Hoàng Thượng, Trăm Triệu Không Thể

Chương 1




Lâm Vân lại lui về phía sau vài bước, thở hồng hộc, mặt già nua tái nhợt nhìn Hồng Liên lĩnh chủ, lau chùi mồ hôi trên trán, nghiến răng nghiến lợi nói: " Cố Thiên, ta xin khuyên ngươi một câu, vẫn là thúc thủ chịu trói thì tốt hơn, nói cách khác, tiếp theo sẽ không có người nào có thể cứu các ngươi! Mà ngươi, muốn cho ta chết cũng không có dễ dàng như vậy."

Hồng Liên lĩnh chủ cười lạnh một tiếng, trào phúng nhìn Lâm Vân.

" Vừa rồi không phải ngươi muốn cùng ta đơn đả độc đấu sao? Hiện tại lại mượn thanh danh của người khác tới uy hiếp?"

Sắc mặt Lâm Vân hơi đổi: " Ta chỉ muốn tốt cho ngươi, ta thật thưởng thức năng lực của ngươi, không hy vọng ngươi chết ở chỗ này."

" Ha ha ha!" Hồng Liên lĩnh chủ cười lớn, " VÌ muốn tốt cho ta? không biết là ai phái người đuổi giết ta, hơn nữa không tiếc muốn bắt nữ nhi uy dùng để hiếp ta, cũng không biết là ai phái vô số cường giả Võ Thánh, chỉ để tiêu diệt ta lúc đó thân là Võ Đế cao cấp! Hiện tại ngươi lại nói không muốn ta chết ở chỗ này, cho nên để ta buông tha ngươi?"

Theo mỗi một câu nói của Hồng Liên lĩnh chủ, sắc mặt Lâm Vân liền trầm xuống vài phần, ánh mắt độc ác gắt gao nhìn chằm chằm nam tử hồng y trước mặt, sát ý trên người càng thêm dày đặc mãnh liệt.

Sớm biết năm đó, hắn không nên màng đến quy tắc Đệ Nhất thành, mà nên phái ra cường giả trực tiếp đen nam nhân này giết chết.

Nhưng khi đó hắn quá mức sợ đông sợ tây, cho dù có người chống đỡ sau lưng, cũng không dám làm quá phận, mới đưa đến hắn mạnh mẽ như bây giờ.

Nhưng mà, vô luận Lâm Vân hối hận như thế nào, đều không thay đổi được gì!

" Ngươi muốn như thế nào?"

Hắn cắn răng, âm trầm nói ra mấy chữ này.

" Ta muốn như thế nào," Hồng Liên lĩnh chủ lạnh lẽo cười, " Ta muốn ngươi chết!"

Oanh!

Hồng Liên lĩnh chủ lại lần nữa nâng lên trường kiếm trong tay, trong giây lát một đạo hồng quang xẹt qua chân trời, hướng Lâm Vân không xa vọt tới.

Phụt!

Một đạo kiếm phong này đâm vào giữa ngực Lâm Vân, thân thể từ trong hư không trực tiếp rơi xuống, ngã trên mặt đất, máu tươi không ngừng cuồn cuộn từ trong miệng hắn phun ra, sắc mặt một mảnh trắng bệch, không còn huyết sắc.

" Gia chủ!"

Tất cả người Lâm gia sắc mặt đại biến, vội vàng đi đến bên cạnh Lâm Vân, trước sau không có ai dám rút kiếm chiến đấu.

Thực lực nam nhân kia quá mức khủng bố, Lâm gia hiện tại đã hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.

" Vân nhi, người Lâm gia đã từng đuổi giết ngươi, ngươi muốn đối phó bọn họ như thế nào?" ánh mắt lãnh khốc của Hồng Liên lĩnh chủ nhìn mọi người Lâm gia phía trước nói, " Là thiên đao vạn quả bọn họ, hay vẫn cho bọn họ chết không toàn thây?"

Cố Nhược Vân không nói gì, nàng chậm rãi hướng phía mọi người Lâm gia đi đến, trên dung nhan thanh lệ bao phủ ánh sáng nhàn nhạt, cúi người nhìn lão giả nằm trên mặt đất.

" Đối với Lâm gia các ngươi mà nói, người có thực lực thấp hèn liền không có tư cách sinh tồn?"

Cho dù thân thể Lâm Vân chịu trọng thương, vẫn cao ngạo đầy mặt như cũ, cười lạnh mở miệng: " Không sai, nếu tiểu tử Cố Thiên này không có thực lực quá mức cường đại, có lẽ hiện tại hắn đã chết trong tay Lâm gia, nhưng thế giới này vốn chính là cá lớn nuốt cá bé, người không có thực lực cũng không có tư cách tồn tại."

" Không sai, cá lớn nuốt cá bé, bởi vì không đủ cường đại liền bị những người khác thâu tóm....nhưng mà...."

Nàng dừng lại một chút, đáy mắt lạnh lẽo càng sâu.

" Đó là bởi vì người khác muốn cắn nuốt ngươi, ngươi mới có thể phấn khởi phản kháng! Lúc đó là chuyện cá lớn nuốt cá bé! Nếu đối diện ngươi, chỉ là một đám người tay trói gà không chặt, Lâm gia các ngươi có phải là cũng muốn giết bọn họ hay không?"

" Phải xem đối phương đã làm cái gì!" Lâm Vân ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, nghiến răng nghiến lợi nói, " Phàm là người dám cãi lại mệnh lệnh Lâm gia, đều nhất định phải chết!"

Cố Nhược Vân nở nụ cười, tươi cười kia một chút cũng không đạt tới đáy mắt.

Trong đôi mắt đen kia của nàng là vô tận bình tĩnh, sát khí không che dấu chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.