Hoàng Thượng, Có Gan Một Mình Đấu Bản Cung?

Chương 50: Anh không có nhân cách




Edit: 0ngpe0

Giữa đường Hiểu Vụ trên cổ đeo tai nghe điện thoại đi vào văn phòng, Giản Ngọc Đình kì quái hỏi: “Hiểu vụ, cô nghe cái gì thế?”

Hiểu Vụ nghiêm trang trả lời: “Kinh phật”

Giản Ngọc Đình ánh mắt trừng lớn, chạy thật nhanh cầm lấy tai nghe, để vào trong tai mình: “Nếu chúng sinh sở hữu khổ sinh, bỉ hết thảy giai lấy ái dục vì bản, dục sinh, dục tập , dục quân, dục duyên mà sinh khổ….” (Ong: =))=)) đau bụng về bà cô này mất, kinh phật….lạy chúa tôi)

Giản Ngọc Đình kinh ngạc bỏ dây tai nghe ra, “Này là có ý gì?”

“Tĩnh tâm” Hiểu vụ cầm lấy tai nghe điện thoại nhét vào tai.

Lông mày nhíu chặt lại, Giản Ngọc Đình nhíu mi nói: “Cô sẽ không có việc gì đi?”

“Phòng chừng ngày hôm qua bị chồng đem cô sửa chữa cho ngoan.” Giản Ngọc Đình khoé miệng nhếch lên, suy nghĩ của Hiểu Vụ các cô không thể nào lí giải.

Lộ Hiểu Vụ đem tài liệu ngày hôm qua rút ra sửa chữa một chút, tính một lát nữa đi bộ tiêu thụ. Cô ngày hôm qua thừa dịp Mạnh Dịch Nam đi tắm, vụng trộm lên mạng tìm kiếm về cách hạn chế dục vọng chép vào mp3, cô cần tinh lọc một chút.

Quản lý một lát nữa sẽ thúc giục Hiểu Vụ đi đến bộ tiêu thụ, Lộ Hiểu Vụ cầm lấy túi xách cùng tư liệu đi lên tầng hai mươi.

“Xin chào, tôi là Lộ Hiểu Vụ làm công việc trong bộ.” Lộ Hiểu Vụ ôm một đống tư liệu đứng ở cửa.

“Mời vào” bên trong một giống nói âm trầm vang lên.

Lộ Hiểu Vụ chậm rãi đi vào, xuyên qua đám người, nhìn không chớp mắt.

Một nam nhân khoảng chừng năm mươi tuổi. “Lộ Hiểu Vụ?”

“Vâng” Lộ Hiểu Vụ nhìn trên bàn hắn có bảng chức vị, chủ quản tiêu thụ Nhiễm Hưng Minh. “ Chào, Nhiễm chủ nhiệm”.

“Hai ngày nữa công ty có sự kiện sôi động, người phụ trách đã đến, cô liền phụ trách chỉ tiêu thống kê công tác hậu cần.” Nhiễm chủ nhiệm đánh giá, cô gái này thoạt nhìn có thể làm nên việc.

“Vâng”. Lộ Hiểu Vụ gật đầu tiếp nhận, Nhiễm chủ nhiệm gọi một người thanh niên trẻ tuổi ở ngoài đưa Hiểu Vụ đi ra ngoài.

Lộ Hiểu Vụ vừa ra văn phòng, bên cạnh liền có tiếng nói: “Lộ Hiểu Vụ, như thế nào mà Dương Mị Nhi không có tới?” Lộ hiểu vụ vừa nghe nhắc tới Dương Mị Nhi, mặt liền nở nụ cười: “Cô ấy đang có sự việc quan trọng hơn phải làm?” Người đàn ông này cô không nhớ ra tên.

Đang nói chuyện sắc mặt của người đàn ông tối sầm lại, cảm giác thất vọng sâu sắc.

Nhiễm chủ nhiệm đi ra “Xe tới rồi sao?”

“Tới rồi” Có người đáp lại.

“Đem đồ đạc mang đi, Cảnh quản lí đã đi qua, mọi người động tác nhanh lên.” Nhiễm chủ nhiệm nói chưa xong, mọi người muốn hò hét lan ra văn phòng.

Lộ Hiểu Vụ cùng đi theo xuống lầu, đi bên cạnh cô là người cùng nói chuyện vừa rồi.

Người đàn ông kia tên là Thái Ngọc Thuần, là một chủ quản, lần này công ty có hoạt động, toàn nhân viên của bộ tiêu thụ cùng xuất phát.

Thái Ngọc Thuần một bên hướng cô giới thiệu nội dung hoạt động, một bên vỗ ngực nói sẽ chiếu cố cô.

Những người khác ngồi trong xe đều cười vang đứng lên: “Bông cải, anh như thế nào gặp một người thích một người, là mỹ nhân anh đều quan tâm.” (Ong: Bông cải àh ùh tên hay )

Thái Ngọc Thuần nói một tiếng “Đừng nói lung tung, Hiểu Vụ đã kết hôn.”

Lời vừa nói ra, nhóm đàn ông đều kinh ngạc nhìn về phía Lộ Hiểu Vụ, như thế nào có khả năng? Cô gái khả ái thanh thuần thì ra là gái đã kết hôn.

Lộ Hiểu Vụ bị bọn họ nhìn có chút ngượng ngùng, đành phải đem tay phải chậm rãi giơ lên, trên tay là chiếc nhẫn kim cương, trong xe có vài tiếng âm thầm thở dài, đã kết hôn, hàng thật giá thật.

Một đám khóc thét lên, cô ấy chỉ nhìn như mới hai mươi tuổi đầu, vậy mà đã có người nhanh chân đến trước. Hàng tốt đều bán nhanh a. vì cái gì hai tay trống trơn luôn là bọn họ.

Thái Ngọc Thuần cười hướng cô nói nhỏ “Những người này đều là người mới a.”

Lộ Hiểu Vụ mỉm cười gật gật đầu, công ty gần đây mới tuyển rất nhiều người mới. Cô vốn chỉ hoạt động ở trong ngành của mình, rất ít giao tiếp với các ngành khác, tự nhiên nhận thức người cũng không nhiều lắm.

Đến trung tâm hội trường ở khu phố, mọi người xuống xe, đem đồ đạc đi xuống.

Lộ Hiểu Vụ cũng muốn giúp đỡ, nhưng một đám đàn ông dùng ánh mắt đem cô hướng bên cạnh, mỹ nữ có đặc quyền khoanh tay đứng nhìn.

Lộ Hiểu Vụ đành phải đứng ở bên cạnh, nhìn mọi người bận bịu. Hôm nay gió lớn nổi lên, thổi một loạt tư liệu thoải toán loạn, Lộ Hiểu Vụ chạy nhanh tới nhặt.

“ Một lát bảo bọn họ nhặt?” Phía sau một thanh âm đột nhiên vang lên.

Lộ Hiểu Vụ hai tay cầm một đống tư liệu, chậm rãi quay đầu nhìn lại, người đàn ông hài hước? Anh ta như thế nào ở đây?

“Cô” Nam hài hước cũng run sợ một chút.

Lộ Hiểu Vụ nhìn hắn cười, “Chờ bọn họ nhặt, chắc sẽ bay mất”. Không biết như thế nào, vừa nhìn thấy anh ta cô đã muốn cười.

Người đàn ông hài hước ánh mắt chợt loé, chậm rãi nở nụ cười, cầm lấy tư liệu trên tay cô “Cô thuộc ngành nào?”

“Bộ hậu cần” Lộ Hiểu Vụ trong lòng nghĩ, khó trách ngày đó ở cầu thang thoát hiểm nhìn thấy anh ta, hoá ra là người của công ty.

Phía sau một thanh âm truyền đến “Cảnh quản lý.” Người đàn ông hài hước xoay người nhìn lại.

Lộ Hiểu Vụ trong lòng đánh động, anh ta chính là lính không quân, tân quản lý bộ tiêu thụ, Cảnh Hạo. Lộ Hiểu Vụ trong lòng chợt cắn đầu lưỡi, lúc trước nhìn thấy tên anh ta trên phong thư, cô còn trêu ghẹo nói nhất định cha người này viết theo lối tiểu đối “Cảnh” tức là căm thù đến tận xương tuỷ, vậy mà lại đặt cho con tên này. Làm cho anh ta lúc viết “Cảnh” một đám người cười ồ lên. {hana: giả thích cho từ lính phòng không, từ này ý chỉ nhưng người đàn ông độc thân, lính phòng không ý nói là phòng đang bỏ không ý, hí hí}

Thừa dịp Cảnh Hạo cùng người nọ nói chuyện, Lộ Hiểu Vụ vụng trộm cầm tư liệu đi mất. Cô là người nhát gan, bình thường mọi người làm cùng đều không dám nói, cho nên đối với anh ta có chút đề phòng.

Cảnh Hạo vừa quay đầu lại, thế nào không nhìn thấy bóng dáng Lộ Hiểu Vụ, mặt híp lại, cô gái này nhất định cố ý.

Hoạt động buổi sáng bắt đầu từ 9h, tiếng nhạc ồn ào, vừa múa vừa hát, nhất thời hấp dẫn ánh mắt người đi đường.

Lộ Hiểu Vụ đeo tai nghe điện thoại ngồi cạnh nhân viên, phụ trách đăng kí hộ khách cách thức liên hệ cùng đánh số thương phẩm, đồng thời phát tặng phẩm và cùng trao đổi tặng phẩm, bận rộn không ngẩng đầu lên được.

Rất nhanh đến bữa trưa, Nhiễm chủ nhiệm quay lại nói cho mọi người đi ăn cơm.

Lộ Hiểu Vụ lúc này cuối cùng mới ngẩng được đầu lên, duỗi thẳng người, mệt mỏi quá a. Không thể tưởng tượng được, ở ngoài biểu diễn so với ở trong văn phòng mệt hơn nhiều.

Thái Ngọc Thuần nhảy đến bên cạnh cô, “Lộ Hiểu Vụ, tôi đưa cô đi ăn cơm.”

Lộ Hiểu Vụ ngẩn ra, lễ phép nhẹ lắc đầu “Không cần, anh đi trước đi, tôi cần nghỉ một lúc.”

Thái Ngọc Thuần chưa từ bỏ ý định “Tôi chờ cô”

“Thật sự không cần, tôi còn muốn đến một chỗ, anh đi trước đi.” Lộ Hiểu Vụ trong lòng nghĩ, nếu anh ta không đi, liền nói thẳng, nàng ăn rất ít, nhìn anh ta ăn không thể nào ăn nổi.

Thái Ngọc Thuần nhìn vẻ mặt mỉm cười của cô, cũng không muốn kiên trì nữa, đành phải xoay người rời đi.

Lộ Hiểu Vụ ngồi lại một chút, nói với thanh niên bên cạnh một tiếng, cầm túi xách hướng đường lớn đi đến.

Hôm nay bầu trời trong xanh, không có gợn mây che nắng, Lộ Hiểu Vụ bình thướng rất ít khi ra ngoài, gặp phải thời tiết nắng nóng thế này, cô có chút hoa mắt chóng mặt.

Đèn đỏ sáng, Lộ Hiểu Vụ miễn cưỡng đứng ở bên đường chờ đèn xanh.

“Đi ăn cơm” sau đầu vang lên một thanh âm, Lộ Hiểu Vụ giật mình, nhanh chóng quay đầu, Cảnh Hạo.

Lộ Hiểu Vụ gật gật đầu, vừa rồi anh ta luôn luôn đứng cạnh, bọn họ cũng không trao đổi quá nhiều.

“Muốn hay không đi ăn thịt chó?” Cảnh hạo nghiêng đầu thấp hỏi.

Lộ Hiểu Vụ sợ run trong 3s, nhớ tới lần trước anh ta nói đến chó, trong lòng giật mình, nhịn không được nở nụ cười “Nào có ai ăn thịt chó vào giữa trưa?”

“Không ăn cũng vẫn nóng mà.” Cảnh Hạo mỉm cười nháy mắt với cô.

Lần đầu Lộ Hiểu Vụ gặp qua chuyện này. Lộ Hiểu Vụ gục đầu xuống cười anh ta, thực không giống quản lý, nói chuyện thật hài hước.

Cảnh Hạo tay duỗi ra, lấy ô che trước đầu, vỗ nhẹ vai cô “Đèn xanh rồi, đi thôi.”

Lộ Hiểu Vụ còn chưa lấy lại tinh thần, người đã bị anh ta kéo đi về phía trước.

Lộ Hiểu Vụ đầu óc có chút ngây dại, chỉ có thể cùng anh ta song song đi về phía trước, ô che đỉnh đầu hai người, anh ta….cũng sợ phơi nắng? Cho nên mới đi ô cùng nàng? Lộ Hiểu Vụ đầu óc có chút hỗn độn đi về phía trước, trong lòng giãy dụa, không thể cùng ai thân cận quá, cũng không thể đi quá xa, bằng không làm cho Cảnh Hạo nhìn ra cô đang xấu hổ. (Ong: Aizz thỉnh thoảng mình thấy chị này ngốc kinh, lơ nga lơ ngơ :-s )

Đột nhiên bên cạnh có âm thanh vang lên, Lộ Hiểu Vụ sợ tới mức chân loạng choạng, Cảnh Hạo tay rất nhanh, vững vàng đỡ lấy thân thể của cô: “Không có việc gì chứ?”

Lộ hiểu vụ đỏ mặt lắc đầu, hắn đỡ cô đứng thẳng lên, hai người vừa thấy đèn xanh đến, rất nhanh đi qua đường cái.

Lộ hiểu vụ xấu hổ cả mặt đỏ bừng lên, như thế nào mỗi lần gặp anh ta, chân đều nhũn ra không đi được, làm cho anh ta bế lên lần thứ hai, thực doạ người. (Ong: Chồng k thấy đỏ mặt mà cứ đỏ mặt vs người dưng chị này thiệt là….ta chả thích chị này cho lắm… hana: ta cũng thế em, không biết trân trọng cái mình đang có, đáng ghét)

Cảnh Hạo lại coi như không biết chuyện gì, miễn cường cùng cô đi song song về phía trước.

Điện thoại Lộ Hiểu Vụ đột nhiên vang, Mạnh Dịch Nam. Lộ Hiểu Vụ trong lòng run lên. (Ong: Cứ như ai giết đến nơi ấy nhỉ hơi tí là run vs chả sợ ta ed mà tức cả mình x-(….hana: ta lại thấy trong lòng có quỷ nên mới sợ )

“Alo” Thanh âm có điểm run, cô có làm gì mà chột dạ? Thật là không hiểu

“Đang ở đâu?” Giọng nói của Mạnh Dịch Nam có chút không tốt.

“Đi làm” Lộ Hiểu Vụ thành thật trả lời.

Đối phương có chút trầm mặc “Hôm nay thời tiết nắng nóng, đừng có chạy đi linh tinh.” (Ong: có ông ck sướng thế còn lãnh đạm ghét)

“ Em có mang ô.” Lộ Hiểu Vụ liếc chiếc ô trong tay Cảnh Hạo, hắn mở ô đứng bên cạnh cô.

“Buổi tối anh đến đón em.” Mạnh Dịch Nam tâm tình thật không tốt, cư nhiên bắt đầu dùng giọng nói ra lệnh.

“Không cần, em hôm nay làm việc đến khuya.” Cô đâu biết hội diễn bao giờ sẽ kết thúc. Anh ta thể nào cũng đến đây chờ, thật phiền toái. (Ong: Bà chị này phúc còn không muốn hưởng pó tay)

“…..Về nhà sớm một chút.” Mạnh dịch nam không đợi cô đáp lại liền tắt máy.

Điện thoại tắt Lộ Hiểu Vụ có chút ngây ngốc, Mạnh Dịch Nam hôm nay có chút lạ? Như thế nào có vẻ giận như vậy?

Cảnh Hạo liếc mắt nhìn đến tay phải đang cầm điện thoại của cô, chú ý đến chiếc nhẫn kim cương dưới ánh mắt trời lấp lánh, mắt chậm rãi híp lại.

“Đi thôi” Lộ Hiểu Vụ nhét chiếc điện thoại vào túi, nhìn Cảnh Hạo cười, không thể vì giận mà sẽ không ăn cơm đi.

Đèn xanh sáng ngời, Mạnh Dịch Nam nhấn mạnh ga, xe như tên phóng về phía trước.

Lộ Hiểu Vụ dám để người đàn ông khác ôm ngay trên đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.