Hoàng Thúc Tân Khổ

Chương 63: Y nhiên tại thanh lâu




CHƯƠNG 37

Lãnh và Lăng Dạ hai người chậm rãi đi trên con đường hướng đến Huy Kí quốc.

Trên đường người cũng không nhiều, trừ một nhóm thương buôn, chính là chỉ còn vài người dạo chơi.

“ Lãnh, chúng ta đi hỏi đội thương buôn trước mặt đi, nếu như bọn họ cũng đi đến Huy Kí quốc, vậy thì có thể nhân tiện dẫn chúng ta theo một quãng đó.” Lăng Dạ thấy nhóm thương buôn trước mặt đó, kiến nghị, đi đường, quá mệt rồi, chân cũng sắp nhũn ra rồi.

Lãnh nhìn gương mặt đã hơi đổ mồ hôi của Lăng Dạ: “Mệt rồi?”

Lăng Dạ gật gật đầu.

“ Lên đi.” Lãnh nửa ngồi xổm xuống.

Kì quái nhìn Lãnh, Lăng Dạ mới hỏi: “Làm gì.”

“ Ta cõng ngươi.” Thanh âm vẫn lạnh như cũ.

Lăng Dạ có chút áy náy, để Lãnh cõng y sao: “Ngươi không mệt sao? Hay là thôi đi, ta cũng có thể kiên trì mà, đợi lát chúng ta nghỉ ngơi một lát là được.”

“ Không mệt, lên đi.” Lãnh tiếp tục kiên quyết, nhưng khi nhìn thấy bộ mặt do dự không quyết của Lăng Dạ, thế là dứt khoát tự mình ra tay, nhấc Lăng Dạ lên đặt trên lưng.

Đợi đến lúc Lăng Dạ phát giác thì đã không còn kịp, bản thân đã ở trên lưng của Lãnh: “Lãnh, không sao đâu, ta còn có thể đi mà, ngươi cõng ta như vậy sẽ rất mệt.”

“ Không mệt, còn nữa, đừng loạn động. Nếu không buổi tối phải ngủ cùng một phòng với ta.” Trên mặt của Lãnh lộ ra một nụ cười, rất nhanh liền tiêu thất không thấy nữa.

Có chút kỳ quái: “Ta loạn động và buổi tối phải ngủ cùng một phòng với ngươi có quan hệ gì?” Lăng Dạ dứt khoát nằm lên lưng của Lãnh.

“ Không có quan hệ gì, nhưng ngươi loạn động, ta chỉ có thể trừng phạt ngươi như thế thôi, dù sao thì tiền dành dụm của chúng ta cũng không còn nhiều, vừa hay có thể tiết kiệm.” Lãnh ưu nhã nói, không có chút gì bởi vì trên lưng đang cõng Lăng Dạ mà cảm thấy mệt.

Lăng Dạ không nói nên lời, lúc nào thì Lãnh cũng biến thành bộ dáng này rồi a. Lười để ý đến lời nói của Lãnh, Lăng Dạ thoải mái nằm trên lưng hắn.

Thái dương chiếu xuống làm cho Lăng Dạ cảm thấy ấm áp, lại thêm chút gió xuân nhẹ thoảng, rất nhanh đã khiến cho Lăng Dạ ngủ trên lưng Lãnh.

Lãnh thấy Lăng Dạ rất lâu không nói gì, quay đầu lại vừa định hỏi xem y đang nghĩ cái gì, lại phát hiện Lăng Dạ đã ngủ, bèn quay về tiếp tục chậm rãi đi, cố hết sức để bản thân di chuyển thật ổn định, để không làm y tỉnh giấc.

Gió nhẹ thoang thoảng thổi qua, trên đường đi, một đội thương buôn, và vài người du ngoạn, đều bình tĩnh đi, một bức tranh rất hài hòa, trên đường chỉ còn vang lên âm thanh lộc cộc của móng ngựa.

Trên một con đường khác, vài con khoái mã đang chạy nước rút.

“ Chủ nhân, vừa rồi nhận được tin tức, nói thiếu chủ và một người khác đang đi đến Huy Kí quốc.” Ẩn lấy bức thư trên con bồ câu xuống, xem xong rồi nói.

Huy Kí quốc, Dạ nhi đến đó làm gì, lẽ nào là đi tìm Viên Diệp Phong sao, Lăng Quang nghe lời của Ẩn nói, nhíu mày: “Chúng ta đi nhanh thêm nữa, nhất định đến ngày mai phải bắt kịp bọn họ.”

Thế là hàng người lại nhanh chóng lên đường.

Trên con đường thông đến Huy Kí quốc, vẫn luôn rất an tĩnh.

Lăng Dạ nằm trên lưng của Lãnh, chậm rãi tỉnh lại, bản thân sao lại ngủ vậy: “Lãnh ta ngủ bao lâu rồi.”

“ Hiện tại đã qua ngọ, ngủ cũng khá lâu rồi, nếu như còn mệt, ngươi ngủ thêm một lát đi.” Lãnh nghe thấy thanh âm của Lăng Dạ, biết được Lăng Dạ đã tỉnh, liền nói.

“ Ta ngủ lâu như vậy rồi a, vậy ngươi nãy giờ vẫn cõng ta sao, bỏ ta xuống được rồi, chúng ta nghỉ một lát, ngươi nhất định là rất mệt rồi, sao lại không gọi ta dậy.” Lăng Dạ biết bản thân đã ngủ hơn hai canh giờ, có chút buồn bực.

Lãnh đặt Lăng Dạ xuống đất nói: “Ta không mệt, chúng ta đến gốc cây đằng kia nghỉ một lát, ngươi nhất định là đói rồi.” Nghe được Lăng Dạ quan tâm bản thân, trong lòng Lãnh thoáng qua một chút ấm áp và vui mừng, nhưng trong thanh âm vẫn băng lạnh như cũ, tựa như một khối băng không hề tan ra, hai người đi đến ngồi xuống gốc cây, Lãnh lấy lương khô ra, hai người bắt đầu nhét đầy bụng.

“ Lãnh, tay của ngươi nhất định là rất mỏi, ta giúp ngươi xoa xoa nha.” Trong lòng Lăng Dạ có chút áy náy không yên.

“ Không cần đâu, ngươi ăn no rồi sao? Ăn thêm một ít đi.” Lãnh thấy Lăng Dạ nói muốn xoa cho hắn, rất muốn đáp ứng, nhưng bên miệng vẫn nói lời cự tuyệt, trong lòng lập tức hối hận.

“ Ta đã no rồi, vẫn là muốn giúp ngươi xoa xoa.” Lăng Dạ dứt khoát tự mình cầm lấy tay của Lãnh, sau đó từ từ xoa bóp.

Lãnh ngay lúc Lăng Dạ nắm lấy tay của hắn, trong lòng tựa như ăn được mật ngọt, nhưng lại không hề biểu hiện ra ngoài mặt, cảm thấy được nhiệt độ trên tay của Lăng Dạ dần dần chuyển lên tay của mình, trong lòng có chút xung động, đột nhiên nghĩ trong vòng một tháng tới sẽ không rửa tay, nhưng lại nghĩ đến cái miệng không biết tha cho ai của Lăng Dạ, cuối cùng cũng liền bỏ ý định. Hai mắt nhìn thẳng vào Lăng Dạ.

Cảm thấy đường nhìn của Lãnh, Lăng Dạ ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy?”

“ Không, không có gì.” Lãnh phát hiện bản thân đang nhìn Lăng Dạ chăm chú, cảm thấy có chút không biết làm sao, thế là câu nói đầu tiên, có chút lắp bắp.

Kỳ quái nhìn kỹ Lãnh, cảm thấy có chút kỳ lạ khó hiểu, tiếp tục xoa bóp cho hắn.

Lãnh sợ bản thân lại nhìn Lăng Dạ mà ngây ra, cho nên dứt khoát chuyển đầu sang hướng khác, để tránh mình nhìn Lăng Dạ lại cảm thấy lúng túng.

“ Dạ nhi, dường như có ngươi theo dõi chúng ta.” Ngữ khí của Lãnh có chút ngưng trọng, vừa rồi bản thân nhìn về hướng khác đã phát hiện có một thanh y nhân luôn hướng mục quang về chỗ của bọn họ, liền cảm thấy có chút không đúng.

“ Có người theo dõi, ai vậy.” Lăng Dạ đang xoa cho Lãnh liền dừng lại, ngẩng đầu lên hỏi.

“ Chính là thanh y nhân đang ở phía nghiêng đối diện kia, mục quang của hắn vẫn luôn nhìn về phía chúng ta thì phải, hơn nữa đã theo chúng ta cả một buổi sáng rồi.” Lãnh phát giác tay của Lăng Dạ dừng lại, trong lòng có chút thất vọng.

Lăng Dạ nhìn thanh y nhân ở phía nghiêng đối diện, thấy hắn nhìn thấy mình đang nhìn thì lập tức chuyển mắt sang hướng khác, thanh y nhân, lẽ nào là người của phụ hoàng, y vẫn luôn tìm kiếm ta sao, tìm ta làm gì nữa, lẽ nào muốn bắt ta trở về sao?

Y vẫn luôn chưa từng từ bỏ, vẫn luôn tìm kiếm ta sao? Trong lòng Lăng Dạ có chút cao hứng, nhưng lại có chút mâu thuẫn, nếu như chúng ta gặp mặt rồi thì lại thế nào, có chút chờ mong, lại có chút sợ hãi, cuối cùng vẫn chọn lựa chạy trốn.

“ Lãnh, chúng ta có thể cắt đuôi hắn được không, hắn có thể là ám vệ bên cạnh người của phụ hoàng, bọn họ đều bận y phục thanh sắc.” Trong thanh âm của Lăng Dạ có chút nài nỉ.

“ Tại sao phải cắt đuôi hắn, ngươi không phải vẫn luôn rất tưởng niệm y sao, nếu như y đã tìm kiếm ngươi, tại sao không cùng y gặp mặt đi?” Lãnh lạnh lẽo nói, trong lòng có chút đau đớn, cũng có chút chờ đợi, hy vọng Lăng Dạ có thể luôn đi theo hắn, nhưng lại biết Lăng Dạ vẫn luôn không thể quên được Lăng Quang.

“ Ta không muốn gặp mặt y, hơn nữa ta không biết gặp mặt y rồi phải đối diện với y thế nào.” Lăng Dạ cuối thấp đầu, chìm vào trong mâu thuẫn của bản thân.

Lãnh gật đầu, nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Đứng dậy, tiếp tục đi về hướng Huy Kí quốc, chỉ là tốc độ đi của hai người đều có phần nhanh hơn.

Thanh y nhân đó biết bản thân đã bị phát hiện rồi, thế là lập tức chuyển tin tức cho Lăng Quang, bản thân thì ở chỗ khá xa tiếp tục chậm rãi theo dấu, đợi Lăng Quang hồi âm thư của mình.

Lăng Dạ và Lãnh đi đến một ngõ hẻm, quay đầu lại nhìn thanh y nhân đó, nhân lúc quẹo qua, thanh y nhân không thể phát hiện được, hai người đồng thời dùng khinh công đi nhanh, hướng về phía rừng rậm.

Thanh y nhân lập tức đuổi theo, nhưng khi quẹo qua ngã rẽ phát hiện không thấy ai hết, biết bản thân đã bị cắt đuôi, chỉ có thể lần nữa truyền tin cho Lăng Quang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.