Hoàng Thượng Có Gan Một Mình Đấu Bổn Cung

Chương 42




Hóa ra ở một góc không xa phía sau lều gỗ bốc lên một ngọn lửa hừng hực, ngọn lửa bùng lên cao như một người trưởng thành, trên chiếc giá gỗ cao có một thanh gỗ thô to xiên một con vật thật lớn, không phải ngựa, không phải heo, không phải trâu, mà là lạc đà mà người Trung Nguyên rất ít khi ăn.

Hai mãng hán đứng ở hai đầu thanh gỗ, không ngừng xoay thân lạc đà, tiếng nướng thịt xì xì xèo xèo, hương thơm bốn phía.

Thật ra không phải chỉ vừa mới bắt đầu nướng, chỉ là vì đang nướng ở bên ngoài, hơn nữa vừa rồi lực chú ý của mọi người đều tập trung trên cá nướng, cho nên không ai chú ý đến, cho đến khi mùi thịt nướng thơm phức bốc lên, bọn họ mới phản ứng lại.Theo thời gian, thịt lạc đà càng nướng càng thơm, dù là đầu đường hay là cuối ngõ đều có thể ngửi thấy, khách bên ngoài lều cũng dần dần đông hơn, ánh mắt đều nhìn vào thịt lạc đà nướng.

Mùi vị thịt nướng vốn đã làm cho người ta thèm nhỏ dãi so với những món ăn bình thường, mà mùi lạc đà càng khiến người ta như si như cuồng, miệng của không ít người cũng dần run rẩy. Thái Kinh ra sức lau miệng, nói:

- Lạc đà nướng này thật thơm nha!

Nhưng mà mọi người không ngờ được là đây chỉ mới là bắt đầu thôi, càng về sau mùi hương càng thơm nồng, giống như sóng to gió lớn càng quét qua cả Tướng Quốc Tự vậy, liên miên không dứt, đợt sau thơm hơn đợt trước, vừa bốc lên thì không thể thu hồi được.Lúc này những người đang du ngoạn ở Tướng Quốc Tự đều ngửi thấy mùi thơm này, lần lượt ngừng lại không đi, hơi ngẩng đầu, ra sức hít hà, phảng phất như vào thời khắc này thời gian đã nhường bước cho mùi hương này vậy.

Vẻ mặt đám người Tống Huy Tông đã không phải là thèm nhỏ dãi nữa rồi, mà kinh ngạc nhiều hơn. Mùi thơm này thật không tầm thường mà, thử hỏi lạc đà nướng bình thường thì sao có mùi hương thơm phức như vậy chứ, tựa hồ như muốn cắn nuốt hết thảy những thứ này vậy.

Không thể tin nổi!

Thật không thể tin nổi!

Mohamed sinh ra ở Đại Thực, lạc đà nướng đã không còn là chuyện xa lạ với gãnữa, nhưng gã chưa bao giờ nhìn thấy nướng thịt lạc đà mà có thể tạo ra mùi hương như vậy, tràn đầy kinh ngạc mà nói với Lý kỳ:

- Kinh tế sử, không ngờ tay nghề nướng lạc đà của ngài lại cao như vậy.

Lý Kỳ vô cùng khiêm tốn cười nói:

- Thật ra nói đến chuyện làm lạc đà, ta chỉ biết mỗi cách này, bởi vì ta cảm thấy lạc đà có thể làm được đến bước này đã là cực hạn rồi, không thể nào vượt qua được nữa, do đó cũng không đào sâu nghiên cứu nữa.

Trong lòng lại nghĩ, nói đùa sao, món ăn này đã đi vào trong sách giáo khoa của nước Mỹ, trở thành một trong những kỷ lục Guinness, vinh quang không thể nào miêu tả bằng từ ngữ được nữa rồi, bất kỳ một đầu bếp nào ở hậu thế đều sẽ khuynh đảo vì món ăn này.

Thật sự đủ “khiêm tốn” đó nha!Mohamed gật đầu nói:

- Không tệ, không tệ, từ nhỏ ta đã nếm thử không ít lạc đà, nhưng chỉ dựa vào mùi hương này thì đã vượt qua tất cả những món lạc đà mà ta từng ăn rồi. Món này thật sự làm người ta kinh ngạc mà.

Tống Huy Tông lúc này cũng giật mình tỉnh lại, nói:

- Lý Kỳ, rốt cuộc khanh làm sao nướng lạc đà này vậy, saosao được như vậy?

Lý Kỳ không trả lời trực tiếp mà nói:

- Hoàng thượng, lạc đà này chính là món chính trong yến tiệc hôm nay, trong lòng thần, món ăn này có thể nói là phiên bản thô của món Phật nhảy tường.

Có thể trở thành món chính trong yến tiệc toàn mỹ thực này, tất cả những từ ngữ ca ngợi chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi!Tống Huy Tông hiếu kỳ nói:

- Phiên bản thô của món Phật nhảy tường?

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Đúng vậy, Phật nhảy tường coi trọng sư tinh tế, mùi vị phát từ trong ra, nhưng món ăn này lại vô cùng phóng khoáng, mùi hương rầm rộ, vô cùng thích hợp dùng trong yến tiệc cung đình to lớn này.



Thái Kinh đã chảy cạn cả nước miếng, run run khóe môi khô cằn nói:

- Vậyvậy còn hơn cả món Vô tướng kia của ngươi rồi.

Lý Kỳ à một tiếng, nói:

- Việc nàynói một cách nghiêm túc thì Vô tướng không thể xem như một món ăn. Trong cuộc đời con người, cho dù là làm một lần, hay là ăn một lần thì đã vượttrội rồi, so sánh bất kỳ một món ăn nào với Vô tướng đều là chuyện không công bằng.

Nói đùa cái gì vậy, chỉ tính về nguyên liệu làm ra Vô tướng thì có món nào trên đời này có thể so với nó chứ. Hơn nữa, khi làm món Vô tướng không thể có bất kỳ sai sót gì, dù chỉ là nhìn bếp lò thôi mà trước đó đã phải luyện tập vài chục lần rồi, chỉ cần sai lầm một chút thôi thì cả món ăn đều thất bại hoàn toàn. Nước trong rất dễ ăn, nhưng nước trong cũng khó làm nha! Cũng chỉ có Lý Kỳ tài cao gan lớn mới dám khiêu chiến thôi. Nhưng hắn tự hỏi cũng không thể làm ra một món ăn vượt qua cả Vô tướng được, nghìn vạn tinh hoa tập trung lên một món thì làm sao có thể vượt qua được chứ.

Tống Huy Tống có vẻ hiểu rõ gật đầu, bởi vì Vô tướng trong mắt ông ta chính là sự tồn tại của thần thoại, mùi vị đó đến nay cũng không dám quên, thật mụ nội nóquý giá mà. Nghĩ thầm rằng, một món Vô tướng đó đã vét sạch cả Ngự thiện phòng của trẫm rồi, có thể không ngon sao.

Mohamed chưa từng nghe về Vô tướng, vì thế hỏi Thái Kinh, đến khi Thái Kinh nói cho gã nghe về nguyên liệu nấu Vô tướng xong, gã nhất thời á khẩu không nói nên lời.

Lý Kỳ rất khẳng khái nói:

- Nếu Tam Vương tử muốn thử, ta có thể nói cách làm Vô tướng cho ngài nghe.

Hắn không keo kiệt về chuyện này, ai muốn làm, hắn sẽ đồng ý dạy, nhưng hắn tuyệt đối không muốn làm lần nữa, thật không biết phải tổn thọ bao nhiêu năm nữa.

Mohamed cả nghĩ cũng không thèm nghĩ liền ra sức lắc đầu, chỉ hận không thểlắc gãy cả cổ, món này là để ăn hay là để lấy mạng người vậy!

Tống Huy Tông thoát khỏi món Vô tướng rồi hỏi:

- Món ăn này cần bao lâu vậy?

Lý Kỳ cười nói:

- E rằng cần thêm một lát nữa.

Chờ đợi đã tra tấn người ta lắm rồi, mà cảm giác chờ đợi mỹ thực thì không cần nghĩ cũng biết nha!

Tống Huy Tông cau mày nói:

- Lý Kỳ, khanh nói đây là món chính trong yến tiệc lần này, nhưng nhiều người như vậy có chia đủ không?Lý Kỳ không chút do dự nói:

- Tuyệt đối chia đủ.

Lạc đà này cũng khá lớn đấy, nhưng phải biết rằng ở đây có không ít người, nhìn sao cũng không thể nào chia đủ nha. Nhưng Tống Huy Tông thấy Lý Kỳ nói chắc chắn như vậy, trong lòng nghĩ lẽ nào còn có chỗ tinh diệu nào đó.

Nghĩ đến đây, ông ta càng thêm tò mò, chỉ hận chính mình không thể ra trận nhanh chóng nướng chín lạc đà này.

Ngọn lửa đang nướng thịt lạc đà, nhưng không nghi ngờ gì cũng đang thiêu đốt trái tim của mọi người.

Trong sự chờ đợi đằng đẵng đau khổ, cuối cùng lạc đà nướng cũng đã được dọnlên.



Trong mắt mọi người đồng loạt lóe lên ánh sáng.

Chỉ thấy vài hạ nhân đặt nó lên một chiếc bàn tròn cực lớn, cái bàn tròn này tuy lớn nhưng khá thấp. Thật ra cũng không khó lý giải chuyện này. Lạc đà này lớn như vậy, đặt trên một chiếc bàn tròn bình thường, e rằng chỉ có người cao như Diêu Minh mới có thể cắt được thôi.

Cả con lạc đà vừa mới được đặt lên bàn, đám tai to mặt lớn Tống Huy Tông lập tức vây quanh, thấy lạc đà đã được nướng vàng óng ánh đỏ, lớp dầu bóng nhẫy, nhìn vào màu sắc hiển nhiên đã được nướng cực kỳ đều tay.

Vị mãng hán bên phải nhận lấy con dao găm mà hạ nhân đưa qua, dài chừng nửaxích, mũi dao ánh lên hàn quang, cực kỳ sắc bén, gã liếc nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ gật đầu ra hiệu có thể bắt đầu rồi.

Chỉ thấy hai gã mãng hán chia nhau nắm lấy hai chi trước của lạc đà lật ngược lại, để bụng lạc đà hướng lên trên. Gã mãng hán cầm dao găm nghiêng người lên trước, đưa thẳng dao ra vừa đè lên cổ lạc đà liền chầm chậm cắt vào.

Khi dao còn chưa vào được hai phần ba thì Lý Kỳ hô lên:

- Có thể rồi.

Gã mãng hán kia lập tức ngừng tay, tay cầm chuôi dao bắt đầu chuyển xuống phía dưới, nhìn vào tốc độ thì thấy gã hết sức cẩn thận, đặc biệt là khi chuyển mũi dao vào bụng, gã mãng hán kia hiển nhiên vô cùng căng thẳng, càng ngày càng chậm.Mọi người cũng trợn to hai mắt, dĩ nhiên bọn họ cũng đã đoán được, trong bụng lạc đà nhất định có Càn khôn, bằng không cắt xuống một dao là được.

Đúng như dự đoán, sau khi gã mãng hán mổ bụng lạc đà ra, một mùi hương giống như cơn sóng lớn ập vào, suýt chút là đánh gục những người xung quanh, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trong đó không ngờ lại chứa dê nướng đặc biệt to.

Một tràn ngạc nhiên thán phục vang lên!

- Khó trách vừa rồi thoạt nhìn con lạc đà này lớn như vậy, hóa ra là bị con dê này làm cho phình lên.

Thái Kinh tự lẩm bẩm nói.

Có thể ăn được chưa?Trong lòng mọi người đều nảy ra vấn đề này.

Nhưng tục ngữ nói rất đúng, làm việc tốt thường rất gian nan!

Nhìn vẻ mặt gã mãng hán kia thì biết là còn chưa kết thúc. Chỉ thấy mấy người lại đổi thành một con dao ngắn hơn nữa, mổ bụng con dê ra, động tác cũng cực kỳ thong thả.

Lại vang lên một tràn tiếng xôn xao!

Chỉ thấy trong bụng con dê đặc biệt lớn này vậy mà lại chứ đến hai mươi con gà cỡ vừa.

Lần này rốt cuộc có thể ăn được chứ!Tống Huy Tông chuẩn bị nhào tới rồi, mụ nội nó thật mê người mà, may mà Lý Kỳ đã giữ chặt ông ta, nhỏ giọng nói:

- Hoàng thượng, xin chờ thêm một chút.

- Còn phải chờ?

Tống Huy Tông kinh hô.

Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu. 

Quả nhiên, gã mãng hán kia lại đổi con dao nhỏ hơn lần nữa, lại mổ bụng một con gà ra, chỉ thấy trong thịt gà chứa đầy cơm vàng, hạnh nhân, hạt thông.

Cuối cùng cũng bước cuối rồi! Ngươi không thể nào mổ cả cơm ra chứ.Mọi người thật sự muốn mua một miếng đậu hũ về đập đầu mà.

Lý Kỳ khá lúng túng khoát tay với mọi người, ra hiệu mọi người chớ có vội vàng.

Ánh mắt mọi người dại ra nhìn hắn, đều nảy ra suy nghĩ muốn đè bẹp dí Lý Kỳ, ngươi chẳng phải đang chơi chúng ta sao?

Gã mãng hán kia lại không chú ý như vậy, lấy một cái kẹp chỉa vào trong đám cơm, lát sau gắp ra một con bồ câu.

Mọi người đã hoàn toàn chết lặng, con trùng tham ăn trong bụng đã chết đói rồi.

Bởi vì số lượng ngày càng nhiều, nên có không ít trợ thủ lại giúp.Tống Huy Tông giận quá hóa cười, dường như đã bị món ăn này làm cho hao sức, cả giận nói:

- Có bản lĩnh thì ngươi tiếp tục ẩn giấu đi nha, trẫm đang đợi ở đây, nào sợ ngươi cắt đến sáng mai chứ.

Ông ta vừa dứt lời, thì những tiểu đầu bếp tiến đến hỗ trợ đều cầm dao trong tay đồng thời mổ bụng của hai mươi con bồ câu, lôi từ trong đó ra một con cá nhỏ.

Bốp bốp bốp!

Mặt của Tống Huy Tông nháy mắt bị đánh sưng lên.

Kích thích! Con mụ nó thật kích thích mà.Việc này giống này túi nằm trong túi vậy, mọi người đều nghển cổ trông ngóng. Hiện tại suy nghĩ của bọn họ không nằm ở mùi vị của món ăn nữa, mà là rốt cuộc lúc nào thì mới là điểm cuối đây.

Thái Kinh đã đợi đến sắp chết rồi, hữu khí vô lực nói:

- Lý Kỳ, lần này chắc xong rồi chứ.

Lý Kỳ cũng cực kỳ xấu hổ, nói:

- Hả?...Việc này

Thái Kinh hoảng sợ nói:

- Còn nữa?

Lý Kỳ lúng túng gật đầu vài cái, nói:- Làlà bước cuối cùng rồi.

Chỉ thấy những tiểu đầu bếp kia lại mổ con cá lấy ra một vật thể hình quả trứng.

Thứ này Thái Kinh quen thuộc vô cùng, chính là trứng cút.

Mô phòng theo một câu tục ngữ, quần ta cũng đã cởi rồi, ngươi còn bảo ta nhìn cái này à!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.