Hoàng Tử Lạnh Lùng Gặp Công Chúa Băng Giá

Chương 9-1: Thượng




#49

Sang Anh, tôi sống cùng gia đình ông bà ngoại của Thiên Như, hai ông bà là người rất vui vẻ. Người lớn tuổi thường thích chuyện trò với con cháu, rồi cùng nhau ôn lại kỷ niệm xưa.

Một lần hai chúng tôi cùng nhau ra vườn chăm sóc cây, lúc ấy những cây hoa hồng do ông trồng đang nở rộ. Ông hái một bông hoa, đến gần rồi cài hoa lên tóc bà, sau đó hai người nhìn nhau đầy ngượng ngùng.

Thiên Như đứng đấy thấy vậy thở dài: “Ông bà à, ở đây có hai đứa FA đấy nhá!”

Tự nhiên lúc ấy tim tôi hơi nhói.

#50

Sau khi sang Anh, tôi và lão bị bắt ép đổi số điện thoại.

Rất nhiều lần tôi nhắn tin cho lão nhưng chắc rằng lão không đọc được vì đó là số điện thoại cũ.

Và khi đó đã rất nhiều lần tôi tự hỏi rằng liệu lão có như tôi mỗi ngày gửi tin nhắn cho một người dù biết người ta không bao giờ đọc được?

#51

Càng lớn, con người ta càng thích tự lập, tôi cũng vậy.

Sau những giờ học trên lớp, tôi đi làm thêm ở một quán cà phê gần nhà. Công việc rất đơn giản chỉ là thanh toán tiền nhưng điều khó nhất với tôi là mỗi ngày đều phải nhìn những cặp tình nhân vui vẻ cùng nhau ăn uống, trò chuyện.

Ngày buồn nhất khi ở Anh của tôi chắc là ngày Valentine sau ba năm từ ngày tôi đi.

Hơn mười giờ, tôi đóng cửa tiệm rồi ra về, nhìn những cặp tình nhân hạnh phúc trên đường bỗng nhiên lại thấy chạnh lòng.

Trên đời này có những người bước vào cuộc đời của một người, để rồi sau đó họ lặng lẽ biến mất, Không một tiếng động, không một âm thanh, chỉ là mờ nhạt, mờ nhạt dần, rồi sau đó hoàn toàn im lặng biến mất…Tôi rất sợ lão cũng như vậy, sẽ bỏ tôi mà đi nhưng…nếu quay về gặp lão tôi lại không có can đảm. Liệu chúng tôi có gặp lại nhau?

#52

Đối với tôi mỗi ngày bên Anh đều là một ngày nhàm chán.

Mỗi ngày thức dậy sớm giúp bà nấu bữa sáng rồi cùng Thiên Như vội vàng chạy ra bến xe buýt bắt xe để không muộn giờ đến trường. Hết giờ học lại ra thư viện làm bài tập hoặc đọc sách rồi đến quán cà phê làm việc, tối đến lại một mình lang thang đi về nhà. Những ngày không làm việc thì cùng Thiên Như đi mua sắm, giúp ông tỉa cây, giúp bà chăm sóc mấy con thú cưng.

Mỗi ngày đều như vậy làm tôi vô cùng nhớ đến cuộc sống vui vẻ ngày trước: có lão, có các anh, có mấy đứa bạn thân.

#53

Có một năm Thiên Như về thăm gia đình.

Khi về, nhỏ kể cho tôi nghe rất nhiều thứ: từ sự thay đổi ở Việt đến những chỗ nhỏ được đi tham quan, những người nhỏ gặp (có cả Khánh Anh và Hà Mi). Tôi ngồi nghe nhỏ kể mà buồn ngủ đến nỗi mắt mở không lên, đang mơ màng thì nhỏ đánh đét vào chân tôi: “Tao còn gặp cả lão nữa đấy!”

Tôi: “Lão nào?”

Thiên Như: “Lão của mày đó. Lâu ngày không gặp trong chín chắn hẳn ra, nghe nói giờ đang tiếp quản sự nghiệp của bố. Lúc gặp tao, tao tưởng sẽ hỏi số điện thoại mày hay gì đó nhưng lão cứ im re.”

Tôi nhướn mày: “Chỉ vậy thôi hả?”

Nhỏ lấy gối đánh vào đầu tôi: “Mày nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ? Người lão thích đi du học hơn năm năm mà không hỏi thăm được một câu thì chắc chắn lão đã quên mày rồi, không chừng có con khác rồi không chừng…”

Đêm ấy tôi vì mấy câu nói của nhỏ mà thức trắng đêm.

#54

Sau bao năm cố gắng học tập tôi cuối cùng cũng tốt nghiệp, khi ấy còn được nhà trường tặng học bổng để học lên thạc sĩ, học bổng ấy là mơ ước của biết bao nhiêu sinh viên.

Tối ấy, tôi về điền đầy đủ thông tin xác nhận để học tiếp thì bà của Thiên Như vào phòng tôi.

Bà: “Cháu quyết định học tiếp à?”

Tôi: “Vâng.”

Bà: “Cháu chắc chứ?”

Tôi thắc mắc nhìn bà, bà bảo: “ Con gái học nhiều thì tốt nhưng cũng phải biết nghĩ đến hạnh phúc của mình cháu à!”

Hôm sau tôi đến gặp hiệu trưởng để xin nhường lại học bổng cho người khác. Tôi cảm thấy lời bà nói rất đúng, tôi đã trốn chạy quá lâu, đây là lúc tôi phải đối diện với tất cả.

Vậy là sau bảy năm du học, tôi và Thiên Như trở về Việt Nam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.