Hoàng Thượng Tạo Tặc Thuyền

Chương 1: Cứu vị nhân huynh (1)




Một âm thanh khó hiểu vang lên, trên mặt đất bằng phẳng nổi lên những linh văn sáng chói, ánh sáng màu trắng từ từ lan ra, hai mươi tên võ sĩ toàn bộ vây quanh tiến vào truyền tống trận.

Cách đây một năm, ở đây có một tòa linh pháp trận thượng cổ tồn tại, hai mươi bốn tên linh pháp sư giai cao đồng tâm hiệp lực cai quản, lại một lần nữa bắt đầu công việc, cánh cửa đi vào thế giới thâm uyên ầm ầm mở ra.

Truyền tống trận một lần chỉ có thể chở hai mươi người. Hàn Phi rất may mắn là người đầu tiên được chọn vào, hai mươi mốt người khác đều đến từ các thế lực lớn, hắn cả một người cũng không quen biết.

Nhưng không hề khẩn trương như vậy, bởi vì trong tình huống bình thường, không chỉ nói một nhóm người này, chỉ tính toàn bộ bảy mươi hai sau khi được đưa vào trong, xác suất tương hỗ gặp nhau là vô cùng thấp, giống như bảy mươi hai hạt cát lạc vào giữa biển cát tây lục.

Đứng ở trong, Hàn Phi có thể cảm nhận được linh lực gấp rút vọt tới xung quanh trận, thế khí mạnh mẽ khiến cho người khác phải hoảng hốt, sắp hiện ra dưới chân hắn, ánh sáng bạch sắc li ti hung ác bốc lên dưới ngón chân cái, với tốc độ thật nhanh kết thành một vầng sáng cực lớn, nghiêm nghiêm thực thực bao quanh hắn.

Hàn Phi có chút hoang mang, theo quy tắc thiết yếu tiến vào thể giới thâm uyên hắn liền phóng ra đấu khí hộ thân, đây là kinh nghiệm quý báo mà các võ sĩ tiền bối dùng máu và sinh mệnh đổi lấy, cho nên ai cũng không biết linh pháp trện sẽ truyền cho ai, ở đâu, nói không chừng là giữa một đám mãnh thú.

Trong nháy mắt đấu khí hộ giáp của hắn hoàn toàn hình thành, cổ hút lực cực lớn bỗng nhiên phun ra mặt đất. Hàn Phi cảm thấy trước mặt đất trời rung chuyển, sau đó thì một màn mịch mù trắng xóa không nhìn rõ gì hết, cả người Hàn Phi tựa như từ nơi rất cao rơi xuống, năng lực hoàn toàn mất kiểm soát.

Nhưng tình huống này cũng không duy trì lâu, khoảng chừng nửa phút sau, Hàn Phi cảm thấy chính mình rơi vào đống lá cây mền mại, thế giới chung quanh từ màu trắng dần dần chuyển sang đen.

Truyền tống thành công rồi! Hàn Phi nhảy lên khỏi mặt đất, hắn hít một hơi thật sâu rồi thở dài ra, kình khí trong người vọt mạnh ra, Hàn Phi liền cảm thấy khắp người thoải mái.

Xung quanh cơ thể của hắn, một tầng ánh sáng lập tức biến mất, trong nháy mắt hoàn thành sứ mạng của mình.

Lúc này, Hàn Phi phát hiện mình bị đưa tới giữa khu rừng tối đen, chung quanh toàn là những dây lan rừng cùng cây đại thụ cao chọc trời xanh, những cây đại thụ này và những cây dưới đất đó khác biệt rất lớn, không chỉ là hình dáng chênh lệch cao thấp rất nhiều, tạo thành hình thù vô cùng kỳ quái, quấn bện lại, những lá cây hình quạt to bằng lòng bàn tay, dưới ánh sáng của mặt trăng chiếu vào càng tạo thêm kỳ quái.

Ngẩng đầu nhìn, mặt trăng trên bầu trời thật to, dường như chìa tay ra thì có thể chạm vào, đó là minh nguyệt thâm uyên vĩnh hằng trong truyền thuyết.

Ánh sáng màu bạc chói rực lan tỏa khắp khu rừng, tầm nhìn cũng không đến nỗi tối đen như vậy, trong khu rừng rậm tĩnh mịch có rất nhiều cây phát sáng mà Hàn Phi hoàn toàn không biết tên chúng, hoặc là lá hoặc là nhị hoa tản mát nhè nhẹ phát ra ánh sáng rực rỡ.

Đột nhiên xuất hiện trước hắn, một mâm thức ăn không phải cơm mà là côn trùng ở giữa lùm cỏ, chúng cùng vỗ cánh phình phịch phát ra chút ánh sáng bay xung quanh hắn, khiến người ta tưởng chừng hắn đang ở trong một thế giới mỹ lệ trong câu chuyện thần thoại.

Nhưng hiện thực là tàn khốc, thần thoại mỹ lệ chẳng qua là hư ảo, Hàn Phi vừa cảm nhận được có một lực lượng sâu sắc áp chế lấy hắn.

Cái lực lượng này phân bố rải rác xung quanh, không có chỗ nào là không có, nó hoàn toàn không đếm xỉa phòng ngự hộ giáp đấu khí mà xông thẳng vào cơ thể của Hàn Phi, lực lượng đấu khí trong cơ thể hắn tiến lên áp chế, kìm hãm, cảm giác này giống như là có một chất lỏng dính chặc vào, khí lực có lớn thêm nữa cũng vô dụng, cử động đều trở nên khó khăn vô cùng.

Mà do đấu khí có hạn, lực lượng duy trì đấu khí trở nên cực kỳ yếu, hộ giáp bàn thạch bên ngoài cơ thể Hàn Phi suy yếu trầm trọng, hầu như tới trình trạng tồi tệ không còn cách nào duy trì hình thái, sắc diện càng ảm đạm cực điểm.

Đối với tình huống thế này, Hàn Phi sớm đã có chuẩn bị trong lòng, lực lượng bản thân càng mạnh, lực lượng phản chế của thâm uyên vũ trụ càng lớn, sức mạnh của một người là sao có thể chống chội với một thế giới rộng lớn vô biên?

Thế là hắn quyết định buông bỏ đấu khí hộ giáp, đem toàn bộ đấu khí ngũ hành ở giữa kinh mạch lui về thu lại giữa tinh khí hải và minh khí hải, áp lực của thâm uyên vũ trụ lập tức biến mất.

Nhưng tự phế võ công như thế này cần phải mạo hiểm bên trong, chắc chắn là người si nói mộng, nơi phát ra lực lượng của Hàn Phi khá tốt không chỉ duy có đấu khí.

Chân khí bẩm sinh hùng hồn từ giữa đan điền phun ra, trong nháy mắt bổ sung vào tất cả chỗ hở của kinh mạch, chân khí chấn dịch từ từ dịu lại như nước chảy qua mười hai chính kinh và kỳ kinh bát mạch tuần hoàn không ngớt, lực lượng lại trở về trên người Hàn Phi.

Chân khí dồi dào hiện ra trên các huyệt trên cơ thể hắn, bắt đầu tuần hoàn trên cơ thể hắn, thiên tiên chân khí sinh sôi không ngừng, làm cho Hàn Phi một đạo phòng hộ.



Huyền môn nội công là hệ thống lực lượng không giống hoàn toàn với đấu khí cửu thiên đại lục, quả nhiên không chịu áp chế của thâm uyên. Chính vì như vậy nên Hàn Phi không ngheo theo lời khuyên của Lôi Mông cố ý đi vào thâm uyên.

Tuy đấu khí mạnh không có cách nào sử dụng, cũng mất đi bảo hộ của hộ giáp đấu khí, hơn nữa thực lực cảnh giới ngày thứ tư huyền môn sinh huyệt của hắn, ở trong đó có thể xem là thông qua. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Càng huống hồ hắn còn mang theo trợ thủ.

Ngao ngao! Ốc Kim từ trong túi chui ra, mở to hai tròng mắt hiếu kỳ nhìn chung quanh.

Nó lại trở ngược vào trong, mang theo chiến sủng không những là được phép mà còn được khuyến khích, vì ảnh hưởng của chiến sủng đạt được rất ít, đối với nguy hiểm của võ sĩ rất có ít.

Thú vị là, mang theo chiến sủng sẽ không thất lạc trong truyền tống trận, bọn võ sĩ cho dù gom lại một chỗ, cũng sẽ bị chia ra theo theo truyền tống, sự thần kỳ của truyền tống trận thượng cổ này không biết làm kiệt quệ bao nhiêu tinh thần và thời gian của giáp sư giai cao đi nghiên cứu tìm tòi, bây giờ bọn họ cũng không hoàn toàn tháo gỡ được những huyền bí trong đó.

- Ra đây hít thở không khí đi chứ?

Hàn Phi mỉm cười đem nó ra, Ốc Kim vừa nhô ra liền rơi phịch xuống đất gắng sức kêu ra mấy tiếng ứ ứ, đột nhiên quay đầu ngước nhìn minh nguyệt trên đỉnh đầu thở dài.

Ngao ô!

Tiếng tru thét kéo dài từ khu rừng rậm rạp xông thẳng lên tận mây xanh, thâm uyên vũ trụ bao quanh mặt trăng thần bí.

Trong tiếng thét của nó, Hàn Phi cảm thấy lực lượng dã tính trong huyết mạch Ốc Kim, cỗ lực lượng này cũng không bởi vì thân phận chiến sủng mà có thay đổi.

Trong nháy mắt nó ngừng gào thét, Hàn Phi cảm thấy sau lưng có thứ gì đó rất nhanh đang áp sát, tóc sau gáy Hàn Phi dựng thẳng lên, cảm giác nguy hiểm nổi lên trong đầu.

Keng! Hắn không chút do dự lập tức xoay người lại rút trường kiếm ra, trong khu rừng âm u nhất thời hiện lên đường kiếm quang sáng lóe. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Đồng thời Ốc Kim bên cạnh chuyển hướng sang chỗ khác, mình nó hơi phục xuống long mục lang chớp động sắc khí hung ác, đôi răng nanh sắc nhọn từ khóe miệng lộ ra, trong yết hầu phát ra mấy tiếng rống trầm thấp.

Từ khu rừng hướng ra ngoài hơn hai mươi thước, tức khắc một bóng đen bay vụt ra đánh thẳng về phía Hàn Phi, tốc độ cực nhanh tựa như tia chớt xẹt qua,

Không chờ Hàn Phi phản ứng, Ốc Kim ở bên cạnh hắn đã nhảy vọt lên, tiên phong không chút tỏa ra yếu thế hướng thẳng về phía kẻ địch mà nghênh tiếp, trên người nó lộ ra tia sáng màu vàng, thân hình nhỏ nhắn bỗng phồng trướng ra gấp bội phần, từ một con chiến sủng tiểu cẩu biến thành con sói đầu đàn hung hãn!

Bóng đen cùng với nó đánh nhau trên không trung, kết quả làm cho đối phương té nhào ra mặt đất.

Lúc này Hàn Phi mới nhìn rõ đối phương bắt ngờ tấn công hắn là một con báo đen có lốm đốm màu tím, thân hình vừa phải nhưng nhanh nhẹn phi thường, vừa chạm đất lập tức phóng lên như muốn tấn công một lần nữa.

Nhưng động tác của Ốc Kim còn nhanh hơn nó, báo đen vừa đứng dậy, Ốc Kim đã cắn một cái vào yết hầu của nó!

Răng rắc! kèm theo tiếng gãy giòn vang lên, báo đen giãy giụa vài cái rồi ngừng thở.

Báo đen thâm uyên, linh thú nhị giai, sở trường ẩn nấp và đánh lén, trong khu rừng rậm này thường có thú dữ, hoàn toàn không chịu nỗi một kích của Ốc Kim ngũ giai.

Sau khi giải quyết đối thủ xong, Ốc Kim nhả ra nhảy đến bên cạnh Hàn Phi, ngoe ngẫy cái đuôi khoe với Hàn Phi về chiến công của nó.

- Làm tốt lắm!

Hàn Phi mỉm cười xoa vào nhúm lông trên đầu khích lệ.

Trạng thái của Ốc Kim so với cơ thể trước đây vẫn còn lớn hơn nhiều, xém chút nữa tương đương với con sói khổng lồ, bộ lông trên cơ thể nó vẫn là màu bạch ngân.

Con báo đen này con mồi đầu tiên Hàn Phi săn được khi tiến vào thâm uyên vũ trụ, theo sự ghi lại của thâm uyên bút ký, căn cứ điểm này cũng không lãng phí tinh thần, hắn dùng kiếm bổ đầu con báo ra, bên trong có một viên linh tinh màu đen to bằng ngón tay cái.

Linh tinh tuy cực kỳ trong suốt lóng lánh, đặt trên tay có thể cảm nhận được linh lực dồi dào đang ẩn chứa bên trong, linh tinh chất lượng cao như vậy sẽ được chào đón trên thành thị, cho dù là giai thấp cũng bán được giá cao.

Lúc Hàn Phi móc viên linh tinh ra, dáng điệu của Ốc Kim phẩn khởi đi quanh quanh Hàn Phi, ý nghĩa cảm nhận được dĩ nhiên là rất muốn.

- Ồ! Đây là chiến công của mày, tất cả chiến lợi phẩm dĩ nhiên thuộc về mày!

Hàn Phi tiện tay ném viên linh tinh ra Ốc Kim nhô đầu về phía trước há miệng đớp lấy, nhanh hơn cả chớp mắt.

Linh thú ăn linh tinh để gia tăng sức mạnh không phải là chuyện gì kỳ lạ, chẳng qua là linh tinh giai thấp căn bản không có tác dụng gì đối với linh tinh giai cao, cho nên cử động của Ốc Kim tỏa ra có chút kỳ quái. Hàn Phi đoán có thể là linh tinh của thâm uyên linh thú tương đối đặc biệt, linh lực tàng trữ trong đó có tác dụng nhất định đối với nó, cho nên mới phải cho qua đi.

Ốc Kim ăn linh tinh trông thật ngon lành, nó cuối đầu thấp xuống, chỉ nghe thấy âm thanh răc rắc dài đặc, cơ thể nó phập phồng lên xuống, cư nhiên hình thành cùng một đường cong giống như yên ngựa.

Hàn Phi không dự liệu được chuyện này sẽ xảy ra, hắn không ngờ rằng Ốc Kim lại vẫn có thể biến thành vật có thể cưỡi được, con chiến sủng này thật không uổng phí nuôi dưỡng.

Sau khi cưỡi lên lưng nó, Hàn Phi vỗ nhẹ vào cổ, Ốc Kim hiểu ý lập tức như tên rời khỏi cung lao thẳng về phía trước

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.