Hoàng Tử Cát Tường

Chương 14: Trận đấu đầu tiên và lời thách thách thức




Ba vẫn luôn là một người trầm lặng ít nói lại lạnh lùng. Mỗi ngày ông đi làm bảy giờ về nhà ăn tối, xem TV, tắm, ngủ, tiền kiếm được đều đưa hết cho mẹ. Hàng xóm đều nói, ba là một người đàn ông tốt có trách nhiệm.

Nhưng mà cô vẫn cảm thấy, ba cách bọn họ rất xa. Rõ ràng người ngồi trong nhà, lại giống như người ngoài cuộc. Cho dù bà nội tranh chấp với mẹ, hay là mẹ dạy dỗ cô, ông cũng chỉ thờ ơ quét mắt nhìn họ tranh cãi ồn ào, sau đó lại đưa mắt nhìn TV.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên ba muốn ra ngoài với cô.

Ba vẫn im lặng như trước, đến tiệm tạp hóa dưới tầng mua bao thuốc, hai chai nước, đưa một chai cho cô. Cô gần như là ‘vừa mừng lại vừa lo’ nhận lấy.

“Ngồi đi!” Ông Lưu vỗ vỗ mặt ghế đặt trước tiệm tạp hóa: “Uống chút nước, lau nước mắt, sau đó trở về nhà đi.”

Bạc Hà run rẩy cầm chai nước lên, nước mắt lại muốn trào ra: “Ba, con không muốn dọn về nhà.”

“Ba không kêu con chuyển về nhà.” Ông mờ mịt nhìn khói trắng lượn lờ trước mắt: “Con ở bên ngoài tốt là được rồi, đừng trở về nữa.”

Cô có chút giật mình, cũng không dám hỏi, chỉ lẳng lặng uống nước.

“…………Con cũng đừng trách mẹ con.” Ông Lưu thở ra một lớp khói: “Bà ấy không nổi giận với con thì còn có thể nổi giận với ai? Bà ấy sợ ba, sợ bà nội con, anh trai con lại là tim là thịt của bà, chị dâu con thông minh lanh lợi, nhà mẹ đẻ lại có tiền, không quan tâm ở nhà chồng có được hay không. Mẹ con ăn nói vụng về ngốc nghếch, sao dám to tiếng với nó? Nhưng mẹ con đối với con cũng quá đáng.”

Ông Lưu cúi đầu im lặng một hồi: “…………Cho tới bây giờ ba vẫn không yêu mẹ con.”

Bạc Hà bị sợ đến mức nhảy dựng lên. Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghe ba mẹ nói những chuyện này.

“Ba không yêu bà ấy, cưới bà ấy…………Là vì bà ấy lừa ba mang thai.” Ông Lưu chìm trong ký ức không vui: “Bà nội con cũng không thích bà ấy, nhất là sau khi phát hiện bà ấy không mang thai. Cho đến khi mang thai anh con, bà nội con mới hòa hoãn với bà ấy một chút, cho nên bà ấy vẫn luôn rất cưng chiều anh trai con………… “

Khói trắng lượn lờ trong không trung, ông Lưu nhớ lại những chuyện đã qua. Khi đó, ông đã có bạn gái cũng đã bàn đến chuyện kết hôn, nhưng ông vẫn không đành lòng tổn thương cô em lớp dưới sống chết dây dưa lại cuồng dại này, lại không ngờ rằng cô gái nhìn có vẻ đơn thuần ấy lại chuốc say ông, lừa ông một vố.

Yêu? Xin lỗi, ông không có cách nào yêu bà ấy. Mặc dù ông chịu trách nhiệm cưới bà, nhưng vẫn luôn dùng sự lạnh lùng và im lặng để kháng nghị. Cái gì ông cũng không quan tâm, cái gì cũng không muốn, ôm sự tức giận và hận ý lạnh như băng. Khi mẹ ngược đãi bà ấy, thậm chí ông còn có khoái cảm trả thù.

Người đàn bà kia phá hủy tình yêu cả đời của ông. Bà ta đáng đời.

Nhưng mà ông già rồi, bọn họ đều già rồi, hận có sâu hơn nữa cũng dần dần phai nhạt, ngược lại còn có chút hối hận.

Đây là gia đình ông, là vợ ông, con gái ông. Vợ trở nên như thế là do ông tạo thành, con gái chịu khổ, bị sỉ nhục, cũng là do ông hại.

Sự vặn vẹo này đã không thể nào thay đổi được nữa rồi, ông không thể yêu vợ, nhưng ít nhất ông có thể không hận bà ấy nữa, cũng không để cho người vợ tâm hồn bị bóp méo này làm hại đến con gái của ông nữa.

“Con có thể không cần trở lại.” Ông vụng về, có chút ngập ngừng vỗ bả vai con gái: “Một mình sống bên ngoài nên cẩn thận. Không nên hận mẹ con…………Muốn hận, thì hận ba đi.”

Nước mắt Bạc Hà chảy xuống, cô lắc đầu: “Con không hận, không hận ba mẹ.”

“Con là đứa bé ngoan, vẫn luôn là đứa bé ngoan.” Ông Lưu lại rút ra một điếu thuốc: “Có chuyện gì thì gọi điện cho ba. Thật ra thì…………tiền nợ đã trả hết, con không cần đem tiền về nữa, nên giữ chút tiền lại cho mình.”

Bạc Hà khóc gật đầu, sụt sùi suốt.

“Trở về đi, trở về đi.” Ông bi thương ngẩng đầu nhìn ánh đèn trong nhà mình: “Không cần trở về nữa.”

Bạc Hà muốn nói gì đó với ông, nhưng chỉ nghẹn ngào không nói. Cô muốn ôm ba, rồi lại sợ hãi, vài lần nuốt xuống cô mới lấy lại được giọng nói của mình: “Ba, vậy con về đây………… “

Đi được mấy bước, ông Lưu gọi cô lại: “Bạc Hà.”

Cô quay đầu lại, khuôn mặt đầy nước mắt.

“…………Con mấy tuổi rồi?” Khuôn mặt già nua của ông Lưu khắc sâu một loại thống khổ.

“Con, con hai mươi bốn rồi ba à.”

Tới hôm nay, ông mới biết tuổi của con gái mình. Ông già rồi, già thật rồi. Vì một lúc sai lầm thời niên thiếu, ông lại mang theo tức giận cả đời, dường như không hề nhìn đến quá trình lớn lên của con gái, dĩ nhiên cũng không quan tâm đến con trai.

Cuộc đời của ông………… Ý nghĩa chân chính là gì chứ? Ông đã bỏ qua cái gì, đã từng nhận được cái gì?

Cười khổ, ông Lưu bất đắc dĩ cười khổ: “…………Đi đường cẩn thận.”

Nhìn bóng dáng mảnh mai của con gái dần khuất xa, trong lòng ông Lưu có chút mờ mịt. Mất đi chữ “hận” làm trụ cột, ông càng ngày càng không biết phải đối xử với người vợ già yếu giống ông thế nào.

Ông nghĩ, ông phải cẩn thận suy nghĩ.

Bạc Hà khóc suốt đường về nhà. Mặc dù rất hận bản thân tại sao thích khóc như vậy, nhưng lúc này trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không ngừng lại được. Chờ đến khi tới trạm xe điện ngầm, sờ sờ cặp mắt sưng to như quả hạch đào của mình, quyết định tự mình trở về nhà.

Để cho Gấu tiên sinh nhìn thấy, anh sẽ rất lo lắng.

Chưa đi được mấy bước, một giọng nói tựa như sấm rền vang lên bên tai: “Thật là càng lúc càng to gan, muộn như thế còn dám về nhà một mình?”

Thật vất vả mới ngừng được nước mắt, vừa thấy Gấu tiên sinh cô lại khóc tiếp.

“A trời, không phải anh cố ý dọa em đâu.” Ứng Nguyên bị cô làm cho giật mình: “Em biết giọng của anh luôn lớn như vậy mà.” Dưới ánh đèn đường, hai con mắt của cô sưng to đến mức gần như không mở ra được: “Né? Em còn né? Sao thế? Không phải là trở về ăn cơm thôi sao? Muốn ăn đến mức khóc suốt đường trở về sao?”

“Em, em………… ” Trong lòng sốt ruột, nước mắt càng rơi nhanh hơn: “Em, mẹ em muốn em chuyển về nhà………… ” Cô nói lung tung xộn lộn, xen lẫn tiếng khóc sụt sùi. Thật may là năng lực lý giải của Ứng Nguyên cao, có thể xâu chuỗi lại những chuyện đã xảy ra, đổi lại là người khác chắn chắn nghe không hiểu.

“Ban công phải không? Tại sao em trả tiền nợ rồi còn phải ngủ ban công?!” Anh nổi giận thật sự: “Người nhà nỗi gì chứ? Sau này không cần trở về! Không có nhà để về thì có gì to tất? Sợ gì! Nhà anh chính là nhà em!”

Bộ mặt đầy nước mắt nước mũi của Bạc Hà bị Ứng Nguyên chọc cho tươi tỉnh trở lại cười một tiếng: “…………Nhà anh mở tiệm tạp hóa hả? Còn nói ‘Family chính là nhà bạn[1]’ nữa.”

[1] Câu sologan của FamilyMart

Thấy cô cười, Ứng Nguyên thở phào nhẹ nhõm: “Anh cũng chỉ tùy tiện nói vậy thôi.” Anh im lặng một hồi, nói: “Chúng ta về nhà đi!”

Ứng Nguyên dẫn cô trở về, quan tâm lấy một cái khăn mới cho cô lau mặt. Thật ra thì cô nên trực tiếp về nhà tắm ngủ, không biết tại sao, cô lại đến nhà Ứng Nguyên.

Trải qua một đêm này, cô rất cần nụ cười của Gấu tiên sinh.

“Em muốn nói gì thì cứ nói.” Anh rất nghiêm túc ngồi bên Bạc Hà: “Anh không biết an ủi người khác, nhưng anh sẽ nghe.”

Chưa từng có ai thật sự muốn nghe cô tâm sự, Gấu tiên sinh chính là người đầu tiên!

Nói cái gì cô cũng không nhớ rõ. Chỉ nói thao thao bất tuyệt về những đâu khổ và khát vọng chất chứa trong lòng nhiều năm qua.

Nói đến khi giọng khàn khàn, rơi lệ.

“Em thật sự rất muốn ôm ba…………cũng hy vọng ba ôm em một cái. Cho đến bây giờ em vẫn chưa từng được ba ôm………… ” Là một đứa nhỏ không ai thương yêu, hi vọng hèn mọn nhất chỉ có như vậy.

Ứng Nguyên không nói một lời, nhìn Bạc Hà dựa lên bờ vai của anh khóc vô cùng đáng thương: “Xin em đừng cho rằng anh xúc phạm em.” Anh ôm Bạc Hà ngồi lên chân, nhẹ nhàng ôm cô: “Giống như vậy sao?”

Cô hốt hoảng, thân thể cứng lại. Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thương xót của Ứng Nguyên, cô chôn mặt trong ngực anh, hai tay ôm chặc anh: “Ừ, thật xin lỗi………… “

Anh đặt cằm trên đỉnh đầu Bạc Hà, trong lòng vô cùng thương tiếc. Đây chính là khát vọng rất khó nói ra…………chỉ hy vọng một cái ôm ấm áp.

Trong lòng mỗi người đều có một phần nào đó giống trẻ con. Nếu như tình thân bị thiếu hụt nghiêm trọng, sẽ hy vọng vào tình yêu. Tình yêu quan trọng như vậy sao? Cũng chưa chắc.

Là do người yêu có thể ôm ấp thoải mái, mà bình thường…………chỉ cần một cái ôm thật chặt là đủ.

Thương tiếc, đau đớn, an ủi, ấm áp…………Trong cái ôm này, có một sự an ủi và thỏa mãn sâu lắng. Loại cảm giác này rốt cuộc là cái gì?

Sâu lắng hơn tình bạn, dịu dàng hơn tình thân…………Chẳng lẽ, không thể gọi là “tình yêu” sao?

“Bạc Hà ” Ứng Nguyên lên tiếng: “Để cho anh chăm sóc em đi!”

Cô kinh hãi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêm túc cương trực của Ứng Nguyên: “Cái gì?”

Sớm nên như vậy rồi đúng không? Không ai quy định người yêu không thể là bạn, cũng không ai quy định yêu nhau nhất định phải chia tay! Mặc dù anh chần chờ, bài xích…………Nhưng nếu như là Bạc Hà, đáng giá để thử một lần.

“Chúng ta hẹn hò đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.