Tôi về Việt không nói với bất kỳ ai, ra khách sạn thuê phòng ở (để thỏa thích đi tham quan ấy mà).Tối ấy tôi một mình đi khắp thành phố, ăn đủ món mà rất lâu chưa được ăn lúc về còn mua thêm một phần sủi cảo của một quán quen.
Đang thong thả đi về thì đằng sau có người vịn vai tôi lại. Cứ nghĩ mà xem, hơn mười một giờ đêm đang đi ngoài đường có người vịn vai bạn lại, cái cảm giác đó…
Tôi thầm tính chạy là thượng sách, chưa chạy thì người phía sau xoay người tôi lại đối diện với hắn. Là lão, chúng tôi cuối cùng cũng gặp lại nhau.
#56
Những ngày sau đó tôi về nhà thăm bố mẹ, còn tên nào đó mặt vô cùng dày suốt ngày tìm cách gặp tôi.
Tôi đi siêu thị, lão theo sau xách đồ.
Tôi đi xem phim, lão ngồi kế bên.
Tôi dọn ra ở riêng (chung cư), lão giúp tôi dọn dẹp, trang trí,…
Lúc ấy chúng tôi rất ít khi nói chuyện với nhau, hôm dọn nhà xong để trả ơn tôi mời lão đi ăn.
Tôi: “Tớ mời cậu ăn tối.”
Lão nhíu mày: “Đổi cách xưng hô đi.”
Tôi ngạc nhiên: “Trước giờ vẫn vậy mà. Nếu đổi thì gọi thế nào?”
Lão hắng giọng: “Tớ lớn hơn cậu 6 tháng tuổi vậy nghĩ xem nên xưng hô bằng gì?”
Tôi sau một hồi đắn đo suy nghĩ: “Chị em đúng không?”
Những ngày tiếp theo, chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn, lão suốt ngày lẽo đẽo theo làm sai vặt cho tôi, không những vậy còn cố gắng tìm cách ăn cơm chung với tôi.
Nào là mới nhận được dự án mới, nào là mới mua xe, đến cả ngày Quốc Tế Người cao tuổi cùng mời tôi đi ăn để chúc mừng.
Nếu tôi từ chối liền mời thêm mấy con bạn tham ăn kia của tôi. Dưới sự điều động của bọn nó, tôi đành phải đi.
Lão dọn sang ở sát nhà tôi, có nhiều hôm lão còn vờ bỏ quên chìa khóa nhà để ở lại nhà tôi ăn cơm rồi ngủ luôn ở đó.
Con người này mặt dày quá rồi.
#58
Những lúc đi làm hay không gặp nhau được lão trở thành kẻ khủng bố điện thoại.
Một lần lão đi công tác, trong những ngày ấy, số tin nhắn trong máy của tôi lên đến vài nghìn -_-.
Sáng:
“Anh vừa dậy. Em ngủ ngon không?”
“ Anh chuẩn bị đi ăn sáng.”
“ Anh đang đi ký hợp đồng.”
...vv....vv...
Trưa:
“Anh đang ăn trưa.”
“ Anh chuẩn bị ngủ trưa.”
...vv....vv...
Chiều:
“Anh vừa đi dạo chỗ xxx.”
“ Anh vừa mua quà cho em.”
“Em ăn tối ngon miệng nha.”
...vv....vv...
Và còn cả rất nhiều tin nhắn nữa mà tôi không nhớ hết. Lão nhắn rất nhiều nhưng tôi chỉ nhắn cho lão đúng một câu: “Anh có nhiều tiền điện thoại lắm à?”. Dù vậy nhưng người nào đó vẫn mặt dày nhắn tiếp.
#59
Một lần tôi cùng mấy đứa bạn đi mua sắm, đến tận tối về nhà, thấy trong nhà có rất nhiều đồ đạc nhưng đều không phải đồ của tôi mà là đồ của lão.
Tôi nhíu mày: “Anh tính làm gì vậy?”
Lão giả vờ khóc rồi lấy vạt áo chấm nước mắt: “Anh không có tiền đóng tiền nhà nên bị đuổi, em cho anh tá túc đi mà.”
Tôi lúc ấy thật không biết nói gì, lão mà không có tiền đóng tiền nhà? Tôi biết dù tôi có đuổi con người ấy cũng sẽ không đi nên xem như không khí muốn làm gì thì làm. Con người kia cũng rất biết điều, mỗi ngày đều về nhà sớm làm việc nhà.
#60
Mỗi ngày gặp mặt nhau, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau sinh hoạt tôi với lão chẳng biết từ khi nào lại gần gũi nhau hơn. Sau gần một năm chúng tôi tiến tới hôn nhân.
Bố mẹ hai bên khi nghe chuyện này vô cùng vui mừng, cùng nhau bàn bạc đủ chuyện.
Còn ba ông anh tôi ngồi kế bên nhìn hắn chau mày.
Anh hai: “Hai đứa bây kết hôn?”
Lão gật đầu.
Anh tư: “Suy nghĩ kỹ chưa?”
Tôi gật đầu
Lão cao giọng: “Đừng tìm cách chia rẽ chúng tôi!”
Anh ba nhếch môi: “Ba mươi chưa phải là Tết nha em trai!”
Lão: “Người ta vẫn gọi là ba mươi Tết đó thôi.”
Ôi mấy người này bao giờ mới hòa hợp được với nhau đây?