Hoàng Thượng Tạo Tặc Thuyền

Chương 6: Là ngươi làm (2)




Bởi vì còn tồn tại nhân tố tốc độ cùng chuẩn bị thi pháp thuật cho nên trên phương diện lực chiến đấu, chính diện quyết đấu thì lục giai pháp sư tương đương với đại địa võ sĩ. Nhưng giá như cho thời gian đủ pháp sư lục giai, sức mạnh hắn bạo phát ra tuyệt đối phải hơn võ sĩ tứ giai.

Cho nên rất nhiều pháp sư cao giai ra ngoài mạo hiểm đều phải chiêu mộ thuê mướn một số tùy tùng kỵ sĩ hoặc võ sĩ bảo vệ mình, tiền trả tuyệt đối đắt đỏ, chỉ bất quá muốn dùng võ sĩ cao giai làm trợ thủ, thông thường không phải thế gia quý tộc hoặc con buôn giàu có thì rất khó làm được, nghĩ cách tìm một con chiến sủng nuôi dưỡng hộ thân.

Tập tục pháp sư nuôi dưỡng chiến sủng vào thời thượng cổ đã rất thịnh hành, trình độ cao nhất pháp sư thời đó thậm chí còn nghiên cứu chế tạo ra linh thú hộ oản chuyên môn dùng để thu nạp chiến sủng, chỉ tiếc là tới bây giờ, rất nhiều linh pháp huyền bí của thời thượng cổ thất truyền. Linh thú hộ oản là vật phẩm quý báu có một không hai giống như nạp vật chỉ hoàn, đại đa số pháp sư muốn có một con chiến sủng tốt cũng vô cùng khó khăn.

Ngược lại với tùy tùng võ sĩ, chiến sủng có chi phí thấp, tuyệt đối trung thành, có ưu điểm như dũng cảm không biết sợ, chỉ tiếc chiến sĩ giai thấp dễ tìm, chiến sủng cao giai sức lực chiến đấu mạnh mẽ lại rất khó tìm.

Cho nên những pháp sư này nhìn thấy Hàn Phi cưỡi Ốc Kim, bọn họ thậm chí thương xót một con chiến súng bị một tên võ sĩ sở hữu, bọn bọn xem ra toàn bộ là bạo kiểm thiên trân!

Trong ánh mắt vây xem chứa rất nhiều ganh tỵ, ngay cả Hàn Phi cũng có chút không tự nhiên, vội vã từ lưng Ốc Kim nhảy xuống. Ốc Kim cũng biết ý hắn kêu lên một tiếng, thân hình nhanh chóng thu nhỏ biến thành hình dạng của con chó nhỏ như ban đầu, vươn người lên một cái nhảy vào túi sau lưng Hàn Phi, quen thuộc mà chui vào trong.

- Trời ạ!

Là chiến sủng có hai hình thái, có người kinh ngạc nói, ánh mắt hướng về phía Hàn Phi không chỉ không hề giảm bớt, ngược lại càng nóng rực lên, nếu như không phải là một con chiến sủng chỉ có thể thõa hiệp cùng với một vị chủ nhân e rằng sớm có người mở miệng hỏi giá mua rồi.

- Hàn Phi!

Một âm thanh giúp Hàn Phi giải vây, La Tư Nhĩ Đức gia tộc và gia chủ Lôi Mông tách đám người ra cười vang nói:

- Nhìn thấy ngài bình an trở về, thật là một chuyện đáng mừng.

- Lôi Mông các hạ, ngài cũng ở chỗ này sao?

Hàn Phi ít nhiều có chút kinh ngạc.

- Đúng vậy!

Lôi Mông lại cười nói:

- Hai ngày này là thời gian gia tộc bọn đệ tử quay về, theo ta đã có bảy người quay về rồi, tuy bọn họ chưa đột phá xong nhưng có thể an toàn quay về là tốt rồi!

Thế giới thâm uyên là nơi tuyệt hảo để võ sĩ ngũ giai trở xuống phá bỏ cổ chai, nhưng do hiện giờ thực lực bọn pháp sư ở pháp sư công hội không đủ hoặc vẫn chưa hoàn toàn lí giải huyền bí của truyện tống trận thời thượng cổ, do đó võ sĩ tiến về thí luyện thời gian lưu lại chỉ có thể bảy ngày, thí luyện địa mênh mông bát ngát, nội trong thời gian ngắn như vậy tìm thấy thời cơ đột phá chắc chắn là phải chờ vào dịp may.

Theo cách nói của Dạ Vũ Đế, võ sĩ thời thượng cổ bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào hoặc trở ra, muốn ở lại thật lâu thì ở thật lâu, phần đông võ sĩ đều ở đây hoàn thành đột phá.

- Các hạ, vẫn xin đem chiến lợi phẩm ra thử xem.

Một gã pháp sư lục giai mình mặc áo bào trắng nho nhã nói, bên cạnh gã còn có một thị nữ tay ngân bàn.

Một quy tắc đi vào thế giới thâm uyên này, tất cả võ sĩ từ trong ra ngoài đều phải lấy ra thu hoạch của mình cho người của pháp sư công hội xem sơ qua đăng ký, đây không phải là muốn lên chước cho pháp sư công hội, mà là vì thế giới thâm uyên hiếm lạ, mà là do đồ vật trong thế giới thâm uyên hiếm lạ cổ quá quả thật rất nhiều, nếu như không kiểm tra chỉnh lý và ghi thêm vào sổ, thẩm uyên bút kí nhất định sẽ thiếu một nội dung lớn, trên thực tế đối với mọi người đều không có lợi.

Mà cái quy tắc tuân thủ này cùng với không hoàn toàn phải xem phẩm hạnh cá nhân, thật muốn giấu kín không mang ra, pháp sư công hội cũng sẽ không cưỡng bức, đương nhiên cho dù có được thần khí, pháp sư công hội cũng có thể cưỡng chiếm, nhiều lắm là có món tốt bọn họ sẽ ra giá mua.

Điều này trong thẩm uyên bút ký viết rất rõ, Hàn Phi đương nhiên cũng biết quy tắc này sớm có chuẩn bị, lập tức cột cái túi da thú vào đai lưng, lấy đồ ở trong tới để vào ngân bàn.

Linh tinh của minh nguyệt linh thú và linh thảo chu quả còn lại đổ ào xuống mặt bàn bóng nhăn như gương, hương khí của chu quả lập tức tỏa ra, làm cho người ta cảm thấy tinh thần có chút rúng động

- Chỉ có hai thứ này thôi!

Hàn Phi mỉm cười nói,

-Những linh tinh khác tất cả ta cho chiến sủng ăn

Tuy nói tài bất lộ bạch, chỉ là linh tinh ngũ giai cùng linh thảo chu quả dĩ nhiên quý báo , do không có người nào có thể ở trong chiến thần thần điện là kẻ đầu đường xó chợ, cho nên Hàn Phi cảm thấy không cần phải cất giấu, nếu có người trả giá cao, hắn không ngại bán thẳng nó đi để lấy tiền. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Nhưng Hàn Phi nghiêm trọng đánh giá thấp giá trị hai món đồ này, món đồ lượng, bọn pháp sư hai bên thêm một lần nửa nhìn mãn nhãn mấy pháp sư thậm chí còn khoa trương hít lấy một lượng khí. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

- Đây là linh tinh của minh nguyệt lang thú đấy! không sai, tuyệt đối là thật!

Pháp sư lục giai hốt hoảng nói.

- Viên chu quả này, viên chu quả này.

Triệt Khất cả kinh nói đều có chút không suông lời, bên cạnh có người tiếp lời:

- Là Minh nguyệt lang thú thập tiểu cư, yêu hả không ngờ có thể chứng kiến thứ hoa văn! Bên cạnh minh nguyệt linh thảo có minh nguyệt lang thú canh giữ, Hàn Phi, vận khí của ngươi thật là tốt, không chỉ giết được minh nguyệt lang thú, còn có thể hái được linh thảo chu quả chín muồi, chuyến này thật đáng đó! Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Ngay cả Lôi Mông cũng chút xúc động.

- Minh nguyệt lang thú, linh thảo chu quả? ở đâu, mùi vị thơm thật.

Một giọng nói vang vọng đột nhiên mọi người quay lại phía sau.

Nghe thấy giọng nói này bọn pháp sư xung quanh hai bên lập tức lui ra, chỉ thấy một pháp sư mình mặc hồng bào vóc người vạm vỡ sải bước đi tới.

Vị pháp sư này bất luận là cao hay thấp đều cũng cao hơn Hàn Phi, tướng mạo hào phóng, cả người được phủ lên pháp bào màu bỏ trên người lão lộ vẽ chẳng ra làm sao, hai viên kim tinh và một kim tuyến khảm nạm trên cổ tay áo chỉ rõ thân phận của hắn.

Pháp sư bát giai!

Nhìn thấy người này, thần sắc Lôi Mông chó chút biến đổi, Cáp Thủ hỏi thăm:

- Pháp Lỗ Cổ đại sư , không ngờ ngài cũng ở đây!

Nếu luận về thân phận tôn quý, pháp sư bát giai tuyệt đối là võ sĩ thiên không, cho dù luận về thực lực, nắm giữ thiên địa một mình võ sư thiên không đấu pháp sư bát giai hiển nhiên sức lực hoàn toàn không có vấn đề, khách khí của Lôi Mông không phải là không có nguyên nhân.

- Đúng vậy!

Pháp Lỗ Cổ tùy tiện gật đầu, ánh mắt lại nhìn vào ngân bàn động dung nói:

- Quả nhiên là linh tinh của minh nguyệt linh thú và chu quả, ba mươi năm rồi, thật không ngờ còn có người có thể tìm được!

Hắn đột nhiên quay lại nhìn Hàn Phi nói:

- Hai món đồ này bán cho ta như thế nào? Ta trả một trăm vạn tiền vàng!

- Một trăm vạn tiền vàng.

Pháp Lỗ Cổ không chỉ nói lớn mà khí phách càng lớn hơn, cầm một trăm vạn thì thoải mái ung dung mua hai bộ món đồ.

Hàn Phi dĩ nhiên cũng không nghi ngờ lão khoác lác, pháp sư bát giai là người tai to mặt lớn nhất nhì của công hội pháp sư, lời nói tự nhiên có trọng lượng, giá tiền này cũng làm cho hắn không khỏi động tâm, trước đó căn bản không thể dự liệu được viên linh tinh và chu quả lại đáng giá nhiều tiền như vậy.

Võ sĩ hùng mạnh ngoài cần có nhiều thiên phú ra, cũng cần có nhiều tiền tài, Hàn Phi từng có năm trăm vạn tiền vàng lại tiêu sạch hết khó mà hiểu điều này.

Chỉ là khi hắn mở miệng định nhận lời, Lôi Mông bên cạnh đột nhiên đưa mắt nhìn hắn, vừa muốn nói ra nhưng lại thôi.

Nhìn thấy vẽ mặt Hàn Phi có chút do dự, Pháp Lỗ Cổ nhướng mày:

- Ngại ít sao? Ta chỉ có một trăm năm mươi vạn, hơn nữa cũng không có!

Pháp Lỗ Cổ giống như Hàn Phi, đều không phải là người giỏi trả giá, mục quang của Hàn Phi không khỏi nhìn vào thứ trên người Lôi Mông nhắc nhở lão, lúc nãy một thần sắc của Lôi Mông, trả thêm năm mươi vạn!

Lôi Mông cười nói:

- Pháp Lỗ Cổ đại sư, linh tinh của minh nguyệt lang thú và chu quả này là bảo bối có thể thấy không thể cầu, nói ra thì con độc giác thủ đó của cháu gái ngài rất cần cho nó hoàn thành tiến giai, chỉ là phải nói tiền, một hai trăm vạn lượng này, gia tộc La Tư Nhĩ Đức của ta cũng có thể lấy ra.

Ngụ ý, giá chưa được, bị Lôi Mông chặn ngang một tay, Pháp Lỗ Cổ ngược lại không hề tức giận, lão giơ bàn tay to nhún nhún lông gãi đầu nói:

- Vậy ngài muốn gì? Chỉ cần ta lấy ra thì đổi.

Lôi Mông không chút lo lắng nói:

- Vị tiểu huynh đài này của ta cũng có một con chiến sủng, bình thường mang theo cũng không phải là tiện lợi lắm, ta biết công hội pháp sư các ngài có không ít linh thú hộ oản, tùy tiện lấy một cái ra, chúng tôi chịu thiệt đổi cho ngài!

Gì gọi là chịu thiệt, Pháp Lỗ Cổ như muốn nhảy dựng lên, trừng mắt nhìnLôi Mông giận dữ nói:

- Toàn bộ linh thú hộ oản đều là thời thượng cổ lưu lại, công hội chúng ta ngàn năm tính gộp lại cũng không có hai mươi cái hay cho câu người chịu thiệt?

- Vậy cũng có tới hai mươi cái mà!

Lôi Mông tủm tỉm cười nói:

- Linh tinh và chu quả này ngài bỏ lở rồi. Đời này chưa hẳn có thể nhìn thấy thêm nữa ta nhớ còn mấy ngày nữa là sinh nhật mười tám tuổi cháu gái ngài. Đây chính là món quà sinh nhật tốt nhất! ta biết nàng ấy thích món quà của mình, nếu như ngài luyến tiếc một con linh thú hộ oản, ha ha ha!

- Vô sĩ! Hơn cả vô sĩ, bọn pháp sư xung quanh giống như những con chuột, ngay cả Hàn Phi cũng có chút lo lắng ái ngại, linh thảo và chu quả này đối với hắn cũng vô dụng, cầm đổi lấy tiền cũng không đủ.

Nhưng trong lòng băn khăn là một câu chuyện, Lôi Mông là vì hắn tranh giành lợi ích, linh thú hộ oản là một vật phẩm quý báo tương đương với vu nạp vật chỉ, cũng không tự chủ được hắn bất tâm động.

Pháp Cổ Lỗ trợn mắt nhìn Hàn Phi, lòng ngực to lớn bắt đầu đập mạnh liên hồi, khiến người ta nghi ngờ lúc nào cũng có thể bạo phát, không khí hiện trường bỗng vô cùng căng thẳng.

Ồn ào! Ánh sáng chớp động trong truyện tống trận, lại thêm một võ sĩ được đưa trở ra.

Pháp Lỗ Cỗ căm hận chà chà chân, liến tiếng nói:

- Thôi đi, thôi đi, tùy các ngươi!

Nói xong hắn vẫy tay một cái, một món đồ sáng màu bạc bay về phía Hàn Phi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.