Hoàng Thượng Tạo Tặc Thuyền

Chương 12: Thả ta rời đi (4)




Lãng đãng sao thưa, bóng đêm bao phủ làm cho thánh võ học viện yên tĩnh phi thường. Võ hồn tháp huyền cấp thứ bảy, trong thư phòng tầng thứ mười bốn. Hàn Phi buông quyển trục trong tay xuống, trong đầu nghĩ lại những nội dung ghi bên trong quyển trục một lần, xác định không có quên thứ này. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Là một nơi tu luyện đặc thù của võ sĩ, võ hồn tháp cũng có tồn tại những điều cấm kỵ, xúc phạm nó hậu quả sẽ có thể bị trực tiếp đuổi ra ngoài. Mà Hàn Phi vừa mới xem quyển “nội quy” của võ hồn tháp.

Trong lòng nắm chắc rồi, Hàn Phi trực tiếp đi vào phòng tu luyện ở bên cạnh, bở đi áo ngủ ngồi xếp bằng trên nền nhà lạnh lẽo.

Phòng tu luyện này chỉ có hơn mười mét vuông cũng không có bất kỳ một loại đồ vật nào trong phòng cả, ngay cả cửa sổ cũng không có, đèn tường cũng không. Chỉ có tia sáng nhỏ rọi qua cửa vào chiếu sáng tình hình bên trong. Trên vách tường trụi lủi có khắc vô số linh văn phù tự, những linh văn phù tự này liên tiếp cùng một chỗ, cấu thành một bức trận đồ huyền ảo.

Trong khoảnh khắc Hàn Phi ngồi xuống, thiên địa linh lực vô cùng vô tận mênh mông như biển từ bốn phương tám hướng triều dũng vào người hắn. Không ngờ cũng có sản sinh ra một chút áp lực đối với hắn.

Cái loại cảm giác này, phảng phất như toàn bộ linh lực của thế giới đều tập trung ở trong cái gian phòng nho nhỏ này vậy. Hàn Phi hoài nghi nếu một khi mình buông ra khiếu huyệt thả cửa thu nạp linh lực, kết quả có bị bạo thể mà chết không.

Phòng tu luyện này chính là chỗ hạch tâm của võ hồn tháp, ngoại trừ tầng chót dưới ra mỗi một tầng đều có một phòng ngưng kết linh lực như vậy. Nó hội tụ linh lực làm cho võ sĩ tu luyện ở trong đó có thể làm chơi ăn thật, hiệu lực cường đại vô cùng.

Phun ra một ngục trọc khí, Hàn Phi chậm rãi nhắm mắt lại đi vào trạng thái tu luyện. Những tạp niệm trong đầu hắn dần dần được bài trừ ra khỏi đầu. Thức hải hỗn độn dần dần trở thành một khoảng không minh trong sáng. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Từ khi bắt đầu đi xuống, hắn một người chậm rãi mở ra những huyệt khiếu tương thông với kinh mạch, cẩn thận vô cùng mà khống chế thiên địa linh lực hồn hậu không gì sánh được từ bên ngoài tiến nhập vào trong thân thể. Theo từng cái huyệt khiếu mở ra, thiên địa linh lực ngưng kết thành những tia màu bạch ngân liên tiếp chui vào trong kinh mạch, hội tụ tới tinh khí hải cùng nguyệt khí hải.

Dưới tình huống nhắm mắt lại, hắn cũng không có thấy vách tường chung quanh phòng tu luyện. Những linh văn phù tự lúc hắn mở ra từng huyệt khiếu cũng sáng hẳn lên, phảng phất như muốn từ vách tường bay lượn ra ngoài.

Lúc tiến vào ngũ giai, Hàn Phi vô luận là kinh mạch hay tam đại linh nguyên đều được khếch rộng ra nhiều lần. Trong hai cái khí hải đã có thể dung nạp được số lượng đấu khí nhiều hơn gấp năm lần, cho lên muốn lấp đầy cũng không phải dễ dàng gì. Nhưng là hiện giờ chỉ cần thu nạp thiên địa linh khí vài phút, ngũ hành đấu khí tụ tập trong khí hải rõ ràng có dấu hiệu đang tăng dần.

Dựa theo cái tốc độ này, Hàn Phi phỏng chừng nếu trong tình huống khí hải hoàn toàn trống rỗng mà nói, tối đa chỉ cần nửa ngày, thiên địa linh lực thu nạp vào cô đọng thành đấu khí hoàn toàn có thể lấp đầu hai cái khí hải cùng toàn bộ kinh mạch. Tốc độ như vậy quả thực là rợn người.

Đế đô Thánh kinh tọa lạc ở trên linh nguyên, mà thánh võ học viện bị vây trong hạch tâm của linh nguyên. Võ hồn tháp lại có tác dụng ngưng tụ thiên địa linh lực, hiệu lực đương nhiên phải cường đại như vậy rồi. Hàn Phi lần đầu tiên nếm thử tuy rằng có chút giật mình nhưng cũng không quá ngoài dự liệu. Nhưng mà chân chính là cho hắn có cảm giác không thể tin được là, thiên địa linh lực thuần hậu mà ôn hòa đi vào trong cơ thể, hoàn toàn khác với những thiên địa linh lực ở nơi khác, nó giống như những chú cừu non phi thường dễ khống chế.

Đây hiển nhiên là hiệu quả kỳ diệu của võ hồn tháp rồi, Hàn Phi rốt cuộc cũng hiểu vì sao thánh võ học viện là cái nôi của thiên không võ sĩ, tuy rằng chỉ dựa vào thu nạp thiên địa linh lực cũng không thể đột phá được cảnh giới, thế nhưng tu luyện bên trong võ hồn tháp không thể nghi ngờ là sẽ rút ngắn rất nhiều thời gian để đạt tới trạng thái bình cảnh.

Sau nửa giờ, tinh khí hải cùng nguyện khí hải đã hoàn toàn được đấu khí lấp đầy, trải qua một lần xoay tròn gia tốc, đấu khí một lần nữa được dũng mãnh tiến vào trong kinh mạch, khuếch đại tới toàn thân thể của Hàn Phi.

Kinh mạch, cốt cách, huyết nhục, da thịt, đều được đấu khí tinh thuần cọ rửa một lần. Trong quá trình này, có chút lực lượng lắng xuống, tiềm nhập vào trong gân cốt cùng máu thịt.

Lúc đưa lực lượng đấu khí phát huy tới mức tận cùng, Hàn Phi cả người phảng phất như được đấu khí ngưng kết mà thành. Nếu như lúc này có người đứng bên cạnh hắn nhất định sẽ hoảng sợ phát hiện ra thân thể Hàn Phi lộ ra ánh sáng nhè nhẹ, biến thành hình thái gần như nửa trong suốt.

Tâm hải trong hắn bỗng nhiên hơi bị chấn động, cảnh giới không minh không thể tiếp tục duy trì, thức hải nguyên bản yên lặng đột nhiên bị kích hoạt.

Sau một khắc, Hàn Phi phát hiệ thân mình đang ở trong một biển sao mênh mông vô tận, lâng lâng căn bản không thấy được thật sự.

Đây là một thế giới thần kỳ không gì sánh được, chung quanh hắn có vô số những vì sao lóe ra, những vì sao này ánh sáng bất tận như nhau, đều sáng như ngọc.



Mà trong hàng ngàn vạn vì sao này, cũng có những vầng trăng tròn bắt mắt chìm nổi. Nhưng những vì sao cùng mặt trăng đó so ra đều kém một đoàn hừng hực lửa thiêu đốt trong biển sao này. Nó sáng vô cùng, tỏa ra ánh sáng làm cho cả nửa biển sao sáng rực lên, căn bản người ta không dám nhìn thẳng vào nó.

Lĩnh võng! Linh lực chi võng bao phủ thiên địa trong truyền thuyết, là lực lượng chi nguyên của toàn bộ võ sĩ và pháp sư.

Nói đơn giản, linh võng hay thiên địa linh lực cấu thành, ở khắp nơi đều có lực lượng chi võng vô hình. Lúc tấn chức tứ giai võ sĩ là lúc có thể tiếp xúc với thiên địa võng lớn này, nhưng chỉ lợi dụng lực lượng này một cách bất tri bất giác mà thôi. Mà tới lúc ngũ giai, có thể trực tiếp thuyên chuyển cùng mở rộng lực lượng của võng này.

Lĩnh vực của cao giai võ sĩ cùng pháp sư, trên thực té chính là cường giản khống chế chung quanh! Trong chiến đấu, bình thường phải giành lấy quyền khống chế với không gian chung quanh, chỉ cần nắm vững linh võng chẳng khác nào nắm được thắng lợi trong tay. Trong quá trình kiềm giữ lẫn nhau, có lẽ không thể hoàn toàn chiếm giữ lấy quyền khống chế tuyệt đối không gian, đấu kỹ, vũ kỹ mới phát ra công dụng. Chiến đấu như thế này hiển nhiên khác xa với đê giai võ sĩ.

Hiện tại Hàn Phi đã thấy được tình huống của linh võng trong phạm vi đế đô. Tinh thần nhật nguyệt chung quanh, đại biểu cho võ sĩ cùng pháp sư đang tiếp xúc với linh văn. Thực lực cao thấp vừa nhìn cái hiểu ngay. Mặt trời ngay chính giữa không thể nghi ngờ là đại biểu cho người mạnh nhất đế quốc, bát giai võ tông, Dạ Liệt Thiên!

Hàn Phi sở dĩ biết những thứ này, bởi vì trên quyển trục nội quy của võ hồn tháp, có phân nửa nội dung là giảng thuật lại linh võng. Trên thực thế nếu như khong có võ hồn tháp tương trợ, hắn không có khả năng đưa thần thức của mình phóng lên tới cự võng này được.

Phiến linh võng này đan vào nhau như biển sao mê người, làm cho Hàn Phi không khỏi chìm đắm trong đó. Ngắm những khỏa vì sao hoàn toàn quên mất thời gian trôi qua.

-Nếu như ngươi không muốn thần hồn bị hao tổn, hiện giờ nên rời khỏi đây đi.

Một giọng nói lạnh lùng nhưng trong trẻo từ tâm hải của Hàn Phi đột nhiên vang lên.

Thanh âm này giống như chậu nước lạnh đột nhiên dội lên đầu của Hàn Phi. Hắn giật mình, thần thức ngoại phóng ra lập tức thu hồi trở về, trạng thái vận công trong không minh cũng không thể tiếp tục bảo trì được, mồ hôi lạnh chảy ra khắp toàn thân.

Trong quyển trục cũng ghi lại phi thường rõ ràng, lần đầu tiếp xúc với linh võng không được qua thời gian quá dài. Hắn không ngờ quên mất cảnh cáo này, nếu như không phải có Dạ Võ Đế nhắc nhở, sợ rằng thần hồn bất tri bất giác đã bị tổn hại rồi.

-Cảm ơn lời nhắc nhở của nàng, nàng tỉnh rồi sao?

Hàn Phi lau mồ hôi trên trán, cười khổ nói.

-Ừ, ngươi hấp thu linh lực rất nhiều, một bộ phận bị thần hồn của ta nạp lấy, cho nên tỉnh lại rồi.

Dạ Võ Đế nhàn nhạt nói rằng:

-Không ngờ ngươi có thể đi vào võ hồn tháp mạnh như vậy để tu luyện, thật ra làm ta rất ngoài ý muốn.

-Đây là võ hồn tháp tam đẳng, tốt nhất phải là thiên cấp cùng địa cấp cơ.

Hàn Phi thở dài một hơi nói rằng.

-A! ~ Dạ Võ Đế hiển nhiên có chút kinh ngạc, nàng trầm mặc trong chốc lát rồi đột nhiên nói rằng:

-Ngươi hiện giờ đi ra ngoài ban công, để cho ta nhìn xem thánh kinh hiện nay còn bộ dạng gì.

Hàn Phi gật đầu, lập tức khoác thêm áo ngủ rời khỏi phòng ngủ tới ban công. Từ vị trí này có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh vật của đế đô.

Thánh kinh vào đêm có một vẻ phong tình tráng lệ khác, những con đường lớn phồn hoa đều có đèn giăng khắp nơi như hỏa long vậy. Một tòa võ hồn tháp cùng linh pháp tháp trong suốt cao chót vót, đây là một thành thị không ngủ.

-Trước kia, thánh kinh không có lớn như bây giờ.

Hàn Phi nghe thấy lời thì thào nói nhỏ của Dạ Võ Đế, nó không che dấu nổi nỗi tang thương của nghìn năm tuế nguyệt làm cho hắn cũng hơi bị cảm động. Một nghìn năm đủ để cải biến diện mạo mặt đất, huống chi là một tòa thành thị.

Hắn biết mình cũng không cần phải nói, chỉ là dùng hai mắt cùng lỗ tai để cảm giác cái vĩ đại của thành thị này, một người cùng một thần hồn đồng thời im lặng.

-Được rồi, ta đã xem đủ rồi.

Dạ Võ Đế có chút mất hứng thú nói rằng:

-Nỗ lực nhiều hơn một chút, lực lượng của ngươi càng mạnh giúp đỡ ta càng nhiều hơn, ngược lại cũng như vậy.

Trong giờ khắc này, Hàn Phi cảm giác nàng là một linh hồn cô tịch.

Xuất phát từ khao khát đối với lực lượng, trong một tuần tiếp theo, Hàn Phi không có rời khỏi võ hồn tháp. Mà thực lực của hắn cũng dần dần được tăng cường lên.

Tôi tớ Ba Nhĩ của hắn biểu hiện ra phi thường tốt, tất cả các việc vặt vãng đều xử lý ngay ngắn rõ ràng làm cho Hàn Phi càng dành nhiều tâm trí hơn cho tu luyện. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Hoàn cảnh học tập của thánh võ học viện phi thường rộng lớn. Trong đó có hàng ngàn vạn danh võ sĩ trẻ tuổi ở đế đô muốn tiến hành học tập theo ý của mình. Những đạo sư cũng không cứng nhắc về chương trình học tập. Trong học viện, những võ trường đều được mở ra với học viên, đám học viên cũng có thể tùy ý chọn lựa đạo sư chỉ đạo cho mình.

Đạo sư của học viện trên cơ bản đều là võ sĩ có thiên tư, có đôi khi hai thủ tịch võ sĩ học sư nắm học viện trong tay cũng sẽ từ trong võ hồn tháp đi ra ngoài chỉ điểm một chút. Nhưng mà thời gian như vậy cũng là phi thường khó có được.

Lúc tiến vào trong học viện ngày thứ tám, Hàn Phi rốt cuộc cũng rời khỏi võ hồn tháp. Hắn nhớ mình còn một việc trọng yếu chưa có hoàn thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.