thao thức,
Chẳng nên ân hận,
Sao cứ biệt li thì trăng tròn?
Ðời người vui buồn li hợp,
Trăng cũng đầy vơi mờ tỏ,
Xưa nay đâu có vạn toàn.
Chỉ nguyện đời ta trường cửu,
Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên.
(Bài thơ Thủy Điệu Ca của Tô Thức, Tô Thức, tự Tử Chiêm, một tự khác là Hòa Trọng, hiệu Đông Pha cư sĩ nên còn gọi là Tô Đông Pha, là nhà văn nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống. Ông được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống.
Dịch thuật: Nguyễn Hiến Lê, theo vi.wikipedia.org)
- Thơ hay!
Cặp mắt hổ của Quốc chủ trở nên sáng ngời, lão vỗ tay khen hay:
- Triệu tướng quân quả thật văn võ song toàn.
Lương Mộ Vũ cũng thầm hiểu ra ý nghĩa, hắn lập tức vỗ tay hai tiếng, cung nữ lập tức bước ra tấu ra khúc nhạc tươi đẹp. Bọn họ khẽ xướng:
- Mấy lúc có trăng thanh?
Cất chén hỏi trời xanh:
"Cung khuyết trên chín từng,
Ðêm nay là đêm nào?"

Ta muốn cưỡi gió bay lên vút,
Lại sợ lầu quỳnh cửa ngọc,
Trên cao kia lạnh buốt.
Ðứng dậy múa giỡn bóng,
Cách biệt với nhân gian!
Trăng quanh gác tía,
Cúi xuống cửa son,
Dòm kẻ thao thức,
Chẳng nên ân hận,
Sao cứ biệt li thì trăng tròn?
Ðời người vui buồn li hợp,
Trăng cũng đầy vơi mờ tỏ,
Xưa nay đâu có vạn toàn.
Chỉ nguyện đời ta trường cửu,
Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên.
Những âm điệu uyển chuyển lại càng khắc sâu vào lòng người hơn cả thơ từ, hát lên những thăng trầm của đời người, đau thương và đến từ tận đáy lòng. Khúc hát làm người ta chỉ mong sao cuộc sống được lâu dài, cùng thuyền quyên trên ngàn dặm đường đời.
Quốc chủ Tây Lương lại nhớ tới tình cảnh đau thương nước mất nhà tan năm xưa, không kìm được phải lệ nóng lưng tròng. Sau khi phấn đấu mười năm cuối cùng lão cũng đã phục quốc, người nhà đoàn tụ, ngay cả tiểu công chúa đã mất tích hơn mười năm cũng quay về Tây Lương, đây là điều làm lão cảm thấy vui mừng nhất.
Tất cả những giai điệu của khúc hát đều bao hàm tình cảm giống như ngựa chạy nước rút, thoải mái mà hấp dẫn, kết cấu chặt chẽ, rõ ràng mạch lạc, tình cảnh giao hòa. Tất cả mọi thứ đều xoay quanh và mở rộng từ chữ "nguyệt", âm thanh lúc bổng lúc trầm rời xa những bụi bặm trần thế rồi lại nhập vào thế tục. Những ca từ chặt chẽ và tự nhiên biểu hiện năng lực ngôn ngữ cao siêu và sự lãng mạn tiêu sái của con người.
Sau khi tất cả các đại thần Tây Lương nghe xong khúc ca đều phải bội phục tài hoa của Triệu tướng quân. Thầm nghĩ Triệu tướng quân quả thật là kỳ nhân, võ công siêu hạng, ngay khi dùng chữ tài hoa cũng không thể miêu tả được rõ ràng.
Bát Hoàng tử nghe xong lời của bài hát thì cũng cảm thấy thương nhớ hoàng muội An Ninh, trong lòng hắn lập tức trở nên ảm đạm. Hôm nay hoàng muội đã rời xa trần thế, mình và nàng cũng không còn cơ hội được gặp lại nữa rồi.
Bài thơ này được Tô Thức viết ra khi con đường làm quan không thuận lợi, nhưng hiện nay Tô Thức đã trở thành Thái sư được hoàng thượng trọng dụng nên bài thơ này đã không còn được xuất hiện nữa. Ngày nay Triệu Tử Văn đạo văn nhưng tỏ ra vô cùng hiên ngang lẫm liệt.
Thấy tất cả mọi người đều mê mẩn trước lời bài thơ, Triệu Tử Văn hướng về phía Quốc chủ cười nói:
- Không bằng ta sẽ vì Quốc chủ mà dùng cách biểu diễn bài hát này ở quê nhà hát lên một lần!
- Xin hỏi quê quán của Triệu tướng quân ở nơi nào?
Lão Quốc chủ kỳ quái hỏi.
Triệu Tử Văn cười nói:
- Chỗ đó sao, ở một nơi rất xa!
Hạng Long Uyên nghe thấy vậy thì vẻ mặt trở nên ngưng trọng, hắn nghĩ rằng quê hương của Triệu Tử Văn là Hàng Châu. Nhưng hôm nay nghe thấy những lời này thì nơi rất xa chưa hẳn là Hàng Châu, chẳng lẽ Triệu Tử Văn từ hải ngoại đến, chẳng lẽ cũng giống như những tên truyền giáo trước đây sao?
Triệu tướng quân không muốn nói thì Quốc chủ Tây Lương cũng không muốn hỏi dồn, lão cười nói:
- Ta cũng muốn xem quê hương của Triệu tướng quân hát bài này thế nào.
Triệu Tử Văn đắn đo một lúc, trong đầu thầm nhớ đến lúc Vương Phỉ cất bài hát này thế nào. Lúc này hắn dựa theo kiểu đó mà cất lên khúc hát:
- Mấy lúc có trăng thanh?
Cất chén hỏi trời xanh:
"Cung khuyết trên chín từng,
Ðêm nay là đêm nào?"

Ta muốn cưỡi gió bay lên vút,
Lại sợ lầu quỳnh cửa ngọc,
Trên cao kia lạnh buốt.
Ðứng dậy múa giỡn bóng,
Cách biệt với nhân gian!
Trăng quanh gác tía,
Cúi xuống cửa son,
Dòm kẻ thao thức,
Chẳng nên ân hận,
Sao cứ biệt li thì trăng tròn?
Ðời người vui buồn li hợp,
Trăng cũng đầy vơi mờ tỏ,
Xưa nay đâu có vạn toàn.
Chỉ nguyện đời ta trường cửu,
Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên.
Phương pháp hát này rất khác lạ, đặc biệt là giọng hát, nhịp điệu cũng rất nhanh. Triệu Tử Văn làm tất cả đại thần đang ngồi ở đây đều phải kinh ngạc, đều si mê. Giọng ca du dương, làn điệu tươi đẹp vang vọng cả Ngự Hoa Viên. Tất cả người nghe đều phải chấn động tinh thần, vừa rồi cung nữ dùng phương pháp kinh kịch để cất tiếng hát, xem ra giọng hát thông tục này của Triệu tướng quân lại dễ nghe hơn không biết bao nhiêu lần.
Đám người càng nghe càng cảm thấy vui vẻ, nhưng Triệu Tử Văn lại càng hát càng ảm đạm:
- Chỉ nguyện đời ta trường cửu.
Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên.
Triệu Tử Văn nhớ tới một thế giới khác nơi cha mẹ đang sống, mình và bọn họ đã không còn cơ hội được gặp nữa rồi.
- Triệu tướng quân, cách xướng ca này thật quá kỳ diệu, đây là lần đầu tiên trẫm được nghe. Quê hương của ngươi thật thần bí!
Lương Mộ Vũ cười rất có ý tứ, hình như hắn đang đoán xem loại người như Triệu tướng quân rốt cuộc là đến từ nơi nào, cũng không biết vùng đất nào có thể tạo ra được một Triệu tướng quân như vậy.
Triệu Tử Văn cười nhạt một tiếng rồi trầm mặc không nói gì.
Lần này Quốc chủ Tây Lương tổ chức dạ yến dùng lễ lớn đãi khách quý, dù sao trong đám người cũng có một Triệu tướng quân thanh danh đang bốc lên cao. Quốc chủ Tây Lương cũng rất muốn nịnh bợ hắn.
Yến hội duy trì trong vòng hai canh giờ, tất cả đại thần lại càng có thêm những nhận thức sâu sắc về Triệu tướng quân. Người này tài học hay võ học đều vào loại tuyệt đỉnh, bọn họ lại càng cảm thấy trên mặt vị Triệu tướng quân này giống như được khoác lên một tấm mặt nạ, cũng không có bất kỳ người nào biết đây là nhân sĩ phương nào.
Đối với Bát Hoàng tử và Thế tử Đại Kinh đến đây ghi danh vị trí phò mã thì Quốc chủ Tây Lương chẳng qua chỉ cười cho qua chuyện, tất cả đều phải để công chúa lựa chọn một cách công bằng, lão làm phụ hoàng cũng không muốn hỏi đến chuyện này.
Triệu Tử Văn trở lại Mãn Tinh lâu, còn chưa kịp tiến vào khác điếm thì đã mơ hồ cảm thấy La Thanh Yên đang đứng trước cửa. Lông mày của nàng đen như vẽ, môi căng mọng như núi xuân, dáng vẻ thướt tha mềm mại, giống như tiên nữ rơi vào chốn phàm trần rồi trở nên xinh đẹp chấn động lòng người.
- Tiểu Yên, không phải ta đã nói rồi sao, không cần chờ ta. Sao ngươi vẫn còn ở đây?
Triệu Tử Văn bực bội nói.
La Thanh Yên đã gặp qua loại người da mặt dày nhưng lại chưa từng thấy loại nào vô sỉ thế này. Hai gò má nàng trở nên đỏ ửng, tức giận nói:
- Vô sỉ, ta chờ ngươi là có chuyện quan trọng.
Bát Hoàng tử đã được đám hộ vệ đưa về rồi tiến vào khách điếm, Triệu Tử Văn lại khẽ nói:
- Chuyện quan trọng sao? Không phải bây giờ ta và ngươi cùng đi giết Sở Thăng chứ?
La Thanh Yên nói:
- Hiện tại vẫn còn quá sớm!
- Hừ! Nếu không phải ta âm thầm điều tra tin tức thì chỉ sợ đến lúc đó chúng ta cũng không biết sẽ chết như thế nào!
Vẻ mặt La Thanh Yên trở nên lạnh lùng, nàng hừ nhẹ một tiếng nói tiếp.
- Nghiêm trọng vậy sao?
Vẻ mặt Triệu Tử Văn đột nhiên biến đổi chóng vánh, trong nháy mắt đã trở nên vô cùng trầm trọng:
- Có phải Hạng Long Uyên lại bày ra quỷ kế gì à?
"Tiểu tử này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, mới vừa rồi còn cười đùa tí tởn mà giờ đã trở nên ngưng trọng." La Thanh Yên nghĩ vậy rồi nói:
- Ngươi cứ đi theo ta thì biết bọn chúng đang bày ra độc kế gì.
La Thanh Yên biết rõ tên tiểu tử kia vô cùng thông minh, cũng không muốn cùng hục hặc với hắn.
"Để La Các chủ cùng đến Tây Lương, xem ra đúng là một lựa chọn tốt, ít nhất cũng có một thám tử miễn phí." Triệu Tử Văn cười thầm, khẽ gật đầu. Sau đó hắn vào sương phòng xách Hổ Đầu Thương ra rồi cùng La Thanh Yên chạy ra ngoài Hưng Khánh thành.
Đây là một ngọn núi nhỏ, gió lạnh đêm khuya thổi qua rét mướt, Triệu Tử Văn không khỏi cảm thấy rùng mình. Phương xa là bóng đêm đen như mực, trong khung cảnh này còn mơ hồ nhìn thấy những cây tùng cao vút trên đỉnh núi.
Nếu là một cô gái bình thường mà đứng trên đỉnh núi thì chắc chắn sẽ sợ đến mức kinh hoàng. Nhưng La Thanh Yên lại là ma nữ tóc trắng nổi danh lừng lẫy, dù quỷ ma có gặp nàng cũng phải tránh đường.
- La tỷ tỷ, ngươi dẫn ta đến đây không phải để ngắm cảnh đấy chứ?
Triệu Tử Văn ngáp một cái rồi nói.
La Thanh Yên lạnh lùng nói:
- Nhìn xem dưới núi là cái gì!
- Dưới núi thì có quái gì!
Triệu Tử Văn nói xong thì đảo mắt xuống dưới núi, trong không gian mơ hồ hắn nhìn thấy một con đường mòn nhỏ, hắn đột nhiên cảm thấy quen thuộc rồi ánh mắt trở nên sáng ngời:
- Đây là con đường khi trở về Đại Kinh chúng ta phải đi qua, có phải Hạng Long Uyên đã chuẩn bị đặt mai phục ở đây để xử lý chúng ta không?
Vẻ mặt La Thanh Yên vẫn lạnh như băng:
- Chẳng lẽ ngươi tưởng rằng nửa đêm ta muốn chạy tới đây ngắm cảnh sao?
- À! Rốt cuộc bọn họ muốn bày mưu ma gì đây?
Triệu Tử Văn dùng tay xoa cằm, giống như đang suy nghĩ:
- Địa hình này thì mai phục tốt nhất là nổ đá để lăn xuống, sau đó lại chờ cơ hội tốt mà xông ra vây công. Ừ, kế hay.
La Thanh Yên cũng không biết trong đầu Triệu Tử Văn đang nghĩ cái quái gì, rõ ràng đã biết kế hoạch của Sở Thăng vậy mà không nghĩ ra cách gì đánh trả bọn họ. Mình theo bọn họ đến đây cũng không phải để người ta ám toán mà chính là giết Sở Thăng.
- Ngươi có phải chuẩn bị ngồi chờ ta chết không?
La Thanh Yên dùng cặp mắt lạnh lùng nhìn tên Triệu Tử Văn không biết tiến thủ này.
Triệu Tử Văn cười ngượng ngùng:
- Dù sao thì quỷ kế của bọn họ cũng bị chúng ta phát hiện ra, tất nhiên nó sẽ không còn tác dụng gì nữa rồi. Chúng ta đương nhiên phải dùng chiêu số âm hiểm hơn để phản kích lại chúng, hì hì!
- Ngươi lại nghĩ ra biện pháp quái quỷ gì rồi!
La Thanh Yên tức giận nói.
Triệu Tử Văn cười hì hì:
- Tất nhiên là đạo của kỳ nhân phải trả lại cho kỳ nhân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.