Hoàng Thúc Tân Khổ

Chương 54: Mệnh phạm đào hoa (2)




CHƯƠNG 9

“ Dạ nhi, ngươi tỉnh rồi, cảm thấy ra sao, trước tiên uống thuốc đã.” Lăng Quang không trả lời vấn đề của Lăng Dạ.

“ Ngươi là Lăng Quang, hoàng đế Quang Diệp quốc.” Lăng Dạ lại hỏi một lần nữa.

Ngừng một lát.

“ Đúng vậy, Dạ nhi, uống thuốc xong lại nói, được không, ngươi vẫn còn đang sốt đó.”

“ Ta phát sốt tự ta biết, không cần ngươi giả hảo tâm.” Lăng Dạ lạnh lùng nói.

“ Dạ nhi, ta biết ngươi hận ta, hận ta biếm ngươi và nương ngươi làm thứ dân, không quản không lo, hại ngươi chịu bao khổ sở, nhưng ngươi đừng nên đối xử như vậy với thân thể của mình, uống thuốc trước đi.” Lăng Quang hổ thẹn nói.

“ Không cần, ta có bệnh chết cũng không cần ngươi lo.”

“ Dạ nhi, ngoan.” Nhìn thấy nhãn thần đầy lạnh lùng của Lăng Dạ, thêm khuôn mặt trắng bệch, Quang có chút đau lòng và áy náy, liền nói với Ẩn và Tu: “ Các ngươi ra ngoài trước đi.”

Lăng Dạ nhìn Lăng Quang một cái rồi nhắm mắt muốn ngủ.

“ Dạ nhi, uống thuốc đi đã.”

“ Ta nói rồi không cần ngươi quản, ngươi đem đi đi, ta không uống.” Lăng Dạ tiếp tục nói, Lăng Quang thấy Lăng Dạ kiên trì không chịu uống, liền hỏi một câu: “ Thật sự không uống sao?”

“ Ta nói không uống thì là không uống, ngươi phiền như vậy làm gì, đừng tưởng ngươi là hoàng đế thì hay lắm, muốn uống ngươi tự uống.” Lăng Dạ không kiên nhẫn đáp.

Lăng Quang nhìn Lăng Dạ, dứt khoát đem bát thuốc uống một ngụm, quay mặt Lăng Dạ lại, trực tiếp đặt miệng lên môi y, đem thuốc đẩy vào trong.

Lăng Dạ bởi vì thuốc chảy vào, chỉ có thể từ từ nuốt xuống, đợi miệng của Lăng Quang ly khai, Lăng Dạ hít sâu một hơi, đang định mắng ngươi tránh ra, môi lại lần nữa bị tiếp xúc, cứ như vậy hết vài lần, thuốc cuối cùng cũng uy hết.

Lăng Dạ mở miệng mắng: “ Ta đã nói không uống, ngươi nghe không hiểu sao.”

Còn chưa mắng xong, môi lại lần nữa bị ngăn chặn, Lăng Dạ muốn đẩy ra, nhưng sức lực vốn dĩ đã không lớn, lại thêm sinh bệnh, cơ thể mềm nhũn, căn bản không có tác dụng, cảm thấy đầu lưỡi của Quang trong miệng mình loạn động, khuôn mặt Lăng Dạ càng ngày càng đỏ, không khí càng lúc càng ít.

Cuối cùng cảm thấy được miệng Lăng Quang ly khai, Lăng Dạ liền lập tức há to miệng hít thở liên tục.

“ Sao lại không biết dùng mũi để thở vậy, đây chỉ là sự trừng phạt nho nhỏ, lần sau nếu còn không nghe lời như thế, hậu quả ngươi tự chịu.”

“ Ngươi là đồ cầm thú, ta là con của ngươi, không phải nam sủng của ngươi, ngươi sao có thể làm ra loại chuyện này.”

“ Vậy thì sao chứ, đừng quên cái ta muốn ngươi làm là làm nam sủng của ta, cho dù ngươi là con ta, điều này cũng không thay đổi.” Lăng Quang bá đạo nói.

“ Ngươi quả thật là không nói lý lẽ, cả cầm thú cũng không bằng.”

“ Vậy ta cho ngươi xem thử cái gì là cầm thú cũng không bằng.” Lăng Quang vừa nói vừa cởi ngoại y, lên giường, ôm lấy Lăng Dạ đối mặt với y, tay lại không ngừng rờ rẫm trên cơ thể Lăng Dạ.

Lần này Lăng Dạ thật sự bị dọa rồi, khẩn trương hỏi: “ Ngươi muốn làm gì.”

“ Ngươi nói xem, ta muốn làm gì.” Lăng Quang hung ác nói.

“ Ngươi không được làm loạn, ta là con của ngươi.” Lăng Dạ thật sự sợ y làm bậy, trong thanh âm đã mang theo tiếng khóc.

“ Ai, ngốc nghếch, ngươi đang sinh bệnh, ta có thể đối với ngươi làm gì, ngươi không tin tưởng ta như vậy sao. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không làm gì ngươi. Chuyện của mẫu thân ngươi, ta sẽ thay ngươi xử lí, bây giờ đã trễ lắm rồi, ngủ đi.” Lăng Quang nhẹ nhàng vỗ lưng Lăng Dạ, an ủi.

“ Ân, tay của ngươi không thể làm bậy a.” Lăng Dạ còn có chút lo lắng, nhẹ giọng nói.

“ Biết rồi, yên tâm ngủ đi.” Hôn lên vầng trán mịn màng của Lăng Dạ.

Đêm này phát sinh nhiều chuyện, Lăng Dạ cũng đã mệt mỏi lắm rồi, rất nhanh liền đi vào trong mộng.

…….. Ngày thứ hai………..

Lăng Quang tỉnh dậy thấy Lăng Dạ vẫn còn đang ngủ, cũng không làm phiền y, chạm vào trán y, cảm thấy nhiệt độ đã lui rồi, cũng an tâm rời giường, giúp Lăng Dạ đắp lại chăn rồi ra ngoài.

“ Ẩn, chúng ta ở lại Hồ Hợp trấn vài ngày, đợi bệnh của Dạ nhi khỏi hẳn rồi lại tiếp tục lên đường, Tu, ngươi hồi cung trước, chuẩn bị một số việc, còn có phải khôi phục lại thân phận lục hoàng tử của Dạ nhi, ra ngoài lâu như vậy, Ngự sử đại nhân y chắc cũng đã bắt đầu lải nhải rồi.” Lăng Quang có chút đau đầu, thật lắm chuyện xảy ra.

“ Vâng, chủ nhân, vậy chỗ Hoàng Hậu và Thừa tướng nên làm sao, phải làm gì cho tốt.”

“ Hâng, bọn họ trẫm tự mình giải quyết, lẽ nào trẫm ngay cả quyền khôi phục thân phận cho lục hoàng tử cũng không có, ngươi trở về làm tốt mọi chuyện đi hãy nói.”

“ Vâng, thuộc hạ biết rõ, Ẩn, ngươi phải bảo vệ tốt chủ nhân.” Nói xong, Tu liền ly khai.

“ Ẩn, ngươi đi nấu thuốc, thuận tiện làm chút gì loãng dễ ăn.”

“ Đã biết, chủ nhân.”

Phân phó xong, Lăng Quang quay về phòng, thấy Lăng Dạ vẫn ngủ, nhẹ nhàng chạm vào mặt y, Dạ nhi, ngươi nói ta nên làm sao, ngươi sao mới có thể tha thứ cho ta, nếu lúc đầu ta biết các ngươi sẽ trở thành như vậy, ta tuyệt đối sẽ không biếm các ngươi làm thứ dân. Lúc đó, ta biết rõ nương ngươi và cữu cữu ngươi hàm oan, là do bị Thừa tướng hãm hại, nhưng hơn phân nửa đại thần trong triều đã bị Thừa tường mua chuộc, cuối cùng nhờ có Ngự sử đại nhân tự mình đứng ra, cữu cữu của ngươi bọn họ mới có thể tránh khỏi tử tội, còn các ngươi, trẫm vốn là vì bảo hộ hai ngươi nên mới biếm các ngươi làm thứ dân, căn bản không biết các ngươi sẽ bị truy sát. Lăng Quang rơi vào trầm mặc.

“ Ngươi đang lảm nhảm cái gì vậy a?” Lăng Dạ chớp chớp mắt, vì vừa tỉnh dậy, trong mắt vẫn đọng chút hơi nước, nhìn vào thập phần khả ái.

“ Không có gì, đánh thức ngươi rồi sao, nếu vẫn còn mệt thì ngủ thêm một lát.”

“ Hiện tại là lúc nào rồi.” Lăng Dạ muốn dụi mắt, lại bị Lăng Quang cản lại.

Mang khăn tới, nhẹ nhàng lau rửa mặt cho Lăng Dạ, nói: “ Đã săp tới giờ ngọ rồi.”

“ Ta ngủ lâu như vậy a, để ta tự làm.” Muốn giành lấy khăn tự lau.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“ Để ta, mấy năm nay để ngươi chịu bao khổ cực, bây giờ để ta tận chút trách nhiệm của phụ thân đi.”

“ Ngươi còn biết ngươi là phụ thân của ta sao.” Lăng Dạ châm biếm nói.

“ Ha ha, đúng vậy, ta biết, ngươi là nam sủng của ta.” Lăng Quang mỉm cười đáp lại.

“ Ngươi, hâng.” Lăng Dạ thật sự không biết nói gì, sao lại có người da mặt dày như vậy.”

“ Xem, ngươi không phải cũng đồng ý rồi sao.” Lăng Quang buồn cười nhìn biểu tình tức giận của Lăng Dạ, sinh động như một con sư tử tí hon.

“ Đồng ý cái đầu ngươi, ta đã từng thấy qua da mặt dày, nhưng không thấy ai da dày đến mức như ngươi.”

“ Được rồi, Dạ nhi, đừng làm ồn nữa, sức khỏe của ngươi không tốt, phải nghĩ ngơi nhiều một chút, ta đi lấy thuốc cho ngươi.” Quang dịu dàng vuốt mái tóc của Lăng Dạ, lại nhẹ nhàng chạm vào môi y, trước khi Lăng Dạ nổi bão thì vội vàng rời khỏi phòng.

Mà Lăng Dạ trong phòng ngây người ra một chốc, một lát sau: “ Hứ, dựa vào cái gì mà mỗi lần đều là ngươi hôn ta, không công bằng.” Mắng xong, cảm thấy lời nói của chính mình có chút không đúng, nhất thời mặt đầy hắc tuyến, lòng nghĩ, Lăng Quang đáng chết, ở chung với ngươi, đầu óc ta ngày càng xuống dốc, sợ là sẽ trực tiếp thoái hóa thành người nguyên thủy luôn rồi.

Nếu không có chuyện của nương và cữu cữu, y chắc chắn là một người phụ thân tốt, ít nhất, những ngày sống cùng y, mặc dù luôn đấu võ mồm, nhưng rất là vui vẻ, y đối với ta cũng rất dịu dàng, lại thêm y bỏ qua thân phận hoàng đế chiếu cố ta.

“ Dạ nhi, đang nghĩ gì a, vừa rồi hình như ta nghe thấy ngươi nói mỗi lần đều là ta hôn ngươi, cảm thấy không công bằng đúng không, vậy lần sau ngươi cứ hôn ta là được.” Lăng Quang bưng thuốc và cơm vào phòng, trên mặt là nụ cười khả ố.

Vừa rồi Lăng Quang ra khỏi phòng chưa lâu, thì nghe thấy tiếng mắng của Lăng Dạ, nhưng khi nghe thấy nội dung mắng mình xong, nhất thời không nói được gì, nhưng trên mặt lại là nụ cười vui lòng, tiểu ngốc nghếch của ta.

Mà Lăng Dạ sau khi nhìn thấy biểu tình của Lăng Quang, bỏ đi, vừa rồi những điều ta nghĩ đều là thối ngữ, cũng lười để ý đến sự chế giễu của y, trực tiếp nói: “ Ta đói rồi.”

“ Biết ngươi đói rồi, đến, dùng bữa đi.” Lăng Quang bưng cơm qua cho Lăng Dạ.

Lăng Dạ đón lấy cơm ăn từng miếng, không thèm để ý đến mục quang đang chiếu thẳng vào mình của Lăng Quang. Ăn cơm xong còn đặc biệt dùng đầu lưỡi liếm một vòng quanh miệng mình.

Lăng Quang mỉm cười nhìn Lăng Dạ ăn xong cơm, nhìn thấy y dùng lưỡi liếm miệng, có chút buồn cười, đem thuốc qua: “ Đến, Dạ nhi uống thuốc thôi.”

Lăng Dạ nhìn chén thuốc đen ngòm trước mắt, có chút khổ sở, bao giờ ta mới có thể không phải uống thuốc nữa, thật là đau khổ a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.