Hoàng Thành Năm Ấy Những Tương Tư

Quyển 1 - Chương 56: Sinh ly tử biệt




Tần Tích sững sờ, “Tại sao tôi phải ngủ nhà vệ sinh?”

“Bởi vì tôi muốn ngủ ở đây, cho nên sẽ không có chỗ cho cô, nếu không đổi cái mới thì cô cũng chỉ có thể ngủ nhà vệ sinh.” Sau này kết hôn xong, cô lại quậy ầm ĩ đòi trở lại nhà mấy đêm, anh cũng không muốn mỗi đêm ngủ đến eo mỏi lưng đau, chân cũng không duỗi thẳng, làm chút vận động trước khi ngủ còn kêu kẽo kẹt kẽo kẹt, nói không chừng còn có thể đổ sụp, vì để tránh mối hiểm họa này, vẫn nên tính chu đáo mới được.

Đời người rất ngắn, Cố Mộ Nghiêm sẽ không bao giờ để mình chịu thiệt.

“Đây là nhà tôi.” Tần Tích muốn anh biết rõ sự thật này, đừng quá tùy tiện.

Cố Mộ Nghiêm lười phải cãi cọ loại chuyện như vậy với cô, không đếm xỉa đến xoay người rời đi, Tần Tích nhìn bóng lưng của anh, lập tức kịp phản ứng, chết tiệt, bây giờ không phải là lúc tranh cãi chuyện ai ngủ ở đâu, cô vội vàng đi tới, “Cố Mộ Nghiêm, anh ném giường của tôi đi đâu rồi?”

“Không biết.” Cố Mộ Nghiêm nhàn nhạt trả lời.

Tần Tích nổi cáu, nắm lấy bờ vai của anh lắc lắc, “Đáng ghét, tại sao anh có thể chưa có sự đồng ý của tôi liền vứt đi giường của tôi, anh đền tiền cho tôi, đền tiền cho tôi.”

Cô vất vất vả vả, ăn mặc tiết kiệm gói ghém lâu như vậy, kết quả là cứ bị ném đi như vậy, vậy cô sống cực khổ một năm qua giờ chỉ còn là hư không.

“Câm miệng.” Sắc mặt Cố Mộ Nghiêm lập tức trầm xuống, cô nhóc này thật sự là không biết tốt xấu, cái giường kia có cái gì tốt.

“Hu hu hu, tiền của tôi, anh đền tiền cho tôi.” Tần Tích ngồi ở một bên, mặc dù không khóc lớn, thế nhưng không ngừng nức nở, Cố Mộ Nghiêm thấy như vậy tâm tình bực bội, “Không được khóc, cô nói cái giường sắp hỏng kia giá trị bao nhiêu? Tôi cho cô tiền.”

Tần Tích lập tức nín khóc, con mắt sáng long lanh, “Một vạn.”

Cố Mộ Nghiêm hừ lạnh, “Cái gường kia cũng sắp sụp, còn có giá một vạn sao?”

Tần Tích u oán trừng mắt nhìn anh, “Giường thì không đáng giá nhiều như vậy, nhưng mà tôi giấu một vạn ở trong.”

Cố Mộ Nghiêm sững sờ một chút, sau đó nhìn cô, “Cô giấu tiền bên trong giường? Đầu óc của cô không có vấn đề gì chứ?”

Anh vừa nói đã ném chiếc giường kia đi, cô liền kêu trời trách đất, kết quả là vì giấu tiền bên trong, xem như anh phục cô nhóc này rồi.

“Tôi giấu dưới giường thì làm sao, liên quan gì đến anh, anh ném giường của tôi còn không biết xấu hổ mà cười tôi, anh nhanh bồi thường tiền cho tôi đi.” Đây chính là tiền mồ hôi nước mắt của cô.

Cố Mộ Nghiêm đổi một tư thế nhàn nhã, nhìn cô nói, “Muốn tôi đưa tiền cho cô?”

Tần Tích gật đầu như bằm tỏi.

“Thái độ ngoan một chút, cầu xin tôi.”

Tần Tích vừa chuẩn bị cầu xin anh, nhưng vừa nghĩ lại thấy không đúng, anh ném tiền của cô, trả cho cô là chuyện phải làm, dựa vào cái gì cô phải cầu xin anh ta.

Cố Mộ Nghiêm thấy ý tưởng của cô, uy hiếp nói, “Còn muốn đòi lại tiền không?”

“Muốn.” Tần Tích ỉu xìu.

Cố Mộ Nghiêm từng bước dụ dỗ, “Vậy thì làm tôi vui vẻ, tiền không thành vấn đề, cô suy nghĩ một chút vì một vạn này cô đã phải làm việc bao lâu, tăng ca bao nhiêu, nhịn ăn bao nhiêu thứ...”

Tần Tích theo lời của anh nghĩ đến một năm lòng chua xót, lập tức cảm thấy, lấy được tiền là quan trọng nhất, mặt ngoài mặt trong cái gì cũng không đáng nói.

Cô quỳ gối bên cạnh anh, cầm cánh tay của anh, nhẹ nhàng lắc lắc, giọng nói mềm mại, “Cố Mộ Nghiêm, anh đền tiền lại cho tôi được không?”

“Đi rót cốc nước.” Cố Mộ Nghiêm cũng không muốn làm khó cô, một vạn anh cảm thấy không đáng để nhắc tới, nhưng đối với cô mà nói chính là rất quan trọng.

Vừa nghĩ tới cô có thể phải nhận rất nhiều công việc mới có thể kiếm được một vạn này, trong lòng anh vẫn có chút ê ẩm.

“Được.” Tần Tích nhanh nhẹn chạy đi rót nước, chạy còn nhanh hơn thỏ.

Cố Mộ Nghiêm thấy cô ngoan ngoãn ngồi ở một bên, từ trong bóp tiền lấy thẻ ra, nói mật mã cho cô, “Tự mình đi lấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.