Hoàng Thúc Tân Khổ

Chương 96: Quyết chiến sinh tử




Lâm Chi Diêu tỉnh lại trong một cái ôm ấm áp, mơ màng mở mắt, lọt vào trong tầm mắt là khuôn mặt say ngủ của Thiển Uyên, bất giác cảm thấy vui mừng, bắt đầu hồi tưởng lại ngày hôm trước lúc tinh thần y không được thanh tỉnh lắm, Thiển Uyên tựa hồ khẩn thiết kêu y một tiếng “Diêu!”, lại thấy Thiển Uyên trong lúc ngủ mơ cũng thật cẩn thận đưa y ôm vào trong ngực, trong lòng không khỏi ngọt ngào cùng chua xót, đưa tay nghĩ muốn vuốt đi nếp nhăn giữa lông mày của Thiển Uyên, Thiển Uyên lại ngay thời điểm đó mở mắt. Trong lúc nhất thời hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí lập tức trở nên ám muội, hai người đều có chút xấu hổ, Lâm Chi Diêu hơi hơi rũ mắt xuống, hai tay để trước ngực Thiển Uyên, đợi một lúc sau, Thiển Uyên vậy nhưng không như y dự đoán buông ra tay đang ôm eo y, ngược lại một trận xúc cảm ấm áp trên trán ― không ngờ Thiển Uyên hôn y một cái!

Lâm Chi Diêu đáng thương, đã hơn ba mươi tuổi nhưng chưa từng yêu lần nào, lần đầu tiên vì một người mà động tâm lại không được thuận lợi, này một phen nhu tình mật ý bất ngờ khiến y tim đập dồn dập, nét mặt già nua cũng biến hồng không biết nên đáp lại như thế nào, giữ đầu chôn ở trước ngực Thiển Uyên, trong lòng nai con loạn khiêu, ngay sau đó lại bị Thiển Uyên dùng tay nâng cằm lên, lúc này không thể không cùng hắn đối diện, đồng tử của Thiển ẩm ướt, giống như mang theo hơi nước, gương mặt anh tuấn bỗng nhiên tiến lại gần!

Lâm Chi Diêu theo bản năng nhắm mắt lại, ngoài miệng nóng lên, môi bị hắn bao lấy, nhẹ nhàng gặm cắn mút lấy, lúc sau khớp hàm bị ép mở, đầu lưỡi cũng luồn vào trong, bá đạo quấn lấy đầu lưỡi của mình, dây dưa không dứt. Lâm Chi Diêu từ từ nhắm hai mắt không dám thở mạnh, mặt nóng lợi hại, tim cũng bắt đầu đập bình bịch, hai tay không tự giác ôm chặt lấy thắt lưng của Thiển Uyên. Thiển Uyên thấy y như vậy càng sinh yêu thương bộ dáng không biết làm thế nào này của y, lại đưa y ôm vào trong lòng, hôn càng sâu hơn, một hồi lâu mới buông y ra.

“Hôn chào buổi sáng, thích không?”

“Chào . . . . . Hôn chào buổi sáng?” Lâm Chi Diêu ngẩng đầu nhìn hắn, mắt trợn tròn, biểu tình đáng yêu giống như con thú nhỏ, Thiển Uyên không nhịn được lại tại miệng y “chụt” một cái.

“Ân, về sau còn có hôn chúc ngủ ngon, thích không?” (~_~!)

“Thiển . . . . . Thiển Uyên, ngươi không phải là phát sốt chứ?”

“Ta không có phát sốt, ngươi cũng không có nằm mơ. Có điều để che mắt người khác phải ủy khuất ngươi sắm vai lão bà của ta!”

“Lão bà?”

“Ách, lão bà chính là vợ, cách gọi ở Nam Cương, ngươi cũng biết ta lớn lên ở đó mà.”

“Ta cũng lớn lên ở Nam Cương, sao lại chưa từng nghe qua?” Thiển Uyên bị vạch trần ngay tại chỗ, không nhịn được méo mặt.

“Tóm lại ngươi liền thành thật sắm vai vợ ta là được rồi, phải kêu ‘tướng công’, biết chưa?”

“Ơ.” Lâm Chi Diêu bặm bặm môi.

“Ngươi quả nhiên vẫn là bị bệnh đáng yêu hơn, nghe lời như vậy.”

“Thiển Uyên, ngươi quả thực là bị sốt chứ?”

“Ngốc, ta không có phát sốt, người sinh bệnh chính là ngươi! Lập lại lần nữa, không được kêu ‘Thiển Uyên’, sẽ bại lộ thân phận, phải kêu ‘tướng công’, hảo hảo hóa trang nữ nhân, hảo hảo tĩnh dưỡng, biết chưa hả?”

Lâm Chi Diêu nhìn nhìn Thiển Uyên, ánh mắt lại có chút đáng thương “Thiển Uyên, cha lớn tuổi rồi, không có sức lực cùng ngươi chơi đâu, ngươi đừng có đùa giỡn với ta nữa, được không?” Thiển Uyên thở dài, hình như là do thái độ của mình thay đổi quá đột ngột, lão già ngu ngốc này còn không hiểu rõ được tình hình, quên đi, hiện tại cũng không phải lúc nhất thiết giải thích cặn kẽ, đối xử với y tốt một chút, từ từ bồi thường vậy!

“Ngươi đói bụng chưa, ngoan ngoãn nằm đây đừng nhúc nhích, ta đi nấu cơm cho ngươi.” Khoác lại y phục đứng dậy, xoay người nâng mặt y lên liên tiếp“chụt chụt” mấy cái, xong mới cười tít mắt rời đi, lưu lại lão mỹ nhân suy yếu bất động tại chỗ.

Lâm Chi Diêu ngây người hồi lâu đưa tay xuống nhéo đùi của mình, “A ―” thực rất đau, đây không phải là nằm mơ!

Thiển Uyên đi tới gian ngoài, Trần lão hán đang bưng điểm tâm từ nhà bếp đi ra, cười tủm tỉm đưa mâm giao cho Thiển Uyên nói “Mau đưa cho vợ ngươi!” Thiển Uyên có chút ngượng ngùng, ngây ngô cười ha hả tiếp nhận mâm, cảm tạ lão trượng xong xoay người về phòng.

Lâm Chi Diêu biến ngốc mặc cho Thiển Uyên an bài, mặc quần áo cho y, chải tóc, sau đó tựa vào đầu giường, từng ngụm từng ngụm ăn cơm, uống nước, lau miệng, kéo lại ôm vào lòng, Lâm Chi Diêu đều không có phản ứng, không có thanh âm nào. Hai người giống như thiên nga giao cảnh ôm lấy nhau, Lâm Chi Diêu thở dài một hơi, cuối cùng lên tiếng.

“Tìm một chiếc xe ngựa đi, hôm nay đã sắp lập đông, nếu tuyết rơi sẽ rất khó lên Linh Sơn.”

“Ngươi như thế này làm sao đi!”

Lâm Chi Diêu cười khổ “Không đi Linh Sơn sẽ chết càng nhanh hơn!”

Thiển Uyên nhíu mày, biết y không phải nói bừa hù dọa mình, cảnh tượng tối hôm qua nếu lại xảy ra, hoa khổng tước sẽ biến thành tử trọc điểu, đành phải gật gật đầu.

“Ngươi tiếp tục nằm thêm chốc lát, ta đi tìm Trần lão trượng.”

“Chờ đã!”

“Sao vậy?”

“Thật sự là tiểu hài tử! Ngươi không cảm thấy lão đầu nhân kia rất đáng ngờ sao?”

Lâm Chi Diêu nói như vậy khiến Thiển Uyên cũng cảm thấy có điểm không thích hợp, thời điểm hắn gõ cửa lão nhân rất nhanh đã mở cửa, giống như dự đoán được sẽ có người đến, còn có, một đại dũng nước ấm như vậy cũng không thể trong chốc lát có thể chuẩn bị hảo, trong nhà thủy chung chỉ có một mình lão, chu đáo khách khí đến kỳ quái, cũng không có hỏi qua thân phận của bọn họ, thậm chí cũng không có hỏi qua hắn tên gọi là gì, chỉ xưng bọn họ là “tiểu huynh đệ” cùng “vợ ngươi”.

“Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ, trong một cái thôn nhỏ như vậy lấy đâu ra xe ngựa! Để một mình ngươi ở lại đây ta lại không yên tâm!” Thiển Uyên chính là ăn ngay nói thẳng, Lâm Chi Diêu bị hắn như vậy quan tâm trắng trợn có điểm nóng mặt.

“Không có ngựa, cũng phải có bò có lừa chứ. Trước lên đường đã, đến thị trấn rồi thay xe ngựa là được!”

“Ây da, vẫn là cung chủ cao minh! Thuộc hạ liền đi làm!” Thiển Uyên hi hi ha ha trêu ghẹo y, nói xong lại đến gần trộm hôm một cái, sau đó vừa cười vừa chạy mất.

Lâm Chi Diêu đưa tay sờ sờ môi, hơi ấm dường như còn vương lại, mắt ánh lên cay đắng. Hài tử kia là sợ hãi sao, cho nên che giấu như vậy, dù sao thương thế của mình hắn cũng có một phần trách nhiệm, nhưng mà bù đắp kiểu này quá ngọt ngào cũng quá không chân thực, y Lâm Chi Diêu tung hoành giang hồ gần hai mươi năm, cũng chưa trầm luân đến nỗi cần một tiểu hài tử bố thí tình cảm! Chình là được che chở như vậy, có một khoảnh khắc như vậy cũng sẽ làm cho chính mình cảm thấy như là được yêu sao? Nhưng tiểu hài tử nhất thời cao hứng sao có thể xem là thật, vẫn không nên kỳ vọng gì, vì hài tử này mà thần hồn điên đảo, nếu không sao lại vừa đánh mất tấm lòng, lại xém nữa đánh mất tính mạng.

Thiển Uyên không bao lâu thì dắt đến một cỗ xe bò, Trần lão hán giúp đỡ đem chăn bông lót thật dày trong xe, lại chuẩn bị cho hai người một ít lương khô, Thiển Uyên đối lão sinh tâm đề phòng, thầm nghĩ đồ ăn này chỉ sợ không thể ăn, ngoài mặt vẫn chắp tay thủ lễ cảm kích, lại xuất ra một đĩnh bạc, khăng khăng buộc Trần lão hán nhận lấy, lão đầu nhân mới đầu không chịu, từ chối vài lần rồi nhận lấy. Thiển Uyên đem Lâm Chi Diêu quấn lại giống như cái bánh chưng, một cọng tóc cũng không lộ ra, ôm đi ra lại bế lên xe, tạ ơn Trần lão hán xong giương roi khởi hành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.