Hoàng Thượng, Trăm Triệu Không Thể

Chương 25




Trong khi Hồng Linh vừa ca hát vừa ngồi rửa bát đĩa bên dòng suối, Cao Cường nằm trên ghế massage khoái trí xoa xoa cái bụng căng tròn như quả bóng.

Để mà so sánh thì Hồng Linh trình độ làm bếp chưa đến mức bá đạo như Mirranda.

Nhưng nàng nấu toàn những món phương Đông, hơn nữa còn là món quen thuộc trên mâm cơm.

Như thịt kho tàu, đậu phụ sốt cà chua, rồi thì rau muống luộc me với cả cà pháo dầm tỏi ớt. Cao Cường kháng cự không có nổi, liền hốc như thuồng luồng.

Đúng là cao thủ chăm sóc dược điền có khác, rau củ quả hương vị thơm ngon cực kỳ khó cưỡng.

Lại còn biết nấu những món quê nhà nữa chứ, muốn không bồ kết cũng khó lòng làm được.

Chẳng mấy chốc dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ, Hồng Linh lập tức hóa thân thành làn gió nhẹ nhàng lướt tới, thoáng cái đã chui lên ghế nằm ôm eo hắn luôn rồi.

Mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau một hồi, lắng nghe những tiếng tim đập “thình thịch” phát ra từ lồng ngực hắn, Hồng Linh đắc ý dạt dào liền nhoẻn miệng cười nói:

“Hiện giờ chắc đang nghĩ tới ngôi nhà và những đứa trẻ chứ gì?”

Không có, ta hiện đang nghĩ tới cách để làm ra những đứa trẻ. Trong bụng âm thầm hư hỏng trả lời, ngoài mặt Cao Cường vỗ nhẹ vào lưng nàng và nói:

“Ta thấy bây giờ nên ngủ trưa một giấc cho lại sức, chốc nữa còn tiếp tục lên đường”

Lý do dở hơi như vậy mà cũng nói ra được? Đã nhát chết còn đòi tìm nơi động phòng làm gì? Hồng Linh bực mình liền ném cho hắn cái bĩu môi đầy khinh bỉ.

Nàng bỗng dưng cáu giận để cho hắn đầu óc đã đen lại càng thêm tối, nhưng thấy nàng vùi mặt vào trong ngực mình, hắn đành nhanh chóng tẩy trắng tâm tư.

Tình cảm cần phải tranh thủ, nhưng những thứ khác thì tốt nhất nên từ từ.

Bản quan không muốn trở thành một kẻ “nòng nọc” xông lên não đâu.

- --

Sau một giờ đồng hồ nằm ngủ trưa nhưng không hề ngủ.

Hắn và nàng ngồi trên chiếc Harley Davidson tiếp tục cuộc hành trình.

Khi tiến sâu vào khoảng ngàn dặm, hai người bắt đầu phát hiện những tốp đệ tử. Có nhóm giống như đang lùng sục thảo dược, nhóm thì vây giết yêu thú để thu lấy các loại tài liệu.

Phần lớn là tầng thứ đệ tử tinh anh, hiếm lắm mới thấy tiểu đội gồm một vài môn nhân chính thức.

Không hề có ý định tiếp xúc với bọn họ, thông thường Cao Cường lặng lẽ luồn lách vượt qua luôn. Nhưng khi bắt gặp tràng cảnh chiến đấu thì hai người sẽ ẩn nấp nhìn xem sao.

Chẳng phải coi thường gì đâu.

Thực tế là mặt bằng chiến lực của đám đệ tử chỉ ở mức làng nhàng.

Bốn năm tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cần nửa giờ bao vây úp sọt mới đánh gục được một con Heo. Kẻ dễ tính nhìn xem cũng chẳng buông ra lời khen ngợi nổi đâu.

Với thực lực này mà dám mò mẫm sâu hơn liền chết chùm là cái chắc luôn.

Bảo sao bản đồ chỉ phác họa tới ngàn dặm là dừng.

Đáng buồn ở chỗ cái đám môn nhân chính thức cũng chẳng khá hơn là bao. Đánh với một đầu Hỏa Ưng mà ba gã Hóa Thần Kỳ thương tích đầy mình mới hãi.

Thề chứ một mình Hồng Linh cũng thừa sức làm cỏ cả ba gã này.

Đấy là nàng rèn luyện đối kháng được có hơn năm, đợi thêm vài năm nữa thì không cần nói nhiều.

Đến khi tiến sâu vào khoảng hai ngàn dặm, số lần bắt gặp tiểu đội môn nhân chính thức dần nhiều hơn, Cao Cường tự tin đã nắm rõ tình trạng ở hòn đảo này.

Môn nhân của thế lực cầm trịch còn lẹt đà lẹt đẹt, thử hỏi người của thế lực khác cường đại kiểu gì?

Thảm nào mấy gã tà tu yếu như sên cũng dám tùy tiện làm mưa làm gió.

Nhìn tiểu đội bảy người vất vả đánh với hai đầu Liệt Diễm Hổ, Cao Cường rốt cuộc hết sạch kiên nhẫn, liền nắm tay Hồng Linh dắt đi cho đỡ uổng phí thì giờ.

Vừa leo lên yên xe, Hồng Linh luồn tay ôm quanh eo hắn, cười hì hì nói:

“Sư phụ từng nói Ngoại Hải luôn được xem là khu vực chó ăn đá gà ăn sỏi. Tất cả những phương diện từ linh khí thiên địa cho tới tài nguyên và truyền thừa đều thuộc dạng chất lượng kém. Muốn đản sinh hoặc dạy dỗ ra nhiều nhân tài là chuyện gần như không thể”

“Đó là chưa kể tới việc những đứa bé thiên phú khá một chút thường được các thế lực Nội Hải mời chào rồi đón đi mất. Thế cho nên chàng đừng tốn tâm tư thất vọng làm gì, tương lai xông vào trong kia liền sẽ có đầy rẫy đối thủ để chàng thỏa sức gạ gẫm so găng”

Nàng nói nghe rất hợp lý đấy chứ, Nội Hải có điều kiện tốt hơn ngoài này là cái chắc rồi.

Vả lại đâu phải ai cũng sở hữu một bản công pháp bá đạo như hắn, không quan tâm linh khí mỏng manh hay vẩn đục ra sao. Từ tu vi Nguyên Anh Kỳ đã chơi trò vừa cắn nuốt tất cả các thể loại khí vừa chậm rãi tinh luyện, chân nguyên vẫn cứ tinh khiết như thường.

Chính bởi điều này, Cao Cường không nắm rõ nồng độ linh khí có cấp bậc điều kiện tốt xấu như nào.

Hắn luôn cho rằng dày đặc gấp mười lần đại lục, kết hợp với tụ linh trận là tuyệt vời lắm luôn.

Với cả vốn liếng nếu không được tốt, có tu luyện trong bí cảnh cũng chả ăn thua. Đã hiểu tại vì sao tu sĩ nơi đây lại tồi như thế, hắn không xét nét thêm gì nữa.

Nhưng trong lòng có một điểm hiếu kỳ, Cao Cường liền hướng Hồng Linh dò hỏi:

“Nàng có tiên căn phẩm chất ra sao? Chắc phải tầm cỡ thất bát phẩm gì đó ấy nhỉ?”

“Chàng đoán đúng rồi đấy” – Hồng Linh gác cằm lên vai hắn, đầy tự hào cười nói:

“Ta sở hữu Mộc Hỏa đều là bát phẩm tiên căn, nhưng lựa chọn chủ tu hỏa hệ. Của đáng tội năm xưa nhìn ra ta có đại kiếp nạn, sư phụ chỉ truyền tầng thứ nhất công pháp. Đến khi đón ta về rồi thì mới ném cho tầng thứ hai để còn bế quan đột phá Hóa Thần Kỳ”

Song hệ tương sinh đều bát phẩm thì kinh dị rồi, bảo sao đánh ra hỏa diễm thiêu đốt ghê cả người.

Chắc hẳn Hồng Liên tiền bối lo sợ nàng tu vi tiến bộ quá nhanh sẽ coi trời bằng vung.

Mà với cái pha dạt nhà tận hai trăm năm thì không cho nàng công pháp là phải. Kim Đan đã phá địa bàn hắc bang, dám chắc Hóa Thần sẽ cướp đoạt ngôi vua.

- --

Chẳng mấy chốc hai người tiến vào tới ba ngàn dặm.

Nhưng kỳ quái là dọc đường không một lần phát hiện bóng dáng yêu thú. Có hay chăng chỉ dò xét thấy những hang động khổng lồ sớm đã bỏ hoang từ lâu rồi.

Mọi việc đều có nguyên nhân.

Rất nhanh Cao Cường và Hồng Linh lần tìm thấy khá nhiều cây cổ thụ bị đao kiếm chặt gẫy, không thiếu những dấu quyền ấn chưởng ấn in hằn trên các núi đá.

Có điều tất cả đều là những vết tích tồn tại từ đời nảo đời nao, sớm đã bị thời gian bào mòn.

Ngoài ra còn có một vài bộ xương người vỡ vụn mục nát chôn sâu dưới lòng đất.

Nói chung khu vực này đã từng diễn ra đợt càn quét quy mô lớn là cái chắc.

Chỉ chưa rõ là tác phẩm của thế lực bên trong hay bên ngoài kia thôi.

Chạy thẳng một mạch tới bốn ngàn dặm, tránh trường hợp bị tập kích bất ngờ, Cao Cường thu cất xe vào trữ vật giới, rồi nắm tay Hồng Linh chậm rãi đi tiếp.

Hai người cứ thế vừa đi vừa cẩn thận dò xét xung quanh, đáng tiếc vẫn chưa đụng phải đầu yêu thú nào, chỉ thấy nhiệt độ càng lúc càng oi bức hết sức khó chịu.

Bộ đồng phục xám bạc trên người lúc này đã nóng ran, hắn hơi tò mò liền liếc mắt nhìn Hồng Linh.

Đồng phục dệt bằng tơ yêu tằm còn sắp bốc cháy, xường xám của nàng sợ rằng khó chống đỡ được lâu. Cao Cường không khỏi nghĩ tới tràng cảnh xịt máu mũi.

Nữ nhân luôn rất nhạy cảm khi ánh mắt hư hỏng càn quét linh tinh, đoán hiểu hắn đang suy nghĩ bậy bạ cái gì trong đầu, Hồng Linh liền thở dài tiếc hận rồi nói:

“Đừng lầm tưởng đây là xường xám tơ lụa thông thường, toàn bộ y phục của ta đều được dệt từ tơ loài băng tằm, dung nham còn không thể đốt cháy. Hơn nữa bên trong lót một lớp tiên yếm, có muốn dùng thần thức nhìn trộm cũng chỉ là phí công vô ích mà thôi”

Phòng thủ kín kẽ như vậy thì nàng còn thở dài cái gì?

Bản quan mới là người cần phải tiếc hận ở đây chứ nhỉ?

Cơ mà kín vậy liền khỏi cần lo bị cái đám dê già soi linh tinh.

“OÀNH.. OÀNH.. OÀNH..”

Đúng lúc này hàng loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc từ đằng xa vọng tới, Cao Cường đành phải gạt bỏ ý đồ soi thử, quay sang ra hiệu để nàng cùng nhau tăng tốc.

Vụ nổ cường độ rất lớn, tuy chưa rõ tham dự gồm tầng thứ tu vi nào, nhưng tuyệt đối không phải là những kẻ thực lực làng nhàng như đám đệ tử từng gặp.

Hắn và nàng hóa thành hai vệt tàn ảnh xuyên qua những rặng cây, thoáng chốc chạy hơn mười dặm, cũng là lúc thần thức quét được tới hiện trường vụ việc.

Không ngờ lại là cuộc chiến giữa hai nhóm môn nhân chính thức.

5 vs 5, tại khoảng đất trống phía trước một dãy núi đá đen kịt.

Một bên gồm bốn nam một nữ, một bên gồm năm nam.

Tu vi thực lực hai bên xêm xêm như nhau, đều thuộc tầng thứ Hóa Thần sơ kỳ trung kỳ. Nhưng trong đó có sáu người chiến lực nhỉnh hơn thông thường chút ít.

Đặc biệt là gã thanh niên diện mạo có tám chín phần tương tự với Mạc Văn Long.

Hẳn là Mạc Anh Hùng, kẻ được Hồng Phi nhận định thiên phú tốt nhất trong thế hệ trẻ Hỏa Vân Đảo.

Nói chung mặt hàng thầy bói nhìn không sai, Mạc Anh Hùng đủ năng lực chiến đấu vượt tiểu cấp bậc. Dám chắc sở hữu tiên căn kém cỏi nhất cũng là lục phẩm.

Mỗi một chưởng đánh ra hỏa diễm thiêu đốt nổ đùng đùng, dư ba lực lan tràn như cuồng phong gào thét, nhẹ nhõm thổi bay toàn bộ rặng cây một dặm xung quanh.

Khổ nỗi trong sáu kẻ thực lực khá khẩm thì có tận năm kẻ thuộc về phe bên kia.

Phải một đấu với hai, Mạc Anh Hùng bắt đầu có dấu hiệu tụt xuống hạ phong.

Bốn người đồng đội của hắn cũng là đang gắng gượng chống đỡ.

Thực tế muốn dồn ép không phải việc dễ dàng, nhưng cả năm gã này vận dụng võ kỹ cực kỳ trôi chảy, đáng sợ ở chỗ công kích còn ẩn hàm không gian pháp tắc.

Mặc dù mờ mịt lúc có lúc không, cũng chưa thể hiện ra lợi thế hiệu quả rõ ràng.

Nhưng nên nhớ không gian pháp tắc là khái niệm cần tối thiểu tu vi Luyện Hư Kỳ mới mò mẫm tới.

Có lẽ Hồng Linh và những người khác hoàn toàn mù tịt, chứ Cao Cường bị sư phụ sử dụng không gian pháp tắc hành hạ suốt ngày, liếc mắt là đã phát hiện ngay.

Những kẻ này chắc chắn có vấn đề.

Ra hiệu để Hồng Linh cùng dừng lại ẩn nấp trên cành cổ thụ cách hiện trường vụ việc hai dặm, tiếp ngay sau đó Cao Cường lập tức thi triển ra Thấu Thị Phán Quan.

Hắn đoán không sai chút nào, năm gã này đỉnh đầu trôi nổi chữ “tử”, là đoạt xá trùng tu.

Linh hồn hoàn toàn dung hợp với nhục thân, chứng tỏ cướp chỗ từ khi còn là thai nhi trong bụng mẹ.

Thà rằng cái đám này hóa thành quỷ còn châm chước một hai, chứ cướp đoạt sinh mệnh của người khác là một hành vi quá phản cảm, không thể nào bỏ qua được.

Cao Cường xuất ra tín vật Phán Quan đưa cho Hồng Linh rồi truyền âm:

“Nàng cử khôi lỗi dùng thứ này đánh xuyên thủ cấp của năm gã đang chiếm thế thượng phong giúp ta. Nhân tiện buông lời dọa dẫm xua đuổi năm kẻ còn lại luôn”

Không thắc mắc lấy nửa lời, Hồng Linh liền đem thả khôi lỗi ngốc trong linh thú hộ oản ra ngoài.

Thú thật là khi chứng kiến cảnh này, Cao Cường thấy rất thương cảm cho gã Hợp Thể kia.

Linh hồn bị tà linh cắn nuốt cướp mất chỗ, thể xác bị nhốt như con thú, quá đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.