Hoàng Thượng Có Gan Một Mình Đấu Bổn Cung

Chương 37




Nhưng đối với cá nhân Lý Kỳ mà nói, hắn vô cùng yêu thích mĩ thực mang phong vị Địa Trung Hải. Không sai, nếu chỉ luận hương vị, thì đồ ăn Trung Quốc vẫn là nhất, nhưng hắn lại không thích cái kiểu ăn thừa bỏ bứa, sau một bữa tiệc là đầy bàn một đống hỗn độn, khắp nơi đều là cơm thừa canh cặn, vừa lãng phí vừa mất vệ sinh, đến lợn cũng phải chê bẩn. Đây là điểm mà Lý Kỳ bất mãn nhất đối với văn hóa ẩm thực của Trung Quốc. Còn phương Tây thì trái ngược hoàn toàn, mỗi người một chút, ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, rất tiết kiệm.

Một bên là chú trọng phô trương, một bên thì chú trọng lợi ích.

Hiển nhiên là Lý Kỳ nghiêng về vế sau hơn. Ở hậu thế, Lý Kỳ gặp không ít những người thế này, rõ ràng chỉ là 2, 3 người, nhưng lại gọi món dành cho 7, 8 người ăn, mỗi thứ ăn một miếng là đã no rồi, thật là quá lãng phí. Nhưng làm kinhdoanh thì không thể ra mà ngăn cản bọn họ được.

Còn ẩm thực Địa Trung Hải sở dĩ có thể khiến hắn yêu thích, đó là bởi sự phối hợp dinh dưỡng của các món ăn Địa Trung Hải rất hài hòa, chú trọng nguyên chất nguyên vị. Mặc dù cũng là trộn lẫn món chay và món mặn, nhưng không phân chủ thứ, càng không có khái niệm “không gà không thành tiệc”, cũng không giống một số tiệm cơm ở Trung Quốc, dường như nếu không cho thêm dầu ăn thì không thể nấu ra món ngon, khiến cho bọn móc dầu ở cống ngầm hoành hành, còn dầu ăn mà bọn họ dùng thì đại đa số sử dụng dầu ô liu thuần chất thiên nhiên.

Cũng chính bởi niềm yêu thích của mình mà Lý Kỳ cũng có rất nhiều nghiên cứu về các món ăn Địa Trung Hải. Gần như tất cả các món ăn nổi tiếng của Địa Trung Hải, hắn đều đã tìm hiểu qua, đồng thời, để phục vụ cho việc tìm hiểu đó, hắn cũng đã từng tới Địa Trung Hải sống hơn 3 tháng trời, chuyên để nghiên cứu các món ănđịa phương. Chỉ tiếc là hôm nay hắn còn chưa giới thiệu được hết các món ăn ngon mang phong vị Địa Trung Hải, bởi vì rất nhiều món ngon của Địa Trung Hải đều là hải sản, hơn nữa không phải là một loại hải sản cụ thể nào, mà có thể nói là một sự hội tụ của đồ hải sản, thế nhưng Biện Lương không giáp biển, cho nên Lý Kỳ chỉ đành bỏ qua, hắn vì việc này mà cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Trong lúc thưởng thức mĩ thực, một vài đặc phái viên Byzantine bắt đầu mượn số mĩ thực đó để giới thiệu về phong tục tập quán đất nước họ. Vừa ăn các món ăn, vừa thưởng thức nét văn hóa bên trong từng món đó, thật là một việc thú vị.

Từ trong tiệm đi ra, chỉ thấy cả con phố vẫn chật kín người, nhưng có một điểm khác lúc nãy, đó là những người đi trên phố bây giờ gần như ai cũng đều bưng đĩa, trên đĩa xếp đủ các loại món ăn, túm năm tụm ba đi cùng nhau, không giống như lúc trước cứ mở mồm ra là thế lực nhà nào mạnh nhất, ở đâu có thể kiếm trác được, cháunhà tôi muốn vào cơ quan nào v.v.v. Bọn họ bây giờ chỉ đàm luận với nhau về các món ăn mang những phong vị khác nhau, và đặc điểm của chúng. Cái tinh túy của tiệc yến lần này đã thể hiện rất rõ trên từng con người bọn họ.

Tống Huy Tông đứng trên hè phố, nhìn đám thần tử của mình, cảm thấy có chút xa lạ, có chút vui mừng. Nói thật là ông ta không thích nói chuyện chính sự cho lắm, ông ta càng thích cái sự thoải mái, thích cái không khí không có gì gò bó thế này. Đoạn cười nói:

- Lý Kỳ, tiệc yến lần này ngươi tổ chức rất thành công đó! Trẫm vô cùng thích thú. Đúng như ngươi nói, cùng lúc với việc thưởng thức món ăn, nếu như được nghe thêm cả các câu chuyện về phong tục tập quán nữa thì thật là làm người ta thích thú. Trẫm ở trong cung đã lâu, biết quá ít những việc phát sinh bên ngoài, hi vọng sau này khi ngươi nấu ăn cho trẫm, cũng có thể giảng giải cho trẫm về phong tục tập quán của từng nơi như vậy.Lý Kỳ tuân mệnh, rồi lại nói:

- Thực ra thành công của tiệc yến lần này, có tới 9 phần công lao là thuộc về Hoàng Thượng đó.

Tống Huy Tông ồ một tiếng, nói:

- Nói vậy là sao?

Lý Kỳ cười khà khà nói:

- Nếu như không có cái quy tắc 500 văn kia của Hoàng Thượng, vi thần e là có vắt kiệt óc cũng không nghĩ ra điều này.

Tên tiểu tử này rõ ràng là đang có ý lồng luồn chuyện riêng vào đây! Tống Huy Tông cười nói:

- Vậy sao? Xem ra trẫm về sau còn phải suy nghĩ nhiều đây.Suy---suy nghĩ nhiều? Thế là thế nào vậy? Lý Kỳ a một tiếng, kinh ngạc nhìn Tống Huy Tông.

Tống Huy Tông cười ha hả, nhấc chân đi về phía trước.

Lương Sư Thành nhìn Lý Kỳ cười gian một tiếng rồi đuổi theo cười nịnh:

- Hoàng Thượng, người tiếp theo muốn ăn gì?

Tống Huy Tông mỉm cười xua tay.

Lý Kỳ sửng sốt hỏi:

- Hoàng Thượng, người ăn no rồi sao?

- Cũng không hẳn vậy, chỉ là trẫm rất lâu rồi không được lên phố chơi thế này,bây giờ chỉ muốn đi dạo chút thôi.

Tống Huy Tông lắc đầu, vừa đi vừa cười nói.

Chẳng còn cách nào khác, lão đại đã nói rồi, đám thần tử kia mặc dù bụng vẫn còn đang reo lên vì đói, nhưng đành phải ngoan ngoãn đi cùng. Một đoàn người đi chậm rãi trên con phố, thư thái vui vẻ. Nhưng thứ khiến người ta mê đắm không gì khác chính là từng trận hương thơm, khiến cho thần hồn điên đảo.

Đoàn người cứ đi vậy, Lương Sư Thành đột nhiên phát hiện ra đám đại thần kia trong lúc hành lễ với Tống Huy Tông, đã không hẹn mà cùng nhau liếc nhìn Cao Cầu, ánh mắt rất phức tạp.


Điều này khiến Cao Cầu có chút ngạc nhiên, đoạn nói thầm với Lý Kỳ:

- Lý Kỳ, ngươi có phát hiện ra không.Lý Kỳ tinh tường vậy đương nhiên là đã phát hiện ra từ lâu, liền gật đầu, nhìn chăm chú Cao Cầu một cái, rồi ồ một tiếng nói:

- Không có dử mắt mà.

Cao Cầu lập tức tối sầm mặt lại, hạ giọng nói:

- Ai nói với ngươi điều đó.

Lý Kỳ ngượng ngùng nói:

- Thái Úy thứ lỗi, hạ quan chỉ buột miệng nói, chưa hề nghĩ kĩ, chưa hề nghĩ kĩ.

Cao Cầu thấy hắn như đang che giấu một nụ cười, thầm nghĩ, tên tiểu tử này đầy một bụng ý nghĩ xấu, chẳng lẽ hắn đã làm việc gì mà ta không biết. Đoạn hồ nghi hỏi:

- Ngươi không biết gì thật?Lý Kỳ lắc đầu lia lịa như cái trống bỏi, luôn mồm nói:

- Không biết, không biết.

Tống Huy Tông bên cạnh thấy hai bọn họ cứ thì thà thì thầm, trong lòng cảm thấy rất tò mò, hỏi:

- Các ngươi nói gì vậy?

Lý Kỳ phản ứng rất nhanh, cười khì khì nói:

- Hồi bẩm Hoàng Thượng, là Thái Úy hỏi thần xem có còn món nào ngon không.

Cao Cầu vội gật đầu nói:

- Vâng vâng vâng.

Tống Huy Tông sao có thể tin được, đang định nói gì thì chợt nghe phía trước cóngười nói:

- Cái món kẹo hồ lô gì đó kia mặc dù có hơi đắt một chút, nhưng thật là ngon quá, ăn xong những món ăn nhiều dầu mỡ, lại ăn thêm một xiên kẹo hồ lô, dạ dày cảm thấy thật dễ chịu, đồng thời khẩu vị cũng tăng lên nhiều.

Lại nghe một người khác nói:

- Ừ, chỉ là cái tay bán kẹo hồ lô kia--- Vi thần tham kiến Hoàng Thượng.

Đang nói dở, hai người đó thấy Tống Huy Tông đi tới, vội vàng hành lễ.

Tống Huy Tông duỗi tay, chán nản nói:

- Không cần đa lễ, không cần đa lễ.

Lại thấy trên tay bọn họ là một xiên quả tròn tròn màu đỏ, liền tò mò hỏi:

- Tay các ngươi cầm cái gì vậy?- À, hồi bẩm Hoàng Thượng, thứ này gọi là kẹo hồ lô.

- Kẹo hồ lô?


Tống Huy Tông thấy chỗ quả tròn tròn màu đỏ kia được xâu lại với nhau thành xiên, cảm thấy rất thú vị, trông thật thu hút ánh nhìn, liền hỏi:

- Các ngươi mua ở đâu vậy?

- Mua ở---

Vừa mới nói ra được hai từ thì bọn họ chợt dừng lại, bất giác liếc nhìn Cao Cầu, bỗng chỉ tay về phía sau người, giọng điệu có gì đó kì lạ nói:

- Chính là---chính là mua ở nơi không xa phía trước.

Tống Huy Tông thấy cái bộ dạng nghĩ một đằng nói một nẻo của bọn họ, tronglòng cảm thấy rất tò mò, nhưng cũng không hỏi thêm nhiều, đoạn nói:

- Trẫm biết rồi.

Nói xong nhìn bọn Cao Cầu nói:

- Chúng ta tới đằng trước xem sao.

- Vâng.

Trong lòng mang một nỗi tò mò, càng khiến Tống Huy Tông bước nhanh lên, đi được một lúc, chợt nghe có người hô to:

- Kẹo hồ lô, kẹo hồ lô, 20 văn một xiên, vừa rẻ vừa ngon, không mua cũng tới xem xem.

Giọng nói này nghe thật quen đó.Tống Huy Tông và đám người thoáng sửng sốt, ánh mắt đổ dồn về phía Cao Cầu.

Da mặt Cao Cầu trong chốc lát biến thành màu tím, trong ánh mắt mang một tia sát khí. Không lâu sau, chỉ thấy một công tử mặc trên mình một bộ bào gấm bạch ngọc, nhìn đông nhìn tây, trên miệng mang một nụ cười dâm đãng, gặp ai cũng gọi một câu thúc đầy tình cảm, làm cho đối phương sợ quá mà chạy hết, thật là đáng sợ! Trên vai y còn vác một cái “chày gỗ”, trên “chày gỗ” cắm đầy cái thứ mà người vừa nãy nói là kẹo hồ lô. Những quả màu sặc sỡ dường như đang muốn tranh giành vẻ đẹp với bông hoa hồng cài trên tóc mai vị công tử kia.

Vị công tử đó chính là Cao Nha Nội.

Cao Nha Nội dường như cũng đã nhìn thấy Cao Cầu, đoạn “ai ôi” một tiếng rồi quay người định chuồn đi.Cao Cầu cũng chẳng nghĩ được nhiều nữa, giận dữ quát:

- Nghiệt tử, ngươi dám thì cứ chạy một bước thử xem.

Không thể phủ nhận được là tính uy hiếp của Cao Cầu đối với Cao Nha Nội là rất lớn, ông ta vừa dứt lời, Cao Nha Nội lập tức đứng khựng lại, cứ như thể bị ai đó niệm chú đông cứng người lại vậy, phải mất một lúc, y mới quay người lại, nở một nụ cười tươi, vác cái “chày gỗ” trên vai phấn chấn chạy tới reo lên:

- Cháu tham kiến Hoàng Thượng, cha---

Tiếng reo thật là ngọt ngào.

Bọn Thái Kinh, Lý Bang Ngạn nhao nhao vừa cười vừa gật đầu.

Nếu như không có Tống Huy Tông ở đây, Cao Cầu đã sớm cho y ăn một cái tátrồi, dù sao thì năng lực chịu đòn của tên tiểu tử này cũng hơn người, một cái tát thì cũng chẳng thấm tháp vào đâu. Tống Huy Tông thấy Cao Cầu đã sắp phát tác, vội nói luôn:

- Khang nhi, ngươi ở đây làm gì vậy?

- Ặc---

Ánh mắt Cao Nha Nội lại hướng sang chỗ Cao Cầu.

Hai tay Cao Cầu khẽ run lên, nói: 

- Nghiệt súc, Hoàng Thượng đang hỏi ngươi đấy. Còn không mau trả lời.

Mẹ kiếp. Vừa mới là nghiệt tử đã được tăng lên làm nghiệt súc rồi, xem ra Cao Cầu đã nổi điên rồi đây. Lý Kỳ cũng phải lau mồ hôi lạnh hộ Cao Nha Nội.Cao Nha Nội thì lại là một con người thật thà, hồn nhiên không hề biết là cái tát đang tới gần, còn cười hề hề nói:

- Hồi bẩm Hoàng Thượng, cháu đang bán kẹo hồ lô.

Cao Cầu mặc dù đã đoán được, nhưng nghe tận tai con trai mình nói ra thì suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma, liền nói:

- Bát nháo, thật là bát nháo quá.

Cao Nha Nội thấy râu của cha y vểnh ngược cả lên, trong lòng vô cùng sợ hãi, tay vội chỉ sang Lý Kỳ nói thật nhanh:

- Cha, là Lý Kỳ sắp xếp hài nhi làm vậy.

Trong lời nói không hề mang một chút do dự.

Lý Kỳ nào còn có thể chú ý tới hình tượng nữa, đoạn lập tức nhảy dựng lên, phẫnnộ quát:

- Mẹ kiếp! Rõ ràng là ngươi tới xin ta được chưa, còn nữa, chúng ta đã thống nhất trước là ngươi không khai ta ra rồi.

Cao Nha Nội gãi đầu nói:

- Cái này gọi là tùy cơ ứng biến mà, ngươi chẳng phải thường nói sao, làm việc không thể khư khư lếp cũ chứ.

Triệu Hoàn cười nói:

- Cao hiền đệ, là khư khư nếp cũ.

Cao Nha Nội vội gật đầu nói:

- Thái Tử ca ca nói đúng lắm, là khư khư nếp cũ.Biết là chủ ý của tên tiểu tử này mà, không thì hai bọn chúng sao lúc nào cũng gặp nhau ở một nơi chứ. Cao Cầu liếc mắt nhìn Lý Kỳ nói: - Lý Kỳ, ngươi cho rằng Khang nhi không nói thì ngươi có thể giấu được bọn ta sao? Nếu không có ngươi cho phép, Khang nhi sao có thể vào đây, còn nữa, chỗ kẹo hồ lô này chắc chắn cũng từ tay người mà ra nhỉ.

Chết tiệt, biết là không thể tin được thằng đần này mà, mẹ nó chứ, ông mày lúc đó bị quỷ che mắt hay sao mà lại---lại có thể đồng ý với hạng người này chứ. Lý Kỳ vội động não, biết là lừa dối không được, bèn ngượng ngùng cười nói:

- Thái Úy, cái này ông không thể chỉ trách ta thế chứ, lúc đó là Nha Nội sống chết cầu xin ta cho nó vào, nhưng Thái Úy ông cũng biết đó, loại tiệc yến này, Nha Nội cũng không có tư cách tham dự, lúc đó ta liền nghĩ, làm khách chắc chắn không được rồi, vậy thì--- ha ha, thì đành làm người hầu vậy.Tống Huy Tông nghe xong phá lên cười lớn, xua xua tay nói:

- Cao ái khanh, Khang Nhi nó chỉ là nhất thời tò mò, muốn tới mở mang kiến thức thôi, thôi kệ nó đi, trẫm đặc cách cho phép nó ở đây bán kẹo hồ lô đấy.

Nói rồi ông ta tiện tay cầm lấy một xiên kẹo hồ lô, ăn một quả, ánh mắt sáng ngời, chỉ thấy chua chua ngọt ngọt, một sự sảng khoái không diễn tả được thành lời. Đoạn nói:

- Thật không ngờ cái món kẹo hồ lô này cũng thật là ngon đó.

- Ngon chứ ạ.

Cao Nha Nội cười hề hề, nói:

- Hoàng Thượng, kẹo hồ lô này không chỉ ngon đâu, mà còn rẻ nữa, cái xiên này của người chỉ 20 văn tiền thôi, cháu thu 10 văn là được rồi.

Thằng nhãi này điên rồi à, lừa bịp còn hăng hơn cả ông mày. Lý Kỳ ôm chặtmiệng, lòng khâm phục dành cho Cao Nha Nội dâng lên như nước sông cuồn cuộn chảy, liên miên không dứt, lại như Hoàng Hà ồ ạt, đã bung ra là không thể thu hồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.