Hoàng Thượng Tạo Tặc Thuyền

Chương 28: Độc mỉm cười (1)




Cung Thượng Uyển lẻ bóng một trái tim cô đơn, kể từ ngày Yên phi quay về cung Thủy cát Hoàng thượng đều không ghé qua, chẳng phải là trong lòng không muốn, chỉ là sự tôn nghiêm của bật đế vương lấn át, không thể nhúng nhường. Nhưng xử tội cô, e rằng anh không nỡ ra tay.

Tuấn Phong ngồi trong thư phòng đọc sách, gần đây Như phi lại hay ghé đến tâm tình bầu bạn, lại nói tài nghệ mài mực của nàng ta khiến anh vô cùng hài lòng, cộng sự mềm dẻo trong từng câu nói đều không chê vào đâu được. Vậy nên, chuyện Như phi nghỉ tại cung Thượng Uyển truyền đi khắp hoàng cung, xem ra vị trí của Như phi ngày càng chắc chắn.

- Nương nương, nương nương… - Giọng nói của Tiểu Mai vang kháp cung Thủy cát, Tịnh Yên đang uống trà ngước mắt nhìn ra phía ngoài.

- Tiểu Mai, hoàng cung cháy ư. - Tịnh Yên trêu chọc.

- Nương nương, nô tỳ ra ngoài nghe ngóng được, đêm qua Như phi nương nương ở cả đêm trong cung Thượng Uyển. - Tiểu Mai vừa nói, vừa thở gấp, gương mặt đầy nét vội vàng.

Tịnh Yên nâng chén trà, đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ. Chuyện tranh giành trong chốn hoàng cung này cô còn lạ lẫm điều gì. Lại càng nghĩ không ngờ Tuấn Phong cũng như bao vị hoàng đế khác, không thể nào năm thê bảy thiếp, chốn cung cấm cả ngàn vị phi tử.

- Bổn cung không vội, muội vội cái gì. - Co đáp. - Đừng để ý chuyện khác, muội cứ chú tâm làm những gì ta căn dặn.

- Nhưng nương nương, người không thể ngồi yên được. Rõ ràng là Như phi lợi dụng lúc người và Hoàng thượng trạng thái không tốt liền nhảy vào… Nô tỳ rất tức giận thay người. - Tiểu Mai ấm ức, nếu như không vì Như phi kia thì chủ nhân của cô không thất sủng như hiện tại.

- Vậy muội nói ta phải làm sao, cũng không thể đến tận nơi bắt ghen. - Cô chóng cằm nói, nếu là thời hiện đại thì có lẽ chỉ có Tuyết Sương mới có tư cách.

- Nương nương, hay người đến nhận lỗi với Hoàng thượng, xin Hoàng thượng tha lỗi. Nô tỳ nghe Tiểu Lộ Tử nói trong một lần trò chuyện cùng Tứ vương gia đã nói rằng chỉ cần người mở miệng nhận lỗi sẽ quên hết những chuyện cũ. - Tiểu Mai khuyên giải. - Chỉ cần một câu nhận lỗi của người mà thôi, không cần phải thực hiện kế sách.

- Tiểu Mai, khi bị nhốt trong tẩm cung ta đã có một quyết định. Vậy nên muội dừng khuyên ta nữa, thử thách lần này nhất định phải thực hiện, nếu không ta mãi mãi không thể nghĩ ra ta và Hoàng Thượng là loại tình cảm gì, càng không thể phân bài rõ ràng mọi việc.

- Người nói điều gì, nô tỳ nghe qua đều không thể hiểu. Nhưng nô tỳ là người của nương nương, nô tỳ sẽ làm bất cứ những gì nương nương sai bảo.

Trong cung Vọng cát, tiếng đàn ngân nga đi vào lòng người được vang ra bằng đôi bàn tay uyển chuyển và khéo léo của vị phi tử của Hoàng đế Triệu quốc. Nét mặt chăm chú, từng ngón tay di chuyển trên từng phím đàn vang lên ngọt ngào làm say đắm lòng người.

Từ bên ngoài, tiếng vỗ tay vang lên, một đoàn người bước vào cung Vọng cát với thái độ không hề kiêng dè, Tố Như dừng lại nhìn về phía Tuyết Sương đang bước vào, nhanh chóng thi lễ.

- Tố Như tham kiến Hoàng hậu nương nương.

- Xem ra, trong mắt của muội muội cũng còn có hoàng hậu này. - Tuyết Sương cười khẩy, ngồi xuống chiếc ghế phía trên.

Tố Như nhanh chóng tự tay mình rót trà vào ly, dâng lên tận tay Tuyết Sương khẽ nói: “Trong lòng Tố Như khi nào cũng kính trọng và biết ơn nương nương, nương nương có điều gì không hài lòng về thần thiếp xin người chỉ dạy.”

Tuyết Sương nghe những lời nhẹ nhàng ngọt ngào này càng cảm thấy tức giận. Không ngờ đưa cô gái này đến với Tuấn Phong tuy đã hất Yên phi kia ra nhưng đối với Tố Như cũng khó thu phục được ả.

Tuyết Sương đưa tay nhận chung trà, cố tình hất đổ chung trà nóng lên tay Tố Như. Tố Như bị phỏng liền kếu lên một tiếng, bọn nô tỳ nhanh chóng chạy đến.

- y da, ta không cố tình, muội muội có đau không. - Tuyết Sương nhếch môi cười, nắm chặt bàn tay bị phỏng kia bóp mạnh.

- Tố Như không sao, xin hoàng hậu đừng phiền lòng. - Tố Như cắn răng chịu đựng. - Các ngươi lui hết, ta không sao. - Quay về phía bọn cung nữ vừa chạy đến.

Bọn cung nữ tản ra, nhìn Hoàng hậu cũng khiếp sợ, rõ ràng biết chủ nhân đang bị ức hiếp nhưng thấp cổ bé họng không thể phản kháng.

- Muội xem, đã đỏ lên hết cả rồi. - Tuyết Sương thổi vào bàn tay đỏ ửng vì nước sôi của Tố Như. - Chỉ là một vết thương nhỏ trên tay muội bao nhiêu bọn tỳ nữ đều hốt hoảng lo lắng, chính là vì muội là thê tử của Hoàng thượng. Trong đám tú nữ, bao nhiêu kẻ ước ao muốn được như muội, vậy nên phải cẩn thận một chút, bổn cung nghĩ muội hiểu bổn cung đang nói điều gi?

Tố Như cuối đầu: “ Những lời vàng ngọc của người, Tố Như mãi khắc ghi trong lòng.”

- Khắc ghi là tốt, khắc ghi là tốt. - Tuyết Sương buông bàn tay đỏ ửng kia ra khỏi lòng bàn tay đầy lực.

Đợi Tuyết Sương hồi cung, thái y băng lại vết thương trên tay Tố Như lại. Nàng ta ngồi trên chiếc ghế nhìn vết thương trên tay mình khẽ mỉm cười, bị thương rất tốt, bị thương rất tốt.

Ở cung Thủy cát, cô nghe Tiểu Mai thuật lại chuyện vừa rồi xảy ra với Như phi liền lắc đầu, xem ra Tuyết Sương kia càng đắc ý càng sắp bị Tố Như đánh cho đến chết. Lần này, những gì xảy ra cho cô, cô phải trả lại cho bọn họ.

- Tiểu Mai, muội mau giúp ta thay sim y, ta đến cung Thượng Uyển một chuyến.

- Nương nương, người nghĩ lại rồi sao. - Tiểu Mai mừng rỡ.

- Muội đừng nhiều chuyện, mau lên. - Cô kí nhẹ vào đầu Tiểu Mai mà nói.

Tuấn Phong đang cùng Tố Như trong thư phòng, anh đang nhìn vào bàn tay bị băng lại của Tố Như mà khẽ nhíu mày.

- Tay của nàng? - Tuấn Phong hỏi.

- Là thiếp bất cẩn, Hoàng thượng đừng bận tâm. - Tố Như cúi đầu nói.

Tuấn Phong nhìn thái độ của Tố Như không tự nhiên, trong lời nói có chút u buồn, lại nhìn thấy Tố Như như đang muốn khóc, xem ra có việc gì ấm ức.

- Mau nói Trẫm biết, tay của nương nương ngươi vì sao bị thương. - Tuấn Phong nhìn tỳ nữ đi theo Tố Như mà hỏi.

Tiểu Hồng nhanh chóng quỳ xuống, giọng nói ấm ức kể lại chuyện xảy ra vừa qua ở cung Vọng Cát với giọng điệu khóc nấc không thành lời, xem ra chủ nhân của cô ta rất đáng thương.

Tuấn Phong tức giận, vừa muốn đứng lên đi tìm Tuyết Sương hỏi chuyện, chẳng phải Tố Như là chính nàng ta cho tiến cung, đúng là thâm tâm Tuyết Sương càng ngày càng thâm độc.

- Hoàng thượng bớt giận, thiếp nghĩ Hoàng hậu chỉ là lỡ tay làm rơi chung trà, không hề cố tình. - Tố Như quỳ dưới chân Tuấn Phong mà nói.

- Trẫm làm chủ cho nàng, có Trẫm bên cạnh, nàng không cần e sợ Hoàng hậu. - Tuấn Phong kéo tay Tố Như đi. - Trẫm đưa nàng đến cung Nguyệt Cát hỏi rõ.

Tố Như hơi cười, tỏ ra không muốn đi nhưng Tuấn Phong cứ thế kéo đi.

Vừa đi đến cửa, Tịnh Yên cũng vừa bước tới. Tuấn Phong không ngờ ngay lúc này Tịnh Yên lại đến tìm anh, không ngờ lại để cô nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

- Tịnh Yên tham kiến Hoàng thượng. - Cô cúi đầu thi lễ, nhìn thấy bàn tay Tuấn Phong đang nắm chặt bàn tay Tố Như.

Tuấn Phong nhìn thấy Tịnh Yên nhanh chóng buông bàn tay Tố Như ra, Tố Như vì vậy mà không hề hài lòng, tuy nhiên nét mặt vẫn không có gì thay đổi, chỉ trách Tịnh Yên lại đến quá đúng lúc. Chỉ cần một chút nữa, Tố Như và Tuyết Sương cũng đã xem ai tranh được uy quyền.

- Miễn lễ, nàng đến đây có chuyện gì muốn nói sao? - Tuấn Phong nhìn Tịnh Yên mà nói.

Tịnh Yên nhìn về phía Tố Như liền nói: “Thiếp chỉ nghe đồn Như phi bị thương muốn đến thăm muội ấy, người xem, bàn tay ngọc ngà để hầu hạ người đã thành ra thế này, người cũng nên làm chủ cho muội muội, đúng không bệ hạ.”

- Tố Như đã không sao, không muốn phiền lòng Hoàng thượng và tỷ tỷ. - Tố Như nhanh chóng đáp.

- Không thể nói là không sao, tỷ nghe thái y nói lại tuy là bỏng nhẹ nhưng có thể để lại vết sẹo. Tỷ có một ít thuốc mang đến cho muội, rất tốt, sẽ không để lại bất cứ vết tích nào.

- Tố Như đa tạ tỷ tỷ đã quan tâm cho muội. - Tố Như nhận lấy.

- y da, tỷ nghe nói khi tỷ bị trách phạt muội đã quỳ mấy ngày liền tại nơi này mà cầu xin cho ta, nhờ vậy mà tỷ tỷ đây mới được tha cho cái mạng nhỏ này. Tỷ còn chưa có cơ hội nói lời đa tạ muội, vì lần nào đến tìm cũng được thông báo muội đang ở cung Thượng Uyển này. Tỷ lại không muốn phá không gian ngọt ngào của muội. - Cô vỗ về bàn tay Tố Như mà nói. - Đến khi nghe chuyện muội bị thương, thì rất lo lắng mà nhất định phải đến thẳng nơi này tìm gặp muội.

Tuấn Phong càng nghe lời Tịnh Yên nói càng cảm thấy nóng trong lòng, chẳng phải cô đang muốn ám chỉ rằng anh bỏ mặc cô để ở cùng nữ nhân khác. Cô muốn nói rằng cô đã tỏ tường mọi chuyện và đang rất là bình thường binhg tĩnh.

- Nàng đã xem xong rồi chứ, Như phi đã không có gì nghiêm trọng, nàng đã có thể quay về cung Thủy cát. - Tuấn Phong nói.

- Hoàng thượng đừng vội vàng như vậy, thiếp sẽ nhanh chóng ra về. - Tịnh Yên nhìn về phía Tuấn Phong. - Nhưng Hoàng thượng, chàng có thể không nhìn thiếp nhưng hoàng tử, chàng cũng không muốn nhìn ư. - Giọng nói của cô thay đổi âm tiết, đầy ý trách móc. - Thần thiếp cáo lui, chúc Hoàng thượng người, đêm nay trải qua mộng đẹp.

Giọng nói của Tịnh Yên khiến tâm trạng Tuấn Phong trùng xuống, cũng không còn nghĩ về vết thương của Tố Như nữa, cho người đưa Tố Như về cung, muốn một mình tĩnh lặng. Anh ngồi một mình trong thư phòng, ánh mắt khi nãy của Tịnh Yên chứa đầy sự oán trách. Rõ ràng là cô có lỗi, đến gặp anh cũng không một câu nhận lỗi còn dám trách móc anh, nhưng vì sao, anh lại không thể không nghĩ đến ánh mắt của cô.

- Nương nương, không phải hoàng thượng sắp đến trị tội hoàng hậu, vì sao người lại xuất hiện ngay lúc ấy. - Tiểu Mai đi phía sau thắc mắc.

- Trị tội Hoàng hậu ư, cũng chỉ là trách phat. - Tịnh Yên đáp. - Vả lại, ta không muốn Tố Như kia đắc ý quá lâu.

- Nô tỳ đã đưa tiền cho bọn thị vệ rồi, bọn chúng sẽ không đi ngang qua cung Nguyệt cát nửa bước. Nương nương, nô tỳ vẫn không hiểu sao người lại phải làm như vậy.

- Đừng hỏi nhiều, muội làm tốt lắm. Ta không thể nào rời khỏi cung mà tìm gặp Tứ vương gia được, muội thay ta mang lá thư này đến trao cho ngài ấy. - Cô đưa bức thư vào tay Tiểu Mai.

Tiểu Mai vâng lời nhanh chóng rời đi đến phủ vương gia, còn cô quay về cung Thủy Cát, không may bị người của Tố Như nhìn thấy.

Sáng hôm sau, khi cô tỉnh lại liền tìm kiếm Tiểu Mai nhưng không thấy Tiểu Mai ở đâu. Đêm qua đi đến phủ vương gia không phải vẫn chưa về chứ. Cô gọi bọn cung nữ hỏi nhưng không ai nhìn thấy Tiểu Mai.

- Yên phi nương nương, Yên phi nương nương, nguy rồi. - Tiểu Lộ Tử từ bên ngoài chạy vào, nói không ra lời.

- Tiểu Lộ Tử, có chuyện gì xảy ra với Hoàng thượng ư? - Cô lo lắng.

- Không phải là Hoàng thượng, nhưng là Tiểu Mai. Đêm qua Tiểu Mai đã bị thị vệ bắt giữ, trong người thu được một bức thư tình, đang bị nhốt trong đại lao. Hoàng thượng đã giao cho hình bộ xữ lý. - Tiểu Lộ Tử nhanh chóng nói. - Hoàng thượng đang trong thư phòng, tiểu nhân liền chạy đến báo cho nương nương.

Cô từ đang ngồi trên ghế nhanh chóng đứng lên, Tiểu Mai là tâm đắc của cô, vì cô sai bảo mà bị bắt, chuyện này cô phải giúp Tiểu Mai. Nhưng bọn họ nhìn thê nào lại nghĩ là thư tình, thật là tức chết cô.

Cô nhanh chóng đi đến cung Thượng Uyển mà tìm gặp Tuấn Phong, chỉ sợ chậm trễ Tiểu Mai sẽ càng gặp nguy hiểm. Trong cung cấm, nghiêm cấm các tỳ nữ tư tình, nay mang phải tội này, chẳng khác gì tội chết còn làm ô danh một nữ nhân.

- Tịnh Yên tham kiến Hoàng thượng. - Cô cuối đầu thi lễ.

- Hôm nay không có Như phi ở nơi này. - Tuấn Phong không nhìn cô.

- Là thiếp tìm người, Hoàng thượng. - Cô nói.

- À, thì ra là tìm Trẫm. - Tuấn Phong đưa mắt nhìn cô. - Nàng có điều gì muốn nói.

- Hoàng thượng, người không thích thần thiếp, người muốn phạt thần thiếp, thần thiếp xin nhận hết hình phạt, chỉ mong đừng làm khó những người vô tội bên cạnh thần thiếp. - Cô đáp.

- Ý nàng nói đến chuyện của Tiểu Mai. - Tuấn Phong nhíu mày. - Chuyện của Tiểu Mai, hình bộ vẫn còn đang điều tra lá thư ấy.

Tịnh Yên còn chưa kịp xin tha tội, từ bên ngoài Tiểu Lộ tử đã chạy vào hoảng hốt: “Hoàng thượng, không hay rồi.” - Nhưng nhìn thấy cô ở đó liền không dám nói nữa.

- Có chuyện gì, mau nói. - Tuấn Phong nói lớn.

- Bên hình bộ đang cho người đến cung Thủy cát để tìm Yên phi nương nương. Vì… vì.. trong khẩu cung Tiểu Mai đã điểm chỉ rằng bức thư ấy chính là thư tình mà Yên phi nương nương nhờ cô nương ta gửi cho Tứ vương gia. Còn khai rằng… khai rằng…

Tịnh Yên mắt như nổi lửa nói lớn: “ Nói như thế nào?”

- Còn nói, Nhị hoàng tử là cốt nhục của Yên phi và Tứ vương gia. Tứ vương gia muốn cướp ngôi vua nên cùng Yên phi nương nương bày mưu thôn tính Triệu quốc.

- Tiểu Mai… Tiểu Mai nhất định không thể nói ra những lời đó. Chắc chắn bọn chúng đã ép cung muội ấy, chắc chắn muội ấy đã không thể chịu được nữa rồi. - Cô rơi nước mắt lo cho Tiểu Mai. - Triệu Tuấn Phong, cũng chỉ tại chàng, là vua một nước lại đặt ra những cách ép cung man rợ đó, chàng không xứng đáng là cha của con dân nước Triệu.

- Tịnh Yên, lá thư đó là của ai?

- Là của thiếp, nó chính là của thiếp. - Tịnh Yên tức giận, thì ra Tuấn Phong xem trong bức thư kia của của ai hơn sinh mạng của Tiểu Mai.

- Nàng đã giao phó Tiểu Mai gửi cho kẻ nào. - Tuấn Phong hỏi.

- Là Tứ vương gia. - Cô trừng mắt nhìn Tuấn Phong, đôi mắt đỏ lên đầy nước và sự tức giận.

Người của hình bộ tiến vào bên trong cung Thượng Uyển. Nhưng có Tuấn Phong nên không ai dám động vào Yên phi nương nương. Bọn chúng mang ra tờ khai do chính tay Tiểu Mai điểm chỉ nhận tội, chuyện lần này, không chỉ một mình Tịnh Yên còn liên lụy đến cả Tứ vương gia. Xem ra kẻ bày ra chuyện này thân phận không bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.