Hoàng Thượng, Có Gan Một Mình Đấu Bản Cung?

Chương 26: Cho nên tôi bỏ đói người phụ nữ của hắn




Lần đầu tiên nhìn thấy Tĩnh Phi Phàm là khi ba mẹ cô dẫn cô về thăm bà ngoại, cô thừa dịp người lớn đang nói chuyện chạy ra cửa, đi vào hoa viên cách đó không xa ngắm hoa.

Năm đó Thương Ly Yên chỉ mới mười tuổi, đang là học sinh tiểu học, mà Tĩnh Phi Phàm đã mười bảy tuổi đang là học sinh trung học.

Hắn có dáng người cao, vẻ mặt tuấn tú, đột nhiên xuất hiện trước mặt cô làm cho Thương Ly Yên nhìn đến sững sờ.

Hắn đứng nhìn nàng thật kỹ! Trong cái đầu nhỏ bé của Thương Ly Yên lập tức suy nghĩ chính là biểu hiện cô sợ hắn.

Tĩnh Phi Phàm ngay lần đầu tiên gặp cũng rất ghét cô.

“Cô có dáng người quá xấu, tuyệt không giống như người mẹ xinh dẹp của cô!” Hắn nói chuyện rất cay nghiệt, không có thiện cảm.

Thương Ly Yên nghe vậy, sợ hãi nhìn hắn.

“Cô thật sự rất xấu, cô không nghe thấy sao?” Ánh mắt hắn tràn đầy tà khí bắt bẻ.

Nước mắt của cô lập tức tự động chảy xuống

“Không thể nào? Tiểu quỷ thối, ngươi không có sức chống đỡ!”

Thương Ly Yên không hiểu lắm cái gì gọi là “sức chống đỡ”, nhưng cô biết là hắn đang mắng cô nên càng khóc lớn tiếng hơn.

“A, đừng khóc! Tôi cũng không có đánh cô, đừng nói là tôi khi dễ cô.” Hắn ảo nảo nói.

Nhưng mà, Thương Ly Yên cảm giác được là hắn sợ tiếng khóc của cô sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, cô cố ý không nghe theo lời của hắn, càng khóc to hơn.

Tiếng khóc của cô truyền đến tai của mẹ cô, cô nghe được giọng nói lo lắng cùng với tiếng bước chân vội vã của mẹ cô.

“Ly Yên, tại sao con khóc? Bị ngã sao?”

“Chị Trầm Trầm, em vừa rồi ở sau lưng cô bé nhìn thấy cô bé ngắm hoa, bị con ong trong bụi hoa bay ra làm cho sợ, quay đầu lại nhìn thấy em cũng hoảng sợ liền đứng khóc.” Tĩnh Phi Phàm bình tĩnh nói hơn nữa sắc mặt cũng không thay đổi, làm mẹ cô Hạ Trầm Trầm vừa nghe xong liền tin tưởng.

Hạ Trầm Trầm dáng người cực xinh đẹp, nhưng tính cách của cô lại đơn giản, đối với đứa em trai hàng xóm Tĩnh Phi Phàm cô quen biết từ nhỏ đến lớn, cô rất tin tưởng.

“Hóa ra là như vậy.” Hạ Trầm Trầm nhẹ nhàng nở nụ cười, “Mẹ giúp con đuổi đi sợ hãi nhé.” Cô khẽ hôn lên trán con gái, hơn nữa vỗ nhẹ ngực của cô bé, giả bộ an ủi cô.

Thương Ly Yên méo miệng, trừng mắt liếc nhìn Tĩnh Phi Phàm một cái, ánh mắt của cô giống như đang nói cho hắn biết: “Ngươi là tên nói dối, kẻ lừa đảo.”

Ánh mắt Tĩnh Phi Phàm vẫn nhìn chằm chằm vào mẹ cô, bị vẻ mặt và sự dịu dàng của mẹ cô làm cho mê hoặc.

Thương Ly Yên lần đầu tiên phát hiện ra có người không nhìn mình, làm cho trong lòng cô rất tức giận.

Từ nhỏ cô đã được ba mẹ che chở, được bà ngoại sủng ái chiều chuộng, hơn nữa, từ khi bắt đầu đi nhà trẻ, trong mắt các giáo viên cô là một học trò ngoan, ngay cả khi cô học lớp năm rồi vẫn còn có rất nhiều bạn học tranh nhau muốn kết bạn với cô.

Chỉ là không nghĩ tới gặp được người học cùng trường này tay cô như bị bỏng, mọi khuôn phép cùng lễ giáo không còn, trong mắt hắn cái gì cũng không có.

Người anh khóa trên này ánh mắt rốt cuộc có vấn đề hay không?

Nhìn người mẹ xinh đẹp, cô đột nhiên trở nên không có tự tin. “Mẹ, con rất xấu sao?”

“Con lớn lên sẽ giống mẹ, con cảm thấy mẹ rất xấu sao?” Hạ Trầm Trầm nở nụ cười với cô.

“Không xấu xí, mẹ thật là xinh đẹp.”

“Cho nên, Ly Yên cũng là một mỹ nhân trong tương lai nhé!” Hạ Trầm trầm dịu dàng cười nói.

Thương Ly Yên nghe xong rất đắc ý, nàng nhìn Tĩnh Phi Phàm một cái. “Hắn là ai? Mẹ biết hắn sao?”

“Hắn tên là Tĩnh Phi Phàm, mẹ nhìn hắn lớn lên từ nhỏ nhé!” Hạ Trầm Trầm cười cười, đối với tĩnh Phi Phàm ngoắc ngoắc tay, “Phi Phàm đây là con gái chị tên Ly Yên.” Mặc dù đã sáu năm không gặp nhưng Hạ Trầm Trầm lực hấp dẫn vẫn như cũ không giảm.

Tĩnh Phi Phàm gật đầu một cái, “Em biết.”

“Ly Yên phải gọi là chú Phi Phàm”

Thương Ly Yên ngẩng đầu nhìn bòng dáng thật cao của Tĩnh Phi Phàm, từ trong mắt hắn, cô có thể thấy được hắn chính là khinh bỉ cô, làm cho cô cảm thấy tức giận.

“Con không muốn”

Hạ Trầm Trầm cảm thấy khó hiểu, không khỏi hơi giận, “Ly Yên mẹ dạy con phải lễ phép như thế nào?”

“Con không gọi hắn là được rồi, hắn vừa mới nói con xấu xí.” Thương Ly Yên lui một bước dài, mạnh mẽ lắc đầu.

Hạ Trầm Trầm nhìn Tĩnh Phi Phàm một cái, hắn đối với cô xấu hổ cười một tiếng. “Em cảm thấy chị so với cô bé đẹp hơn.”

Trong mắt Tĩnh Phi Phàm. Hắn vẫn cho rằng Hạ Trầm Trầm là người con gái đẹp nhất ở trong thôn, sẽ không có ai đẹp hơn cô, Thương Ly Yên cũng chỉ coi như là bản sao của cô mà thôi.

Khi còn nhỏ hắn cũng rất thích Hạ Trầm Trầm dịu dàng thân thiết, khéo hiểu lòng người, khi hắn lần đầu tiên biết yêu thì đối tượng thầm mến trong lòng hắn chính là cô, thậm chí đã từng hoang đường chờ mong sau này mình có thể lấy cô làm vợ.

Hiện tại đứng trước mặt Hạ Trầm Trầm, đã không còn mập mờ như ngày xưa, nhiều năm không gặp, hắn đối với cô chỉ còn dư lại một hoài niệm về mối tình đầu…..Giống như tình cảm chị em ……Thậm chí, giống như tình mẫu tử, bởi vì mẹ hắn mất sớm, ba hắn lại bận bịu bới công việc, lạnh nhạt với hắn, chỉ có cô hàng xóm Hạ Trầm Trầm tâm sự cùng hắn, cùng hắn làm bạn mà thôi.

Chỉ là, cảm giác lúc ngày còn bé chỉ là rung động nhỏ hắn liền cho rằng đó là tình yêu, thật ra thì hiện tại hắn biết đây chẳng qua chỉ là hắn hoang tưởng mà thôi…..

Cô vừa mới rời đi thì hắn trong lúc đó cũng ít gặp mặt những người con gái khác, rất nhớ cô, liền hướng Hạ mẹ dò thăm tin tức của cô, biết được cô đã mang thai ba tháng nên phải vội vàng lấy chồng, hơn nữa sáu tháng sau sinh ra Thương Ly Yên.

Giấc mơ của hắn cũng bị Thương Ly Yên phá hư, vì vậy, hắn đối với lần đầu tiên gặp mặt Thương Ly Yên dĩ nhiên không có tình cảm tốt, thậm chí có ít thù địch.

Nếu không phải là do cô, Hạ Trầm Trầm cũng không phải lấy chồng sớm như vậy, cũng sẽ không sớm như vậy rời khỏi gia đình theo chồng.

Nếu cô không lấy chồng sớm, hắn sẽ có nhiều thời gian ở bên cô, nói chuyện, cho nên nghĩ như thế nào, hắn cũng cảm thấy là do Thương Ly Yên làm hại, cô hại hắn liền mất đi người bạn tri kỷ thường xuyên tâm sự cùng hắn, một người cô độc giống như bị mọi người vứt bỏ trong xã hội.

“Ly Yên có muốn ăn kem tuyết hay không? Bà ngoại con biết con trở về liền làm sẵn đặt trong tủ lạnh rồi, muốn ta gọi con vào ăn.”

Nghe thấy kem tuyết, ánh mắt cô liền lập tức lóe sáng. “Con muốn ăn.”

Hạ Trầm Trầm dắt tay của cô, “Chúng ta cùng nhau vào ăn.” Cô nhìn Tĩnh Phi Phàm một cái, “Có muốn vào ăn cùng hay không?”

Tĩnh Phi Phàm lắc đầu, “Em còn phải đến trường ôn thi.”

Hạ Trầm Trầm yếu ớt cười, “Cố gắng lên.”

Tĩnh Phi Phàm bởi vì nụ cười như hoa này của cô mà đứng trước mặt cô mỉm cười đáp lại.

Thương Ly Yên khẽ chú ý tới, ánh mắt hắn vẫn nhìn theo sự di chuyển của mẹ cô, rõ ràng chính là thích mẹ cô.

Cô không biết là Tĩnh Phi Phàm đối với mẹ cô đơn giản chỉ là tình nghĩa thân tình giữa những người bạn.

Không được, không thể để cho mẹ cô bị cướp đi, cô phải giúp ba đem mẹ chăm sóc tốt. Thương Ly Yên thầm nghĩ.

Chợt cô buông tay Hạ Trầm Trầm, đưa ra hai cánh tay ngăn trước người hắn. “Không cho phép ngươi nhìn mẹ ta.”

Người nàng chỉ cao đến đùi hắn, căn bản không uy hiếp được. Tĩnh Phi Phàm nhíu nhíu chân mày.

Hạ Trầm Trầm la Thương Ly Yên “Không được vô lễ với chú.”

“Mẹ là của ba, hắn không được nhìn lén.” Thương Ly Yên bảo vệ quyền lợi của mình.

Hạ Trầm Trầm cảm thấy buồn cười “Không sao, ba sẽ không ghen đâu! Ly Yên, mẹ xem Phi Phàm nhà ở bên cạnh như em trai, con cũng phải xem hắn như chú, biết không?”

Dù sao hai người cũng hơn nhau mười tuổi, Hạ Trầm Trầm nhìn thấy con gái đem Tĩnh Phi Phàm vô tội thành kẻ thù vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Thương Ly Yên ngẩng đầu nhìn Tĩnh Phi Phàm, thế nhưng hắn lại lộ ra vẻ mặt cười như không cười.

Hắn tuyệt đối không thích cô…..

Đừng xem cô tuổi còn nhỏ, tâm tư của cô thế nhưng lại rất nhạy cảm! Cô có thể từ ánh mắt của hắn nhìn ra ý nghĩ của hắn.

Hắn tuyệt đối không hoan nghênh cô đến đây.

Hơn nữa, hắn đối với mẹ cô có cảm giác rất kỳ quái, chính là ở ánh mắt hắn, cùng với ánh mắt của ba nhìn mẹ giống nhau, ách…..Nhưng lại có chút không giống nhau.

Dù sao…..Dù sao cô chính là không thích hắn nhìn mẹ mình, mẹ của cô cũng không phải người trong vườn thú linh tinh, hay động vật gì, không thể để cho người khác tùy tiện nhìn.

“Tôi sẽ không đem mẹ tặng cho chú!” Cô hướng về phía hắn quát to một tiếng, sau đó lôi kéo tay mẹ nhanh nhanh đi vào nhà bà ngoại.

Hạ Trầm Trầm cười một tiếng, đối với Tĩnh Phi Phàm nói lời xin lỗi bằng ánh mắt, đi theo Ly Yên vào nhà.

Tĩnh Phi Phàm hai mắt vẫn nhìn theo bóng lưng của cô, cho đến khi không thấy được mới thu lại.

Năm tháng cũng không khắc họa bất kỳ dấu vết nào lên người của cô, mặc dù cô đã có một đứa con, nhưng vẫn còn rất xinh đẹp.

Cô kết hôn rồi đến lúc chết, tình cảm của hắn đối với cô vẫn tồn tại như cũ mà tình cảm này cũng không phải là tình yêu.

Tình yêu phải có lúc chuyển biến ấm nồng, thân tình nhưng có thể tồn tại mãi mãi.

Vào thời điểm cô lấy chồng sinh con, mấy năm nay hắn đã xem cô như là người thân của hắn giống như một người chị.

Về sau, bất kể cô có yêu cầu gì hoặc bất cứ vấn đề gì, hắn cũng sẽ cố gắng giúp cô hoàn thành.

Hắn lại nghĩ đến hình ảnh Thương Ly Yên phòng bị ánh mắt chợt lóe sáng.

Không nghĩ đến hôm nay tự nhiên lại bị một cô bé hiểu lầm, làm cho hắn cảm thấy có chút không biết nên khóc hay cười.

Cô bé này, đừng mơ tưởng đấu cùng hắn, cô tuyệt đối đấu không lại hắn.

Bởi vì ba Thương muốn đi Đại Lục công tác một tháng nên để Hạ Trầm Trầm cùng Thương Ly Yên về nhà mẹ đẻ ở tạm, cũng tốt có thể quan tâm chăm sóc lẫn nhau. Bởi vì ba Thương là trẻ mồ côi không có người thân mà hoàn cảnh kinh tế không cho phép nên không thể cùng đem người thân đi Đại Lục, lại lo lắng Hạ Trầm Trầm xinh đẹp bị nhiều kẻ để ý, cuối cùng suy nghĩ chỉ có thể để cho cô về nhà mẹ đẻ.

Trong khoảng thời gian này, Tĩnh Phi Phàm thường xuyên tìm Hạ Trầm Trầm nói chuyện, mà hắn đối với Thương Ly Yên ngoài mặt nhìn rất tốt, nhưng trong lòng lại không như vậy, làm cho Thương Ly Yên vô cùng ghét hắn.

Hơn nữa, theo như cô quan sát, cô có thể xác định Tĩnh Phi Phàm căn bản là đang rất vui vẻ bên cạnh mẹ cô.

Cô thường xuyên chen ngang giữa hai người, vì ba cô phải chăm sóc mẹ thật tốt , cũng bởi vì cô cứ như kỳ đà cản mũi khiến Tĩnh Phi Phàm không cách nào cùng Hạ Trầm Trầm nói riêng những câu trong tim hắn, hắn đối với Thương Ly Yên suốt ngày bám chặt lấy mẹ càng thêm chán ghét mà thôi.

Hôm nay, nhân lúc Hạ Trầm Trầm đang nấu cơm trong nhà, Tĩnh Phi Phàm gọi Thương Ly Yên ra nói chuyện rõ ràng.

“Cô đã mười một tuổi rồi, không cần suốt ngày bám chặt lấy chị Trầm Trầm.”

“Đó là mẹ tôi, tôi dĩ nhiên có thể bám chặt vào mẹ, chú mới không được?”

“Cô…..Cô bé quỷ sứ!”

“Chú la tôi, tôi đi mách mẹ.” Thương Ly Yên tìm cơ hội đi mách mẹ.

Tĩnh Phi Phàm chạy nhanh lên chặn đường của cô “Tôi cho cô bé kẹo, đây là kẹo socola” Hắn đưa tay vào trong túi móc ra.

Sau đó hắn đưa tay ra, trên tay là một thanh kẹo nhìn rất hấp dẫn, Thương Ly Yên khẽ nhếch cái miệng nhỏ, nước miếng cũng nhanh chảy ra.

“Loại kẹo này ăn rất ngon, về sau cô bé muốn ăn bao nhiêu cũng được, tôi đều có thể cho cô bé.”

Hai mắt cô tỏa sáng.

“Lúc tôi tới tìm chị Trầm Trầm, cô bé ngoan ngoãn ở một bên ăn kẹo.”

Thương Ly Yên suy nghĩ một chút sau đó lắc đầu.

“Tôi muốn ăn kẹo nhưng tôi cũng muốn ở bên cạnh mẹ”

“Cô…..Cô thật sự là…..keo dính người!” Hắn thu lại kẹo socola không cho cô.

Thương Ly Yên liền dậm chân “Không cho thì thôi, tôi nói mẹ mua cho tôi.” Cô liền quay đầu chạy vào nhà thế nhưng hắn lại giữ tay cô lại.

“Không nên đi đòi mẹ, đưa tay đây tôi cho cô”

Cô sững sờ ngước mắt nhìn hắn, nhanh chóng nắm tay lại đặt ở sau lưng “Đây đã là của tôi rồi”

Tĩnh Phi Phàm không muốn tranh giành với cô “Thích ăn kẹo ngọt thì cũng phải nhớ đánh răng, nếu như cô bé có một cái răng sâu bị tôi thấy được thì tôi sẽ không cho cô bé nữa.”

Thương Ly Yên vẻ mặt nặng nề, nàng nghiêng đầu nghĩ lại muốn có nên cuối cùng đành gật đầu.

Tĩnh Phi Phàm thấy được bóng dáng Hạ Trầm Trầm qua khuôn mặt cô không tránh khỏi ngẩn người.

Xem ra về sau cô bé lớn lên cũng là một đại mỹ nữ.

Tĩnh Phi Phàm phát hiện ra điều này nhưng không muốn nói cho Thương Ly Yên biết để tránh cho Thương Ly Yên lớn lên lại trở thành một người tự đại.

Hạ Trầm Trầm ở trong nhà vốn định gọi Thương Ly Yên vào ăn cơm, vừa nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau cũng không tệ nên không muốn quấy rầy.

Năm Thương Ly Yên mười ba tuổi, mẹ đưa cô về nhà bà ngoại để chịu tang.

Ngày đó ở đám tang cô nhìn thấy Tĩnh Phi Phàm đến tham gia, hắn cả người mặc trang phục màu đen đứng một bên, vẫn nhìn mẹ cô khóc đến đau lòng, ánh mắt phức tạp.

Mẹ của cô có ba ở bên an ủi, Thương Ly Yên vẫn để ý mọi hành động của hắn.

Dáng người hắn càng ngày càng cao to hơn, mà hắn yêu mẹ cô, chuyện này cô đến ở nhà bà ngoại một tháng liến phát hiện ra rồi, cũng trở thành bí mật chôn sâu tận đáy lòng không thể nói ra.

Cô vẫn nhìn hắn, mà hắn từ đầu tới cuối cũng không phát hiện ra sự tồn tại của cô.

Hắn vẫn nhìn mẹ của cô…..

Mãi đến khi ba cô gọi cô, cô đi tới, trong tầm mắt hắn mới có cô.

Cô thấy trong mắt hắn hiện lên vui mừng, đó là hiện tượng chưa bao giờ có, làm cô buồn bực không hiểu.

Sau này, cô mở ra hình của mẹ lúc còn trẻ, phát hiện ra là dáng người của cô càng lúc càng giống mẹ, khuông mặt của cô với lúc mẹ còn trẻ chính là cùng một khuôn đúc ra.

Cô không muốn lớn lên giống mẹ, bởi vì, cô không hy vọng bởi vì cô giống mẹ mà hắn để ý cô.

Nhưng mà, cô là đứa con gái duy nhất do mẹ bụng mang mười tháng sinh ra, cô không giống mẹ thì giống ai đây?

Mùa thu năm lớp mười một, Thương Ly Yên phải đến trường không thể cùng ba mẹ đi du lịch, mà tình cảm của ba mẹ rất tốt, hai người định đem lần du lịch lần này thành lần trăng mật thứ hai.

Cô vẫn luôn hâm mộ tình cảm mặn nồng của ba mẹ, còn có tình cảm thương yêu che chở mà ba mẹ dành cho cô.

Chỉ là không nghĩ tới những sự việc đột nhiên xảy ra, du lịch ngọt ngào cũng là lần xa cách vĩnh viễn.

Một người say rượu lái xe tạo thành tai nạn liên hoàn, ba của cô chết ngay tại chỗ, mẹ của cô được đưa đi cấp cứu nhưng vì vết thương quá nặng nên không thể cứu chữa.

Cô còn nhớ khi cô tiến vào phòng thì mẹ cô được băng kín toàn thân cùng với bình dưỡng khí, cô ngay lập tức sợ hãi, cô sợ rằng mẹ cũng sẽ bỏ cô ở lại một mình.

Cô kêu khóc, không muốn mẹ đi, nước mắt giống như một viên ngọc vỡ ra rơi xuống.

Bởi vì ngoại trừ mẹ ra cô không còn người thân nào, nếu như mẹ cũng rời đi, cô sẽ trở thành trẻ mồ côi.

Cô không nghĩ tới rằng mẹ còn kêu Tĩnh Phi Phàm tới, hơn nữa, giao cô cho hắn.

Cô không muốn! Cô không muốn…..

Cô chỉ muốn mẹ sống thật khỏe mạnh……Cô chỉ muốn có mẹ…..

Nhưng trời không chìu lòng người, mẹ của cô đêm đó đã qua đời, cùng ba của cô rời đi.

Hắn hai mươi ba tuổi liền trở thành người giám hộ của cô.

Thương Ly Yên chuyển đến chỗ ở của Tĩnh Phi Phàm, mà chỗ ở đó cũng không phải là ngôi nhà cách vách với nhà bàn ngoại. Năm đại học cuối cùng Tĩnh Phi Phàm đã phải tiếp nhận công việc trong một tập đoàn to lớn, vừa làm vừa học. Khi hắn lấy được bằng đại học thì cũng đã đủ khả năng mua một ngôi nhà ở gần đó, mà cô phải cùng ở chung nhà với hắn.

Bản thân cô có bao nhiêu khó chịu, cô không muốn ở chung với hắn, bởi vì cô không thích hắn.

Nhưng mà, từ nhỏ cô đã rất nghe lời ba mẹ, nhất là mẹ cô trước lúc ra đi đã nói như vậy, ánh mắt kia đối với cô như không muốn rời xa cùng không yên lòng, làm cho cô canh cánh trong lòng.

“Ly Yên, Phi Phàm là người đáng tin cậy, phải nghe lời hắn, hắn sẽ bảo vệ con.”

“Mẹ, con không muốn, con đã mười bảy tuổi rồi, có thể độc lập rồi.”

“Mẹ lo lắng con là một đứa con gái sẽ bị người ta ức hiếp, mẹ cũng không có người thân để giao phó, thật may là Phi Phàm tình nguyện gánh trách nhiệm này, Ly Yên, con phải ngoan một chút, phải nghe lời mẹ, có hắn chiếu cố con, mẹ chết mới yên lòng."

“Mẹ, đừng chết, con không muốn mẹ chết.” Thương Ly Yên hai mắt đẫm lệ, khuôn mặt giống như mẹ thấm đầy nước mắt.

“Nghe lời mẹ, đồng ý với mẹ…..” Hạ Trầm Trầm hơi thở bắt đầu yếu dần rồi.

Cô rung mình một cái, toàn thân sợ run lên. “Mẹ, con đồng ý, con đồng ý là được, mẹ không được chết, con cần mẹ.”

“Mẹ rất muốn ngủ…..”

“Mẹ không được ngủ, nhìn con.”

“Mẹ mệt quá…..” Hạ Trầm Trầm yếu ớt nói, mí mắt từ từ đóng lại.

“Mẹ…..Mẹ…..” Thương Ly Yên khóc té ở trên giường bệnh.

Hạ Trầm Trầm muốn cố gắng mở mí mắt nhìn cô một cái, nhưng đã không còn sức lực.

Tĩnh Phi Phàm nhấn chuông khẩn cấp gọi bác sĩ, bọn họ nói Hạ Trầm Trầm cần nghỉ nghơi nhiều, nếu cô không thể vượt qua giai đoạn nguy hiểm đêm nay thì sẽ phải chuẩn bị lo hậu sự.

Tĩnh Phi Phàm mặt nặng nề, đem Thương Ly Yên khóc đến toàn thân vô lực ra khỏi phòng bệnh, bởi vì cô nhào vào lòng hắn khóc nức nở.

Tiếng khóc của cô cũng làm cho ngực hắn nhói đau.

Hạ Trầm Trầm rất tin tưởng hắn, hắn hạ quyết tâm, nếu ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sẽ làm người giám hộ của Thương Ly Yên, chăm sóc cô thật tốt.

Chỉ là, hắn vẫn luôn cầu nguyện trong lòng, hy vọng hạ Trầm Trầm có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.

Vậy mà, sống chết có số, cuồi cùng con người cũng đánh không lại số trời đã định…..

Người thân của cô đều lần lượt rời bỏ cô, cô chính thức trở thành trẻ mồ côi…..

Thật may là, Tĩnh Phi Phàm tuân thủ lời hứa với mẹ của cô, không bỏ mặc cô, mà cô cũng không muốn mẹ cô trên trời phải vì cô lo lắng. Vì vậy, cô để cho Tĩnh Phi Phàm giám hộ mình, để cho hắn lo hậu sự cho ba mẹ, mà tất cả di sản hắn cũng không có đụng tới, toàn bộ giúp cô bảo quản.

Sau khi chuyển tới chỗ ở của Tĩnh Phi Phàm, cô phát hiện mình không thích ứng được.

Tĩnh Phi Phàm nhìn ánh mắt của cô thường thường như có điều suy nghĩ, có lúc thâm trầm, có lúc mâu thuẫn, trở nên thật kỳ quái, giống như hắn muốn tìm kiếm bóng dáng của mẹ cô trên người cô, ánh mắt kia có bao nhiêu điều bí ẩn, làm cho cô toàn thân giống như đang phòng bị.

Hơn nữa,nửa đêm canh ba ở trong phòng hắn truyền ra những âm thanh kỳ dị của phụ nữ. Nếu không phải là mất ngủ, cô cũng sẽ không đi rình coi.

Sau khi rình coi, làm cho cô cảm thấy hắn sống dựa vào hoạt động của thân dưới.

Thương Ly Yên thật hối hận khi để cho hắn danh chính ngôn thuận làm người giám hộ, hiện tại, nếu như cô muốn rời khỏi đây cũng phải có sự đồng ý của hắn mới được.

Mà hắn sẽ đồng ý sao? Cô dùng đầu gối nghĩ cũng biết, khỏi phải nghĩ rồi.

“Cô có thể đi rồi.”

Sau khi trở về phòng, Tĩnh Phi Phàm nhìn người phụ nữ nằm ngang trên giường, nói chuyện không mang một chút tình cảm.

“Phàm……” Người phụ nữ ánh mắt mê người, tiếng kêu làm mê lòng người, thế nhưng hắn lại có thể thờ ơ.

“Tôi không giữ phụ nữ ở trên giường qua đêm.” Hắn lần nữa nói.

“Đừng nói chuyện không có tình cảm như vậy! Chúng ta vừa mới……” Cô như vô tình ám chỉ, đôi mắt còn đem theo dục vọng.

“Cút” Cặp mắt tà ác của hắn lạnh lùng thoáng nhìn cặp mắt kia, còn mang theo uy hiếp “Hay cô muốn tôi trực tiếp đem cô ném ra ngoài.”

Người phụ nữ lập tức im lặng không dám nói nhiều.

Nghe đồn Tĩnh Phi Phàm là một người đàn ông rất lạnh lùng, biểu hiện ở trên giường khiến cho phụ nữ hết lời ca ngợi, giống nhau là sau khi kích tình qua đi, người phụ nữ phải thức thời rời khỏi, nếu không kết quả là bị mất mặt ném ra khỏi nhà.

Cô nhìn hắn, trong lòng khẽ run lên.

Trước kia có người phụ nữ bị hắn trực tiếp ném ra ngoài cửa, hơn nữa toàn thân trần trụi, nguyên nhân chính là dám can đảm ở lại trên giường của hắn, làm cho hắn không thể nhịn được nữa liền làm theo đúng tính cách của hắn.

Cô cũng không muốn làm người thứ hai, vì vậy, cô nhanh chóng mặc quần áo, trước khi đi ném cho hắn một cái nhìn đầy mị hoặc “Phàm, nếu cần thì tìm em, em chờ điện thoại của anh” Lại trao cho hắn một nụ hôn gió, thấy vẻ mặt hắn không tốt, biểu hiện kia căn bản là muốn nổi giận liền ngay lập tức rời đi.

Cô đi rồi hắn không có bất kỳ phản ứng nào.

Tĩnh Phi Phàm nằm ở trên giường, hai tay gối lên đầu, dáng vẻ như đang suy nghĩ.

Cho tới bây giờ cũng chưa có người phụ nữ nào có thể cúng hắn ở trên giường cho tới sáng.

Hắn có nhu cầu sinh lý cao, mà sau khi phát tiết, hắn lại cảm thấy trống trải hơn.

Trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt của Thương Ly Yên giống như Hạ Trầm Trầm, so với mẹ cô còn xinh đẹp hơn.

Tối nay là hắn cố ý.

Hắn cố ý để cho nàng thấy hắn là một người mặt đầy thú tính, dù sao, hắn thật sự rung động, hắn hận không thể đè nàng dười thân hắn.

Chỉ là, hắn không thể!

Hạ Trầm Trầm đem con gái giao cho hắn, chính là đối với hắn rất tin cậy, hắn không muốn phụ sự tin tưởng của cô, không thể làm gì khác hơn là chiến đấu với dục vọng của chính mình.

Hắn đốt thuốc lá, nặng nề rít một hơi sau đó thở ra khói mù.

Thương Ly Yên càng lớn càng toát ra một loại phong tình quyến rũ không thể nói ra được, đồng thời là một cô gái nhỏ thuần khiết nhưng cũng là một người nữ quyến rũ, đó là sự dụ hoặc lớn nhất đối với người đàn ông.

Hắn là một người đàn ông bình thường, cũng đã có rất nhiều kinh nghiện trong tình dục, hắn hiểu được, Thương Ly Yên là hàng cao cấp.

Vòng khói lượn lờ bay lên không trung rồi tan ra, tim của hắn lại như lọt vào trong sương mù, không cách nào tìm được lối ra.

Chợt, hắn đem thuốc lá dập tắt.

Hắn biết Thương Ly Yên là người phụ nữ không nên đụng đến.

Chỉ là, tình dục cũng không phải lý trí mà hắn có thể khống chế.

Hắn phát hiện, hắn thật không nên chứa chấp cô, nhất là khi hắn là người giám hộ của cô, hắn tuyệt đối không xứng, thậm chí, hắn căn bản cũng không có tư cách đó.

Hắn đối với Hạ Trầm trầm chỉ là một đoạn tình đã qua mãi vẫn không thể xóa bỏ, cho nên, cũng sẽ có lúc khó tránh khỏi hắn ghen tỵ vì Thương Ly Yên chiếm đoạt Hạ Trầm Trầm, nếu không phải là vì sự tồn tại của cô, Hạ Trầm Trầm còn có thể đối với hắn hỏi han ân cần, nhưng khi cô vừa xuất hiện, đem không khí hài hòa giữa hắn cùng Hạ Trầm Trầm phá hư.

Cô nhóc này, luôn cho là hắn sẽ đoạt đi mẹ của cô.

Kết quả thế nào? Mẹ của cô bị thượng đế cướp đi, hai người bọn họ cũng không chiếm được nụ cười dịu dàng cùng những lời quan tâm của cô.

Chỉ là, hắn may mắn hơn một chút, hắn có thể nhìn cô, từ cô hắn có thể nhìn thấy khuông mặt giống như Hạ Trầm Trầm, có thể nhớ lại những khoảnh khắc ấm áp đã từng trải qua cùng Hạ Trầm Trầm.

Vậy mà, hắn không có cách nào thoát khỏi những sức quyến rũ phong tình không tự chủ phát ra từ toàn thân của cô, thường có những ý nghĩ mà không nên có đối với cô.

Mà cũng có thể là do hắn nhìn khuôn mặt của cô quá lâu khiến cho cô trở nên phòng bị với hắn cũng là chuyện đương nhiên.

Thật ra thì, từ ngày đầu tiên khi cô bắt đầu sống chung với hắn, hắn phát hiện ra mình không cách nào xem cô như là một học sinh cấp hai.

Hắn đối với cô có tình dục, chỉ một điểm này cũng đủ khiến cho hắn cảm thấy chán ghét bản thân.

Vốn là hắn nghĩ có thể thấy được bóng dáng của Hạ Trầm Trầm từ cô, mới có thể làm cho cảm giác không giống nhau, nhưng là, hắn càng ngày càng phát hiện ra cô cùng Hạ Trầm Trầm có nhiều điểm khác nhau, cá tính của cô yêu ghét rõ ràng, không giống với Hạ Trầm Trầm tính tình ôn hòa, cô có tính độc lập, không giống với Hạ Trầm Trầm cần phải phụ thuộc vào người đàn ông mói có thể sinh tồn……Mặc dù Thương Ly Yên là con gái Hạ Trầm Trầm, nhưng hai người bọn họ ngoại trừ có vẻ bề ngoài giống nhau, nhìn kỹ, tính cách của các cô không giống nhau, Thương Ly Yên thậm chí còn đẹp hơn cả mẹ.

Hắn có thể rõ ràng phân biệt hai người khiến cho hắn không khỏi kinh sợ.

Thương Ly Yên cũng không phải là bóng dáng của Hạ Trầm Trầm, cô là một thân thể độc lập, là một người so với Hạ Trầm Trầm càng khó làm người ta có thể quên.

Tuổi của cô so với vẻ bề ngoài của cô khác xa nhau, nếu chỉ nhìn vẻ bên ngoài của cô sẽ cho rằng cô là một cô gái thế kỷ hai mươi đầy mới mẻ, nhưng sự thật lại không như vậy, cô vẫn đang là học sinh cấp hai, còn là một đứa trẻ thuần khiết.

Tĩnh Phi Phàm chỉ là nghĩ mình bởi vì hiện tượng sinh lý của mình mà cảm thấy xấu hổ.

Vì vậy hắn tìm phụ nữ bổ sung nhu cầu sinh lý của hắn.

Để tránh cho hắn vì xúc động mà ra tay với Thương Ly Yên, hắn không muốn về sau can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của cô, cũng không vì cô mà trả giá bất cứ điều gì, nhiều lắm là, hắn chỉ đánh một bộ chìa khóa cho cô, để cho cô có chỗ ở, mà tiền tiêu vặt của cô, đều là tài sản mà cha mẹ cô để lại, cô cũng không muốn đưa tay lấy tiền của hắn, coi như hắn chủ động cấp cho cô, cô cũng không muốn lấy.

Bọn họ mặc dù cùng sống chung dưới một mái nhà, nhưng mà cơ hội gặp mặt cũng không nhiều.

Tính toán thời gian, cô đã ở được nửa năm, nhưng đối với hắn hiểu biết về tâm tình của cô cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Công việc cùng phụ nữ hấp thu toàn bộ tinh lực của hắn, nói thật ra, bọn họ không can thiệp vào cuộc sống của nhau, hắn không hiểu nhiều về cô, cô cũng như hắn hiểu biết rất ít về hắn.

Chỉ là một chút cô cũng không biết.

Giờ giấc sinh hoạt của cô hắn đều phái người lén quan sát, hơn nữa yêu cầu đối phương phải tùy theo thời cơ hồi báo cho hắn, vì vậy, ngoại trừ không biết cô đang suy nghĩ gì ra, cuộc sống, công việc cũng như mọi thứ liên quan đến cô hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nháy mắt liền có thể hiểu được, tùy cơ ứng biến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.