Hoàng Tử Cát Tường

Chương 26: Dã ngoại tập thể




- Liễu Tuấn, anh nhanh tới bệnh viện đi. . .

Giọng nói của Hà đại tiểu thư ở trong điện thoại đã hơi bị lạc đi.

Liễu Tuấn giật mình:
- Sao hả, gia gia. . .

Bắt đầu từ tháng 7 năm nay, sức khỏe của Hà lão gia đã trở nên rất yếu, đành phải vào ở trong bệnh viện 301. Kết quả của bác sĩ kiểm tra là một bộ phận thân thể đã bị lão hóa nghiêm trọng, đã nhiễm phải nhiều loại tật bệnh.

Việc này cũng nằm trong tình lý, dù sao ông cụ cũng đã qua 100 tuổi. Những năm chiến tranh đã mang trên người rất nhiều vết thương cũ, nếu không phải vốn sức khỏe của ông tốt, hơn nữa điều kiện chữa bệnh hoàn thiện, người già bình thường làm sao có thể kiên trì đến lúc này.

Liễu Tuấn vốn dự định ngày hôm nay đến bệnh viện thăm ông cụ, trò truyện với ông một lúc rồi mới trở về tỉnh.

Ngày hôm qua tổng bí thư đích thân tìm y nói chuyện, sự tình đã định rồi. Trên Phiên họp toàn thể VI tổ chức vào tháng sau, chức vụ của y tại Đảng nội sẽ xuất hiện một sự biến hóa, sau đó sẽ phải đi tỉnh Thiên Sơn nhậm chức. Thời gian rất khẩn trương, Liễu Tuấn cần phải bàn giao lại đầy đủ công tác ở tỉnh.

Không ngờ lúc này Hà Mộng Doanh bỗng nhiên gọi điện thoại qua, phản ứng đầu tiên của Liễu Tuấn chính là ông cụ đã không ổn.

- Gia gia sợ không chịu uống thuốc, còn đang phát cáu ở đó, anh nhanh qua đây đi. . .

Hà Mộng Doanh thở hổn hển nói.

Liễu Tuấn không khỏi ngạc nhiên.

Tại thời khắc mấu chốt này, không ngờ ông cụ lại không chịu uống thuốc, không biết là vì nguyên nhân gì.

- Được, anh sẽ qua ngay.

Liễu Tuấn cũng không nói nhiều, lập tức cắt điện thoại, phân phó lái xe chạy thẳng đến phòng bệnh săn sóc đặc biệt cho cán bộ cao cấp ở bệnh viện 301.

Phòng bệnh săn sóc đặc biệt của Hà lão gia nằm trong một tiểu viện độc lập, hoàn cảnh rất vắng vẻ, cửa có vệ binh gác. Đương nhiên, Liễu chính cục qua đây thì không cần kiểm tra, vệ sĩ của Hà gia có ai mà không nhận ra Liễu Tuấn?

Huống hồ Hà đại tiểu thư đang đứng đợi ở cửa.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Liễu Tuấn vừa xuống xe, lập tức hỏi Hà đại tiểu thư nét mặt đang đầy lo lắng.

- Em cũng không biết, bắt đầu từ buổi sáng ngày hôm nay, gia gia cự tuyệt uống thuốc, còn đuổi hết hộ sĩ và bác sĩ ra ngoài. Em vào khuyên bảo cũng bị ông mắng cho một trận.

Hà Mộng Doanh vội vàng nói.

Liễu Tuấn liền dở khóc dở cười, chẳng lẽ ông cụ giở tính trẻ con?

- Ba anh đâu?

Liễu Tuấn vừa vội vã đi về hướng phòng bệnh, vừa thấp giọng hỏi.

- Đang trên đường, rất nhanh sẽ tới đây. . .Em gọi điện cho anh trước.

Hà Mộng Doanh giải thích, rồi lại thoáng sửng sốt. Việc quan trọng như vậy, người thứ nhất mình nhớ tới không ngờ là Liễu Tuấn, cha mình thì xếp xuống vị trí thứ 2.

Phu thê nhất thể, chắc chính là có ý này.

Liễu Tuấn đẩy cửa đi vào, nhưng thấy ông cụ đang cố gắng muốn xuống giường. Đối với người thường mà nói, động tác này không khó chút nào, nhưng đối với một người già 100 tuổi yếu ớt như ông cụ, đó là việc đặc biệt trắc trở.

Trong phòng bệnh không ngờ không có đến một bác sĩ và hộ sĩ nào, đoán là đã bị ông cũ đuổi ra ngoài cả rồi.

Hà Mộng Doanh thất kinh, vội vàng chạy qua đỡ lấy ông cụ, luôn miệng nói:
- Gia gia làm gì vậy? Gia gia không thể xuống đất!

- Nói bậy! Ai nói ta không thể xuống đất? Đỡ ta xuống, ta phải về nhà!

Hà lão gia rất tức giận nói. Kỳ lạ chính là, trong giọng nói của ông cụ nghe qua vẫn tràn đầy trung khí, nghe cũng rất rõ, cũng không hề có cảm giác yếu ớt, hoàn toàn không giống như là một người già đang bị bệnh tật đe dọa.

- Gia gia. . .

Hà Mộng Doanh gấp đến độ giậm chân, nước mắt cũng trực trào ra, bất lực nhìn sang Liễu Tuấn.

Thật không biết hôm nay ông cụ bị làm sao vậy.

- Liễu Tuấn qua đây, đỡ ta xuống giường!

Hà lão gia cũng thấy Liễu Tuấn, hai mắt sáng ngời, vui mừng nói.

Liễu Tuấn vội đi qua, mỉm cười nói:
- Đỡ gia gia xuống giường không phải là không được, nhưng gia gia phải nói cho chúng cháu biết, chuyện này là sao?

Hà lão gia trừng mắt, cả giận nói:
- Lời vô ích! Sao ta không thể xuống giường được? Ai quy định ta nhất định phải chết ở trên giường? Ta đánh trận cả nữa đời người, đi qua đi lại trên xác người chết không biết bao nhiêu, nhưng cho tới bây giờ không nghĩ tới cuối cùng sẽ chết ở trên giường!

Hà Mộng Doanh gấp đến độ hét lên:
- Gia gia thật là, cái gì chết với sống, đừng làm cháu sợ chứ. . .

Mắt thấy Hà Mộng Doanh đã trào ra nước mắt, Hà lão gia hơi hoãn một hơi, cũng không phát hỏa với chị nữa. Vươn cánh tay gầy trơ xương khẽ vỗ lên đầu chị, ôn hòa mà nói:
- Nha đầu, khóc cái gì chứ. Gia gia đã sống cả trăm tuổi rồi, còn có cái gì mà chưa nhìn thấu? Sinh lão bệnh tử, là quy luật tự nhiên, ai cũng không thể ngoại lệ. Gia gia nói cho con biết, sức khỏe của bản thân ta thì tự ta biết, sẽ không qua được ngày hôm nay, cho nên chúng ta về nhà đi, không thể chết tại bệnh viện được, không thể chết trên giường được. Muốn chết, cũng phải đường đường chính chính, bị chết khó coi như vậy, gia gia con không thích đâu.

Những lời này nói rất trật tự rõ ràng, Liễu Tuấn thầm kinh hãi.

- Gia gia đừng nói như vậy, cháu. . . .

Hà Mộng Doanh quá sợ hãi, không biết nên đáp lời thế nào. Đối mặt với giờ phút sinh tử của người chí thân, phóng khoáng như Hà đại tiểu thư cũng không khác gì những phụ nữ bình thường khác.

Hà lão gia tử thở dài một tiếng:
- Nha đầu, đây là tâm nguyện cuối cùng của gia gia. Sao hả, mấy đứa muốn ta mang theo tiếc nuối mà đi gặp Mác sao?

Đang ồn ào thì cửa phòng bệnh chợt mở ra. Hà Trường Chinh, Hà Đông Tiến cùng với Hà phu nhân đồng loạt đi vào.

Hà đại tiểu thư nhất thời thở phào một hơi, cả người như có cảm giác hư thoát.

Thấy tình hình trong phòng bệnh, tuy anh em Hà Trường Chinh cả đời mưa gió cũng có cảm giác rất kinh ngạc. Hà Trường Chinh đi tới nói với ông cụ:
- Ba đang làm gì. . .

Hà lão gia gật đầu, ánh mắt đảo qua trên mặt mỗi mỗi con cháu, lúc này mới nghiêm mặt nói:
- Trường Chinh, Đông Tiến, các con tới đúng lúc lắm. Hiện tại ta chính thức quyết định, không nằm viện nữa, về nhà. Không phải ta bị bệnh, mà là già, đại nạn đã đến, ngay ngày hôm nay sẽ không qua được. Chúng ta không ở lại bệnh viện nữa, về nhà đi, cả nhà trò chuyện vui vẻ một lần, ta đã an ổn lên đường rồi.

Hà Trường Chinh và Hà Đông Tiến cũng biến sắc.

Ông cụ nói như thế, thực sự quá điên rồ. Lấy địa vị cao thượng của ông, tại thời khắc bệnh nặng sao có thể đình chỉ dùng thuốc? Sợ rằng quyết định này, toàn quốc không có người nào dám làm!

Ngoại trừ bản thân ông cụ.

- Ba, như vậy không thích hợp đâu? Đồng chí Trị Quốc lập tức sẽ qua đây thăm ba đó.

Tin tức Hà lão gia "đại náo phòng bệnh" nhất định sẽ bằng tốc độ nhanh nhất truyền tới lỗ tai của chư công đương triều. Đại sự này, chủ tịch Lý Trị Quốc tới để lý giải tình huống chính là là tất nhiên.

Ông cụ tức thì nhíu mày, rất không vui nói:
- Cả đời của ta giành chính quyền, làm kiến thiết cho quốc gia, xem như là đã hiến dâng toàn bộ tinh lực. Chẳng nhẽ cả chết như thế nào còn phải nghe an bài của người khác sao?

Mặc dù mấy người ở đây không ai không phải là đại nhân vật quyết đoán sát phạt chỉ trong một lời, nhưng đối mặt với "nan đề" như vậy, ai cũng không có được chủ ý.

Hiển nhiên con cháu hai mặt nhìn nhau, nhưng không ai chịu trả lời. Hà lão gia không khỏi tức giận, cũng không biết lấy ra một luồng sức lực từ đâu, ưỡn thẳng người xuống giường, vậy mà không cần bất kỳ ai nâng, sau đó đi nhanh ra ngoài cửa.

Sự tình đã đến nước này, đã trở nên không thể ngăn cản. Chẳng lẽ còn dám cố ép ông cụ lại giường bệnh hay sao?

Anh em Hà Trường Chinh lập tức đi tới đỡ lấy ông cụ.

- Được rồi chúng con nghe lời ba, về nhà đi.

Hà Trường Chinh cũng rất có quyết đoán, lập tức đưa ra quyết định.

Lúc này Hà lão gia đổi giận làm vui, mỉm cười gật đầu.

Liễu Tuấn vội thấp giọng phân phó Hà Mộng Doanh, muốn chị thông tri ngay cho bệnh viện phái bác sĩ và hộ sĩ đi theo ông cụ về nhà, mang theo đầy đủ đồ dùng chữa bệnh, đồng thời "phong tỏa tin tức", không muốn truyền ra ngoài, ảnh hưởng đến công tác của các đồng chí lãnh đạo Trung ương cũng không tốt.

Kỳ thực Liễu Tuấn khá có khuynh hướng tán thành quyết đoán của bản thân ông cụ. Ông cụ nói đúng, ông đã sống hơn 100 tuổi, sức khỏe của mình thế nào mình rõ ràng nhất. Có thể ông cụ thật sự đã cảm ứng được gì, và biết đại nạn đã buông xuống. Như lúc này, dùng thuốc gì trên cơ bản đều chẳng ăn thua. So với ở bệnh viện sống gian nan từng ngày, không có bất cứ chút ý nghĩa thực tế nào, không bằng cứ theo tâm nguyện của ông cụ, về nhà, thừa dịp đầu óc còn thanh tỉnh để trò truyện với con cháu, dặn dò một số việc còn chưa yên lòng, sau đó không còn lo lắng gì, rồi về với ông bà.

Kết thúc trăm năm hành trình đầy oai hùng như vậy mới xứng với ông cụ, không uổng sống kiếp này.

Đối với nhân sinh, ông cụ đã thật sự nhìn thấu.

Ngay sau đó con cháu vây quanh ông cụ lên xe, trở về Tứ Hợp viện của Hà gia.

Các lãnh đạo của bệnh viện 301 thấy Hà chủ tịch, Hà tư lệnh viên cùng Liễu chính cục cũng ở đây, và đều đồng ý với quyết đoán của bản thân Hà lão gia. Họ cũng hết cách, chỉ phải theo yêu cầu của Hà Mộng Doanh, phái ra bác sĩ và hộ sĩ đắc lực nhất, mang theo đầy đủ dụng cụ chữa bệnh đến Hà gia, bất cứ lúc nào chuẩn bị cấp cứu cho ông cụ, đồng thời khẩn cấp báo cáo với các lãnh đạo của văn phòng Trung ương.

Chuyện như vậy, thực sự ngoài dự đoán của mọi người. Nhiều năm nay, bệnh viện 301 vẫn là lần đầu tiên gặp phải, không thể không làm báo cáo. Bằng không thì, thật sự truy cứu, ai cũng không gánh nổi trách nhiệm này.

Đương nhiên, các lãnh đạo của bệnh viện cũng rất cẩn thận. Biết ông cụ đã "phát tính" nên không dám đưa ra xe cứu thương, chỉ phái một chiếc xe bình thường đi theo, đỡ phải chọc ra ông cụ tức giận nữa.

Hổ già vẫn còn hùng phong!

Vừa rồi ông cụ nổi đóa ở phòng bệnh đã hù dọa các bác sĩ và hộ sĩ trực ban mất mật một phen.

Rất nhanh, đoàn xe đã về tới tòa Tứ Hợp viện cổ kính.

Hà lão gia xuống xe, ngẩng đầu quan sát cảnh sắc bốn phía rồi gật đầu:
- Ừh, trở về nhà vẫn tốt hơn, về nhà lòng ta lại kiên định. Đại nha đầu, lấy ra quân trang cho gia gia mặc vào.

Ở bệnh viện đến gần một tháng, Hà lão gia cũng quả thực rất ngột ngạt.

- Vâng, gia gia. . .

Hà Mộng Doanh đáp ứng rồi vội đi vào ngay, nước mắt không ngừng tuôn rơi, thỉnh thoảng còn đưa tay lau đi, cũng không quản phong độ gì hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.