Hoàng Thúc Tân Khổ

Chương 43: Động phòng (trung – hạ)




Ngũ Hoạ Nhu tán đồng gật đầu: “Quả thật, nếu như bên trong thật sự có chuyện xưa, mà tổng thống tiên sinh đưa cái này đưa cho Tình Tình, có thể hay không, hắn đang cố ý phải nhắc nhở Tình Tình một chút, về chuyện năm đó?”

Lam Thiên Tình hai mắt sáng lên, bật thốt lên: “Chẳng lẽ tổng thống tiên sinh biết mẹ ta chết nguyên nhân cùng cha của ta chuyện của ba tình?” Trong nháy mắt tĩnh mật, hàm chứa lũ lũ hơi thở quỷ dị.

Kiều Âu nhíu mắt, mặc dù ở trước mặt anh Lam Thiên Tình chưa từng nhắc qua mình có phần khát vọng tình thương của mẹ, muốn biết cha đẻ của mình là ai, nhưng cô là người phụ nữ của anh nên làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của anh?

“Không bằng, chúng ta bây giờ đi qua nhìn một chút?”

Kiều Âu thử dò xét, đi hay không do Lam Thiên Tình quyết định.

Khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm, chậm rãi rũ xuống, nhìn điện thoại di động của mình, mới bảy giờ rưỡi, thời gian vẫn còn sớm, cuộc sống về đêm thậm chí cũng còn chưa bắt đầu đấy.

“Được, bây giờ chúng ta đi!”

Bởi vì Đoàn Hề Trạch đã lên tiếng, biệt viện nhà họ Đoàn sẽ là của hồi môn của đại tiểu thư nhà họ Đoàn cho nên cô muốn tùy ý ra vào biệt viện cũng không cần xin phép Đoàn Hề Trạch rồi.

Sau khi Lam Thiên Tình và mọi người chào hỏi quản gia biệt viện, liền chạy thẳng tới phòng ngủ, lấy ra hộp gấm Mộ Tử Tiêu đưa hôm đó vẫn còn để ở dưới gối, liếc nhìn Kiều u, sau đó hít sâu một hơi, mở hộp ra.

Trong nháy mắt đó, không biết vì sao Lam Thiên Tình cảm giác lỗ mũi có chút chua. Bởi vì vòng tay Phỉ Thúy trong hộp gấm giống như đúc với chiếc vòng Lam Thiên Tình đang đeo trên tay.

Lam Thiên Tình đang suy nghĩ, vòng tay này sẽ liên quan đến chuyện gì đây?

Bốn người ngồi bên giường, suy nghĩ nửa ngày, Tư Đằng lên tiếng.

“Tôi cảm thấy chuyện này nên tìm Mộ Tử Tiêu hỏi một chút. Dù sao vật này là Tổng thống tiên sinh đưa cho cậu ấy đem đến cho thiếu phu nhân, có lẽ lúc đó Tổng thống tiên sinh đã nói gì đó cho Mộ Tử Tiêu, hoặc là có cái gì đặc biệt có thể làm đầu mối cho chúng ta.”

Nghe Tư Đằng nói xong, Ngũ Hoạ Nhu cẩn thận từng li từng tí liếc mắt nhìn sắc mặt Kiều u, vụng trộm toát mồ hôi cho người đàn ông của mình.

Người này cũng không nhìn một chút là lúc nào, Kiều Âu và Mộ Tử Tiêu chính là nước lửa không dung, lại muốn Lam Thiên Tình đi tìm Mộ Tử Tiêu? Vậy mà trái ngược với Ngũ Hoạ Nhu đang lo lắng cẩn thận, Tư Đằng chỉ là thờ ơ cười cười, họ còn không biết, Kiều Âu đã không còn bởi vì chuyện em gái mà giận chó đánh mèo Mộ Tử Tiêu rồi.

Lam Thiên Tình nghe vậy, con ngươi đảo lòng vòng, khoan hãy nói lời nói của Tư Đằng đã để cô động lòng.

Lúc vừa rồi, Lam Thiên Tình đã nghĩ chuyện này nhưng không dám mở miệng.

Cảm thấy ánh mắt Lam Thiên Tình thấp thỏm, Kiều Âu cười cười, gật đầu một cái: “Tốt, vậy thì hẹn cậu ta đi ra ngoài nhưng mà hôm nay quá muộn hãy để ngày mai đi, ngày mai hẹn cậu ta ra ngoài cùng nhau ăn bữa trưa.”

Mọi người cùng nhau?

Nghi ngờ nhìn Kiều u, Lam Thiên Tình nghĩ tới chuyện Kiều Lộ, theo bản năng giơ tay nắm lấy bàn tay to của anh rồi cứ giương mắt nhìn không nói gì.

Kiều Âu tự nhiên biết Lam Thiên Tình lo lắng, cười nhạt một tiếng: “Không có gì. Yên tâm đi.”

Nói xong, cầm cái vòng tay kia đeo lên một tay khác của Lam Thiên Tình.

Chiếc vòng tay này giống như làm ra để dành cho Lam Thiên Tình, rất đẹp lại rất vừa. Hai mắt Kiều Âu chợt lóe, chợt có một ý tưởng: “Nói như vậy, vòng ngọc này cũng không cùng kích cỡ, xem ra chỉ giống nhau về hoa văn. Không bằng chúng ta cùng tháo xuống, so sanh một lần, nếu như đường kính bằng nhau thì nhất định là một đôi.”

Nghe Kiều Âu nói, Ngũ Hoạ Nhu ngay sau đó bày tỏ đồng ý. Bà nội cô từng giữ lại hai cái vòng ngọc, một cho mẹ cô, một cho thím, bởi vì không phải một đôi cho nên không đều dạng.

Nếu như ngay cả lớn nhỏ hợp thành một, hơn nữa như vậy hiếm thấy bên ngoài chạm trổ nghệ, liền phỉ thúy chủng loại đều là Thủy Tinh Chủng , còn đều là điêu Hồ Điệp Lan hoa văn, như vậy tất nhiên là vì người khác may một đôi. Mà đối với vòng ngọc chủ nhân, tất nhiên là Đoàn Hề Viện!

Vì vậy, Lam Thiên Tình vội vàng tháo hai chiếc vòng tay ra đặt chung một chỗ vừa nhìn hai cái quả nhiên trùng điệp rồi.

Lần này, Lam Thiên Tình kích động.

“Nếu như nói, hai chiếc vòng tay này, một cái ở trên tay mẹ còn một ở chỗ Tổng thống tiên sinh, điều này nói lên cái gì?”

Cô cẩn thận từng li từng tí thử thăm dò, lại phát hiện Ngũ Hoạ Nhu theo bản năng bật thốt lên: “Làm sao lại giống như tín vật đính ước, mỗi người giữ một ?”

Lam Thiên Tình lắc đầu, không đồng ý, nếu như là tín vật đính ước, tại sao mẹ lại đưa cho tổng thống tiên sinh? Hơn nữa, Mộ Tử Tiêu lớn hơn cô hai tuổi, thế nào cô cũng sẽ không tin mẹ của mình lại cam tâm tình nguyện làm Tiểu Tam.

Ở trong nhận thức Lam Thiên Tình, mẹ của mình tài hoa hơn người, từ những di vật để lại trong phòng: các loại nhạc khí khúc phổ, thi từ ca phú, chú giải sách văn thì rõ ràng mẹ cô chính là tài nữ rồi !

Một nhân vật như vậy, làm sao có thể đi làm Tiểu Tam?

Lam Thiên Tình tuyệt đối sẽ không tiếp nhận cách nói này .

“Xem ra, chúng ta phải chờ ngày mai hỏi Tử Tiêu thôi.”

Lam Thiên Tình thuận miệng nói, lại làm cho Kiều Âu ghen ghét nhíu mày.

Cũng không quản trong phòng còn có ai, Kiều Âu bước nhanh đến phía trước nắm được cằm Lam Thiên Tình, nhanh chóng cắn một cái, không nặng không nhẹ, dáng vẻ bá đạo thoạt nhìn chính là trừng phạt.

“Tình Tình, tại sao em có thể gọi anh là Kiều Âu, lại gọi Mộ Tử Tiêu là Tử Tiêu?”

“À?”

“Hả?”

Lam Thiên Tình kinh ngạc, cô chưa từng để ý đến chuyện này mà Kiều Âu nhưng không nghĩ bị nàng lừa dối vượt qua kiểm tra, thon dài ngón tay nhọn nắm thật chặt cằm của nàng, một đôi diêm dúa lòe loẹt hoa đào mắt to mặc dù cười nhẹ nhàng mà nhìn nàng, nhưng là trong mắt kia đức sóng lớn gợn sóng, lại bị sợ đến Lam Thiên Tình trái tim nhỏ bùm bùm trực nhảy.

“Ta...ta thuận miệng gọi, không có chú ý nhiều như vậy .”

Kiều Âu trong mắt nụ cười càng đậm.

“Thuận miệng sao? Như vậy trong tiềm thức của em chính là thân thiết gọi hắn hay sao?”

Lam Thiên Tình sững sờ, người này không phải là ở ở không đi gây sự chứ? Đang trong quấn quít, Kiều Âu chợt phân phó nói: “Vậy sau này, phải gọi anh là Âu!”

Ngũ Hoạ Nhu cùng Tư Đằng nhịn không được cười thật to, đi cũng không được, ở lại cũng không xong, liền ngơ ngác ở nơi nào không nói một lời, nhìn Kiều Âu đổ bình dấm chua.

Lam Thiên Tình khóe miệng rụt rụt: “Âu?”

“Đúng! Gọi là Âu!”

“Nôn ~!”

Lam Thiên Tình chợt cảm thấy một hồi nước chua xông ra, buồn nôn lợi hại, nhịn không được, sẽ phải phun ra, khom người vội vàng chạy nhanh tới hướng nhà cầu!

Từ” u” đến”Nôn” , sự khác biệt này. . . . . . Ngũ Hoạ Nhu cũng không nhịn được nữa, ôm bụng phá lên cười ha ha, Tư Đằng cũng thế, vốn muốn nhịn coi như không thấy nhưng bị ảnh hưởng bởi tiếng cười khoa trương của Ngũ Hoạ Nhu mặc dù không đến nỗi run rẩy hết cả người nhưng hai bả vai cũng mơ hồ run rẩy.

Kiều Âu sững sờ ở tại chỗ, gương mặt xanh mét, cắn răng không so đo, rót chén nước, vội vàng đuổi theo tới nhà cầu.

“Ha ha ha ~!”

“Ha ha ha ~!”

Chân trước mới vừa vào cửa nhà cầu, đã nghe tiếng cười Tư Đằng và Ngũ Hoạn Nhu khoa trương phiêu đãng trong cả căn phòng, nhiều tiếng thanh thúy.

Qua một lúc lâu, Kiều Âu ôm Lam Thiên Tình mặt tái nhợt đi ra, Ngũ Hoạ Nhu vừa nhìn mặt Kiều Âu căng thẳng, liền lập tức nói: “Như vậy, Kiều Thiếu hãy ở cạnh Tình Tình, tôi đến dặn phòng bếp làm nước ô mai cho cô ấy, uống xong sẽ thư thái.”

Nói xong, còn không quên kéo người đàn ông của mình thoát ly khổ hải, lôi kéo Tư Đằng, lớn tiếng nói: “Bên ngoài tối, em sợ bóng tối!”

Tư Đằng nghe vậy, thiếu chút nữa cười chết sặc. Trong phòng này chung quanh đèn đuốc sáng choang, còn có thể sợ tối?

Chỉ là, Tư Đằng biết Ngũ Hoạ Nhu có tâm ý tốt, cũng không phơi bày, phơi bày chính là kẻ ngu, liên tiếp ứng tiếng nói: “Được, chúng ta cùng đi, thuận tiện tôi hâm ly sữa nóng cho thiếu phu nhân”

Trong lòng biết hai người bọn họ cố ý muốn chạy trốn, Kiều Âu cũng không ngăn, vào lúc này, Lam Thiên Tình bị ói đến toàn thân vô lực, mới vừa rồi ở nhà cầu, anh tận mắt nhìn thấy cô phun đến mật xanh mật vàng rồi.

“Thì ra là mang thai khổ cực như vậy!”

Kiều Âu tự trách mình đêm đó làm sao lại quên đeo bao, khiến Lam Thiên Tình phải cực khổ rồi em gái cũng gặp chuyện không may.

Lam Thiên Tình nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cô đang rất không thoải mái, chỉ có thể nhẹ nhàng giơ tay lên sờ sờ gò má Kiều u, cũng không dám há miệng, hình như sợ tùy thời sẽ phải phun ra.

Trên tay nhỏ bé vô lực vuốt ve, Kiều Âu xúc động thật nhiều. Anh vội vàng nắm được tay cô, nhìn cô nhắm mắt, bộ dáng tiều tụy, đau lòng nói: “Không thoải mái thì đi nằm ngủ đi, chúng ta tối nay liền ở nơi này rồi, ngủ ngoan, anh sẽ vẫn ôm em và ở cùng em”

“Ừm!”

Lm Thiên Tình khe khẽ hừ một tiếng, giống như là Tiểu Trư vô lực núp ở trong ngực Kiều u, mặc cho anh ôm, dần dần tiến vào giấc ngủ.

Ngũ Hoạ Nhu và Tư Đằng lên nhìn thấy Lam Thiên Tình ngủ liền đem vật trong tay để xuống, sau đó chạy đến laptop mở máy giống như gian phòng này chính là nhà mình.

Kiều Âu lười phản ứng lại bọn họ, hai người bọn họ nhỏ giọng bàn luận xôn xao, không nói lời nào, Kiều Âu liền nhắm mắt lại, sau đó ôm Lam Thiên Tình ngủ thiếp đi.

Thật ra thì, Kiều Âu đã thành thói quen như vậy, lúc ngủ, phần lớn đều là Tư Đằng ở bên cạnh, Tư Đằng hoặc là vọc máy vi tính, hoặc là xem ti vi, chờ Kiều Âu ngủ thiếp đi mới sẽ tắt đèn, sau đó đi ra ngoài.

Lại nói, Tư Đằng thật vẫn rất thân thiết đấy.

Nhưng là, hai người lên nết sau mỗi một một lát, của mình sắc mặt cũng hắc thấu!

“Đại Hoa lưới” đăng một tin tức, tựa đề là “ nữ binh trường quân đội đánh chết dân công, Hào Môn quân ngụy chứng kết án “ phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ đề phụ “Một nữ binh trường quân đội, lính đặc biệt bộ đội vượt quá phòng vệ đánh chết dân công, cấu kết Hào Môn quân không tiếc tất cả tạo ngụy chứng cứ cứu người tình” .

Đây là ý gì?

Ngũ Hoạ Nhu khủng hoảng. Cõi đời này hẳn không có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Nếu như không phải là trùng hợp, như vậy tại sao lại có chuyện này ?

Cô hoảng sợ nhìn về phía Tư Đằng trong nháy mắt, lại phát hiện, Tư Đằng cũng đang hoảng sợ nhìn mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.